Không Ngoan - Chương 1
1
Tôi chưa từng thấy Phó Cảnh Sâm như vậy.
Công tử thiếu gia luôn luôn hào hoa phong nhã, khéo léo lịch thiệp.
Hôm nay lại để áo quần xộc xệch, lười biếng tựa vào sô pha.
Cô gái xinh đẹp nhuộm tóc hồng to gan ngồi ở trên đùi hắn, ngửa mặt hôn nồng nhiệt.
Trên mặt hắn nhiễm men say, đáy mắt đã một mảnh ý loạn tình mê.
Nhưng còn có thể ở một khắc cuối cùng nghiêng mặt, làm cho nụ hôn kia có thể rơi vào bên cạnh mặt.
“Cảnh Sâm, anh làm như vậy, không sợ Thẩm Từ biết sao?”
“Chỉ nếm thử thôi.”
Phó Cảnh Sâm thần sắc tản mạn: “Cô ấy biết thì sao.”
“Cũng đúng, hai người quyết định tổ chức hôn lễ, thiệp mời đã phát xong rồi.”
“Cô ta ngoan ngoãn như vậy, cùng lắm cũng chỉ khóc một chút.”
Phó Cảnh Sâm châm điếu thuốc, cười đến không thèm để ý chút nào:
“Trong lòng tôi biết rõ, kết hôn đương nhiên vẫn phải cưới kiểu con gái ngoan ngoãn như cô ta.”
“Nuôi tiểu tình nhân, lại phải quyến rũ yêu kiều mới thú vị.”
Một trận cười vang, hỗn độn không chịu nổi.
Phó Cảnh Sâm hơi nhếch môi, nhéo khuôn mặt mềm mại của cô gái trên người:
“Lấy đồ múa ba lê của em thay vào, mua vui cho bọn họ đi.”
Cô gái cười rất duyên dáng: “Nhưng người ta chỉ muốn mặc cho một mình anh xem thôi.”
Phó Cảnh Sâm cũng cười, ý buồn cười cũng không chạm tới đáy mắt: “Nghe lời, đừng để tôi mất hứng.”
2
Cô gái kia bĩu môi đi thay quần áo.
Tôi đứng ngoài cửa một lúc lâu, có người đi ra nghe điện thoại, mới nhìn thấy tôi.
“Chị dâu tới rồi?”
“Cảnh Sâm uống say rồi, vừa rồi còn nhắc tới chị đấy.”
Tôi lùi lại một bước: “Tôi sẽ không vào.”
“Sẽ không làm phiền anh ấy xem khiêu vũ.”
Người nọ có chút xấu hổ, nhất thời không nói gì.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cáu kỉnh, khiến họ rất bất ngờ.
Đúng như lời bọn họ nói, tôi là cô gái nổi tiếng rất ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian này Phó Cảnh Sâm làm loạn lên đến cực điểm, người bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Nhưng mỗi người đều khuyên tôi nên nhịn đi.
“Người đàn ông nào mà không ra ngoài chơi một chút chứ, ít nhất Phó Cảnh Sâm đối với con cũng rất để tâm.”
“Chuẩn bị làm hôn lễ, con phải lấy đại cục làm trọng, giữ thể diện hai nhà đi!”
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, thể diện hai nhà, lại muốn một mình tôi là người bị hại sao?
“Các người chơi đi, tôi về trước đây.”
“Chị dâu, Cảnh Sâm cũng chỉ lấy các cô ấy ra để giải sầu……”
“Đừng đi theo tới đây.”
Tôi nhịn nước mắt, xoay người đi thật nhanh.
Chỉ vừa đi tới thang máy, lại bị một người ngăn lại.
Trong lúc giơ tay lau nước mắt, tôi nhíu mày nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Là Trần Tự, tên phóng đãng có tiếng trong giới nhà giàu.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen và quần dài cùng màu, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.
Ánh mắt nhìn tôi, có chút không kiêng nể gì.
Cách ăn mặc của hắn có vẻ không hợp với phong cách nơi này.
Tôi đã nghe rất nhiều tin đồn xấu về hắn.
Theo bản năng, cũng có chút đề phòng lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với hắn.
“Bé ngoan……”
Trần Tự bỏ điếu thuốc, nhướng mày nhìn tôi: “Có dám phản nghịch một lần không?”
3
Tôi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt cổ vuông nhỏ.
Mái tóc đen dài thẳng cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng trăm năm không thay đổi.
Là một thục nữ trong mắt người lớn.
Nhưng cũng là kẻ đáng thương bị người ta chế giễu.
Trần Tự mặt mày bướng bỉnh, trên môi còn có một vết thương mới.
Ở trên khuôn mặt đẹp trai kia, càng thêm vài phần lẳng lơ.
Tôi vốn không muốn phản ứng.
Nhưng Trần Tự lại cười, cụp mắt mỉa mai: “Quên đi, biết em không dám, không còn sức đâu.”
Tôi xoay người một nửa, lại xoay trở lại,
“Ai nói tôi không dám.”
Trần Tự ném chìa khóa xe trong tay: “Đi theo tôi?”
