Không Làm Thiếp - Chương 3
08
Buổi tối ngủ hơi nóng, ta cầm quạt ra sân hóng mát.
Bầu trời đêm mùa hè đẹp đến không giống thật, sao trời mênh mông, khắp trời đầy ánh bạc.
Nhớ lại, hình như ta chưa từng thấy bầu trời đêm đẹp như vậy.
Đời trước, ta phải làm việc ngày đêm không nghỉ, đừng nói là sao trời, ngay cả mặt trời cũng không ngắm kỹ được mấy lần.
“Ai?”
Ta luôn cảm thấy, bên ngoài sân có người nhưng khi ta nhìn ra, lại không thấy ai.
Nhưng khiến ta kinh ngạc là, từ ngày hôm sau, Dương phủ mỗi sáng tối đều sẽ đưa đá lạnh đến cho ta, có đá, giải được rất nhiều cơn nóng bức của ta.
Chớp mắt đã đến cuối năm, thời tiết bắt đầu lạnh, trong phủ đưa đến hai xe than.
Đoạn ma ma và bà tử đưa than nói chuyện phiếm, biết được chuyện hôn sự của Dương Chi Cẩn đã định, là thiên kim tiểu thư của Bác Dương hầu.
Vị Lưu tiểu thư này không chỉ thân phận cao quý, mà còn học rộng hiểu nhiều, là tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, dung mạo cũng thuộc hàng hạng nhất.
“Mọi người đều nói Lưu tiểu thư và đại thiếu gia nhà chúng ta là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc!
“Phu nhân vui mừng không thôi, vừa định hôn xong đã gọi thợ về nhà, trước Tết phải sửa sang lại viện của đại thiếu gia.”
Đoạn ma ma tặng bà tử một giỏ trứng gà, bà tử vui vẻ trở về.
Bà tử vừa đi, Đoạn ma ma quay đầu nhìn ta, thở dài.
Buổi tối ăn cơm bà vẫn không nhịn được: “Đại thiếu gia nửa năm không đến thăm ngươi, bây giờ lại sắp thành thân rồi, ngươi đã vừa lòng chưa.”
“Cũng không có.” Ta vừa lòng ăn gà quay: “Nếu hắn trả lại giấy bán thân cho ta, ta sẽ càng vừa lòng hơn.”
Đoạn ma ma hừ một tiếng, về phòng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cành cây gãy, ta ngẩn người mở cửa, trên tuyết để lại một hàng dấu chân nhưng không có người.
Nhưng, trước cửa lại để lại một giỏ lựu.
Vài ngày trước ta thèm, làm nũng đòi ăn, Đoạn ma ma không mua được, liền hỏi bà tử từ phủ đến đưa đồ ăn.
Không ngờ hôm nay đã đưa đến.
“Thật ngọt!” Ăn một quả lựu, ta đã sảng khoái hẳn.
“Tú Hà.” Vương thẩm trong thôn loạng choạng chạy đến gõ cửa, ta mở cửa, thấy bà toàn thân lấm lem bùn đất, kinh ngạc nói: “Có chuyện gì vậy? Sao bà lại ngã lấm lem bùn đất thế này?”
Vương thẩm khóc lóc nói cháu trai bà đi chăn bò, bị sừng bò húc vào bụng.
Bụng thủng một lỗ, mời đại phu đến, đại phu nhìn một cái rồi lại đi.
“Ta thật sự không có cách nào, Tú Hà, cầu xin ngươi đi xem thử đi, Vương thẩm lạy ngươi.”
Nửa năm nay ta thường xuyên khám bệnh cho dân trong thôn, sau đó bụng to, Đoạn ma ma không cho ta ra ngoài nữa, mọi người mới dần dần không đến nữa.
“Thẩm đợi ta một chút, ta đi lấy hộp thuốc.” Ta vứt quả lựu, xách hộp thuốc đi, lại dặn Đoạn ma ma đuổi theo: “Mang theo một bình rượu mạnh.”
09
Phẫu thuật ngoại khoa rất nguy hiểm, ta chỉ có thể cố gắng làm những gì mình có thể làm.
Hơn nữa vết thương của đứa trẻ rất nặng ta không làm gì nó sẽ không sống được, không bằng coi như ngựa chết cứu thành ngựa sống.
Chiều tối đến nửa đêm, đợi làm xong tất cả những gì có thể làm, ta đã mệt đến mức hai chân phù nề.
Thức trắng một đêm, đến khi trời gần sáng, đứa trẻ không ngoài dự đoán bắt đầu sốt.
“Thiếu thuốc, các ngươi vào thành mua thử xem, không biết có không.” Ta viết đơn thuốc, bảo họ đi mua.