Tôi nắm chặt túi xách, vai lưng thẳng tắp nhìn thẳng vào thang máy.
Trần Tự cười một tiếng, cũng đi theo vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Trần Tự đưa tay chế trụ eo tôi.
Trực tiếp ôm tôi vào trong lòng hắn.
Mùi vị trên người hắn rất khác với Phó Cảnh Sâm.
Khí tức hormone mãnh liệt đến bùng nổ.
Ngay cả mùi thuốc lá cũng càng thêm nồng đậm.
Tôi nhất thời có chút không thích ứng, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
Trần Tự từ trên cao nhìn xuống nhìn tôi một cái: “Yếu ớt.”
“Là mùi thuốc lá trên người anh quá nồng.”
Tôi nhíu mày muốn đẩy hắn ra.
Lực đạo trên tay Trần Tự lại nặng hơn vài phần:
“Uất ức cho em rồi, lát nữa tôi sẽ đi tắm.”
Tắm cũng vô dụng, vẫn còn có mùi.
Tôi nghiêng mặt, cau mũi cố gắng tránh xa hắn một chút.
Trần Tự cười một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu hôn tôi một cái: “Hôm nay bỏ đi, được không tổ tông?”
4
Trên mặt tôi trở nên khô nóng.
Mười chín tuổi đính hôn với Phó Cảnh Sâm.
Cho đến nay đã là bốn năm đính hôn rồi.
Trần Tự là người đàn ông đầu tiên hôn tôi ngoài Phó Cảnh Sâm ra.
Đến ga ra, hơi nóng trên người tôi vẫn chưa rút đi.
Trần Tự lái một chiếc Hummer.
Chạy ra khỏi nội thành đi vào đường núi, tốc độ xe tăng vọt, cuối cùng dừng ở điểm cuối cùng của đỉnh núi.
Trái tim tôi đập rất nhanh, khó chịu rồi lại kích thích.
Loại khoái cảm này, khó có thể hình dung.
Trần Tự mở cửa xe, đỡ tôi xuống xe: “Còn đứng vững không?”
Chân tôi có chút mềm nhũn, nhưng còn miễn cưỡng đi được, liền đẩy tay hắn ra đi về phía trước.
Đài quan sát trên đỉnh núi có thể nhìn ra toàn bộ thành phố.
Đèn đuốc vạn nhà đều ở dưới chân tôi, đỉnh đầu là bầu trời sao mênh mông, lung linh rực rỡ.
Trong lòng tích tụ những buồn bực kia, bỗng nhiên liền tiêu tán hơn phân nửa.
Trần Tự đứng bên cạnh tôi, lấy hộp thuốc lá ra.
Chợt nghĩ đến cái gì, dứt khoát nặn hộp thuốc lá thành một cục, ném đi.
Tôi nhìn hành động này của hắn, không biết như thế nào liền nở nụ cười.
“Cười cái gì?”
Giọng Trần Tự có chút hung dữ.
Hắn xoay người, đưa tay bóp cằm tôi.
“Thẩm Từ, em cười như vậy, tôi sẽ nhịn không được ở chỗ này làm em luôn đấy.”
5
Nghe nói lúc Trần Tự lên trung học đã có bạn gái.
Hắn thay đổi bạn gái không ngừng nghĩ.
Nhưng lớn lên rất đẹp trai, phần lớn là các tiểu cô nương kia khóc nức nở nói muốn theo hắn.
Kỳ thật trong lòng tôi có chút thấp thỏm, nhưng lại ra vẻ trấn định.
“Trần Tự, anh không có bệnh gì chứ?”
“Thế nào, có muốn tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?”
Trần Tự nắm cằm tôi cúi người, hơi thở cực nóng lướt qua vành tai tôi.
“Lúc này mới sợ, không cảm thấy hơi muộn rồi sao?”
Hắn vừa nói như vậy, tôi thật sự không khỏi sợ hãi.
Đưa tay dùng sức đẩy hắn: “Trần Tự, tôi muốn về nhà…”
“Được.”
Hắn ngược lại buông lỏng tay, thân hình cao lớn rắn chắc lười nhác tựa vào lan can.
Thanh âm lười biếng lộ ra vẻ xấu xa: “Muốn về nhà, tự mình trở về đi.”
Tôi nén giận, hung hăng trừng hắn một cái, xoay người muốn đi xuống núi.
“Mấy ngày hôm trước có một nghi phạm giết người liên hoàn đã trốn thoát.”
“Nghe nói trốn tới ngọn núi này.”
Nghi phạm kia chuyên tìm cô gái xinh đẹp ra tay, hãm hiếp… xong rồi sẽ phanh thây.
“Trần Tự!”
Bước chân của tôi cứng rắn dừng lại.
Một trận gió thổi tới, tôi sợ tới mức không để ý tới những thứ khác, xoay người chạy tới trước mặt Trần Tự.
Hắn cười to, rồi một tay ôm lấy tôi.
Mà tôi còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi, Trần Tự đã chế trụ gáy tôi, hôn sâu xuống.