Người nhà họ Vương vào thành rồi lại về, nói chạy mười mấy hiệu thuốc đều không có thuốc ta cần.
Ta nhìn đứa trẻ sốt cao, thở dài.
Không bột đố gột nên hồ, tiếp theo, chỉ có thể xem số phận của đứa trẻ này.
Bỗng nhiên, có một người ăn mặc như gã sai vặt của những nhà quyền quý ở bên ngoài gọi người:
“Đây có phải là Vương gia không? Thuốc nhà ngươi cần, ta đưa đến cho các ngươi rồi.”
“Sao… sao lại có? Sao ngươi lại có?” Người nhà họ Vương ăn nói lắp bắp, gã sai vặt nhìn ta một cái, cười ha hả nói: “Chuyện này các ngươi đừng quan tâm, mau cứu người đi.”
Ta cầm thuốc suy nghĩ một chút, mấy vị thuốc này rất quý, hiệu thuốc ở kinh thành không có, ta đoán đại khái là lấy từ phòng thuốc trong cung.
Có thể lấy những vị thuốc này còn đưa đến cho chúng ta, chỉ có thể là Dương Chi Cẩn.
Ta lại nghĩ đến lời ta nói ngày hắn đi, trong lòng đau nhói.
Đun thuốc ba ngày, đứa trẻ hết sốt cũng tỉnh lại.
Người nhà họ Vương cảm ơn rối rít, danh tiếng y thuật của ta cũng truyền xa, không ít người ở những thôn khác cũng đến đây cầu y hỏi thuốc.
Ta có thể khám đều khám.
Đoạn ma ma thấy ta không bị thương thai, cũng không ngăn cản ta, nói đây là tích phúc, tương lai Bồ Tát nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con chúng ta.
Ở lâu, Đoạn ma ma cũng biết tính tình ta nên cũng không nhắc đến chuyện về phủ nữa, bây giờ bà chỉ mong, thiếu phu nhân vào cửa, có thể đối xử tốt với ta.
Tết đến ta và Đoạn ma ma cùng nhau đón.
Nhưng Dương phủ cũng đưa không ít đồ đến, phu nhân còn bảo ma ma thân cận của bà đưa đến cho ta quần áo mới và đồ trang sức, người hầu thân cận của đại thiếu gia là Đông Thanh đưa cho ta phong bao lì xì tiền mừng tuổi, bên trong thế mà có một nghìn lượng.
Thật khiến ta vui mừng.
“Đây là tiền mừng tuổi của ngươi.” Ta nhét năm mươi lượng cho Đoạn ma ma : “Bây giờ chúng ta đều là người có tiền rồi.
Đoạn ma ma không cần tiền, còn tiện tay liếc xéo ta một cái: “Ta tuổi đã cao, ăn mặc cũng không được bao nhiêu, ngươi cứ cất kỹ số tiền này, đường ngươi còn dài.”
Ta vẫn lén đặt năm mươi lượng dưới gối bà.
10
Sau khi ăn Tết, ngày dự sinh của ta càng gần, phu nhân đến thăm ta một lần, để lại hai bà đỡ ở đây.
Không chỉ vậy, đồ dùng của đứa trẻ, đồ ta cần dùng, bà đều chuẩn bị xong xuôi.
Đoạn ma ma hỏi phu nhân về ngày cưới của Dương Chi Cẩn.
Phu nhân nhìn ta một cái, cũng không giấu giếm: “Mười tám tháng năm năm nay. Nhưng mà, dạo này thánh thượng thân thể không được khỏe, thái tử chủ trì triều chính, Chi Cẩn cũng bận rộn phụ tá thái tử, ta cũng đã bảy tám ngày không gặp nó rồi.”
“Đại thiếu gia có năng lực, bận rộn một chút cũng tốt, bận rộn một chút cũng tốt.” Đoạn ma ma cười nói.
Phu nhân gọi ta ra ngoài nói chuyện:
“Ta biết tháng tư năm ngoái, Chi Cẩn đến đây ở một tháng, trong lòng nó đại khái là thích ngươi.
“Đứa con này của ta, khắc kỷ thủ lễ giống như phụ thân nó, hỉ nộ không bao giờ lộ ra mặt, chỉ riêng đối với ngươi thì khác. Ngươi thì, cũng là người có chủ kiến, có cá tính…
“Đáng tiếc, xuất thân của ngươi không đủ, tuy rằng thông minh nhưng rốt cuộc không thể trở thành hiền thê, giúp đỡ hắn được. Cho nên…”
Ta ngắt lời phu nhân, vẫn lặp lại những lời ta nói khi rời khỏi Dương phủ.
Phu nhân rất hài lòng với sự thức thời của ta.
“Phu nhân, ta thấy hai bên vai của người cao thấp không đều, sắc mặt khô khốc, mạo muội hỏi người, việc đại tiện của người có ổn không?”
Phu nhân sửng sốt, Vương ma ma đi theo bà mắng ta một câu.
“Ổn, mọi thứ đều tốt.” Phu nhân ngắt lời Vương ma ma, qua loa với ta hai câu, rồi lên xe.
Ta dừng lại một chút, vẫn nhiều chuyện nhắc nhở bà, dạo này đừng uống thuốc bổ, tốt nhất là tìm đại phu xem thử.
Cũng không biết bà có nghe thấy không.
Nửa đêm ta bắt đầu chuyển dạ, ta chưa từng sinh con, biết sinh con rất đau nhưng không biết lại đau đến thế này.
Ta tranh thủ lúc tỉnh táo, lại dặn dò hai bà đỡ những điều cần chú ý, lại bảo Đoạn ma ma trông chừng họ.
Đợi nói xong những lời này, bụng càng đau dữ dội hơn.
Đến khi trời gần sáng, sau khi ta khóc lóc thảm thiết, trong đầu để Dương Chi Cẩn trải nghiệm mấy chục cách chết, nữ nhi đã chào đời.
Đoạn ma ma bế đứa trẻ định đi ra ngoài, ta gọi bà: “Ta còn chưa nhìn một cái, bà bế ra ngoài làm gì?”
“Đại thiếu gia ở bên ngoài.” Đoạn ma ma cười nói: “Cho đại thiếu gia nhìn một cái, không ra khỏi cửa.”
Ta rất kinh ngạc, không ngờ Dương Chi Cẩn lại ở bên ngoài.
“Đại thiếu gia rất vui, nói tiểu thư giống ngươi, rất xinh đẹp.” Đoạn ma ma vui mừng đến nỗi cười không thấy mắt: “Đại thiếu gia trong lòng có ngươi, ngươi không biết đâu, giờ Sửu hắn mở cửa thành, cưỡi ngựa đến, đứng bên ngoài một đêm.”
Dương Chi Cẩn thích đứa trẻ đến vậy sao?
Cũng phải, dù sao cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
11
Mạch Hối rất ngoan ngoãn, ban đêm ngủ một mạch đến sáng.
Qua mấy ngày Dương Chi Cẩn vẫn đến, lúc hắn đến ta đang cố gắng cho Mạch Hối bú sữa, kỳ thực hắn đã mời vú nuôi cho ta nhưng ta vẫn muốn tự mình thử cho bú trước mấy tháng.
Nhưng khi cái miệng nhỏ của nó áp vào mút, tình mẫu tử của ta bị đánh tan tành.
Ta khóc gọi Đoạn ma ma : “Sao lại đau thế này, ta không cho bú nữa. Nó ăn no rồi nhưng làm ta chết mất, nó cũng chẳng sống được.”
Đoạn ma ma mắng ta cố tỏ ra mạnh mẽ, cười bế Mạch Hối đi cho vú nuôi, một lát sau bà lại hớn hở chạy vào:
“Đại thiếu gia đến, vừa nãy ở ngay cửa, có vào nói chuyện với ngươi không?”
Ta lắc đầu.
Đoạn ma ma đuổi theo ra ngoài nhưng Dương Chi Cẩn đã đi rồi.
Hắn đặt tên chính thức cho Mạch Hối, tên là Văn Doanh.
“Dương Văn Doanh, nghe cũng khá hay.” Ta dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, Đoạn ma ma đi rồi lại quay lại, thở dài: “Tú Hà…”
Nói rồi bà khóc.
“Sao vậy?” Ta khó hiểu nhìn bà.
Đoạn ma ma tiến lên, đưa cho ta một phong thư, ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra thấy đồ bên trong thì ngẩn người.
Trong thư có một tờ là khế bán thân của ta, trên đóng dấu của Dương phủ cho phép ra riêng, biểu thị ta không còn là người của Dương phủ, một tờ khác là hộ tịch, hộ tịch bao gồm khế nhà và giấy tờ tùy thân của ta.
“Dương Chi Cẩn đưa cho ngươi sao?”
“Phải.” Đoạn ma ma lau nước mắt: “Hắn nói đây là thứ ngươi muốn, trước kia khi ngươi có thai đã chuẩn bị xong, bây giờ giao cho ngươi.”
“Từ nay về sau, đi hay ở tùy ngươi.”
Ta cúi mắt nhìn đồ trong tay: “Hai ngày này bà rảnh thì đi xem thử ngôi nhà đó ở đâu, có cần chuẩn bị trước không, đợi đầy tháng chúng ta dọn qua đó, sau này nơi đó chính là nhà của ta và Mạch Hối.”