Không Làm Thiếp - Chương 2
04
Ta từ chối đại thiếu gia cũng tặng cho hắn một liều thuốc an thần.
“Có thể nghe thấy tiếng nghiến răng là vì chất lượng giấc ngủ không tốt, tối nay chắc chắn sẽ không nghe thấy nữa.”
Ta ân cần đắp chăn cho đại thiếu gia, dưới ánh mắt oán trách của hắn, ta đóng cửa rời đi.
Nhưng không ngờ, tối hôm đó, ta cũng nghe thấy tiếng nghiến răng.
Âm thanh đó rất đáng sợ, rõ ràng bên giường không có gì nhưng âm thanh lại như vang lên bên tai.
Ta lấy hết can đảm đi ra ngoài, trong sân không có gì cả, nhưng khi ta quay lại thì âm thanh đó lại xuất hiện, ta đành phải đi tìm Đoạn ma ma .
Đoạn ma ma ngủ rất say, tiếng ngáy của bà ấy cùng nhịp gõ cửa của ta hòa thành một khúc nhạc, ta hét đủ nửa khắc đồng hồ nhưng vẫn không làm kinh động được đến bà ấy chút nào.
Ta lại suy nghĩ trái phải nửa khắc đồng hồ, ôm chăn đẩy cửa phòng đại thiếu gia.
Đại thiếu gia ngủ rất say, chỉ chiếm một bên trong giường, giống như cố ý chừa chỗ cho ta vậy.
Ta nhẹ nhàng nằm xuống, dù sao hắn cũng ngủ say, trước giờ Thìn ngày mai sẽ không thể tỉnh được, chỉ cần ta rời đi sớm một chút, hắn sẽ không phát hiện ra ta đã đến ngủ.
Trên người đại thiếu gia còn có mùi thơm lạ.
Suy nghĩ lung tung một hồi, ta ngủ thiếp đi, nửa mơ nửa tỉnh, ta hình như nghe thấy có người nói chuyện với ta.
Ta không nhớ rõ người đó nói gì nhưng mơ hồ như nghe thấy một câu: “Xã hội phong kiến còn muốn kết hôn làm gì, là chê mình sống chưa đủ khổ sao?”
Người đó hình như thở dài, sau đó mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Sáng sớm ta tỉnh dậy, suy nghĩ một hồi, lại gọi đại thiếu gia, hắn ngủ rất say.
Ta rất tự tin vào trình độ y thuật của mình, chưa đến một giờ hắn chắc chắn không thể tỉnh lại được.
Còn chuyện tối qua, hẳn là do ta nghĩ đến tiền mà phát điên, nằm mơ.
Sáng sớm, Đoạn ma ma nói bà có việc phải về phủ một chuyến, bảo ta chăm sóc đại thiếu gia cho tốt.
Đại thiếu gia không có gì khác so với hôm qua, vẫn yếu ớt không tự lo được, đến tối hắn cũng không vì sợ hãi mà mời ta cùng ngủ.
Ngược lại là ta, nửa đêm sợ đến không ngủ được, lại lén đến phòng hắn.
Giống như đêm qua, ta ôm chăn nằm xuống, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Tối nay ta không cho đại thiếu gia uống thuốc.
Ngay khi ta nhận ra muộn màng và định rời đi thì đại thiếu gia quả nhiên tỉnh dậy, hắn đầu tiên là nhìn ta với vẻ bối rối, sau đó tầm mắt dần trở nên sáng suốt.
“Này.” ta vẫy tay với hắn: “Ta nói ta đi vệ sinh đi nhầm chỗ, ngươi có tin không?”
Ta đứng dậy định đi, đại thiếu gia đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo ta thì thầm: “Đừng đi.”
Đầu óc ta ong một tiếng, tim đập thình thịch.
“Bình tĩnh, Dương Chi Cẩn.”
“Ta biết ta đang nằm mơ.” Giọng đại thiếu gia rất nhẹ, áp vào lưng ta, hơi thở cũng nhẹ nhàng thì thầm: “Giấc mơ này cũng không tệ.”
Hắn nói xong những lời này, không làm thêm bất kỳ động tác thừa nào nữa:
“Đại thiếu gia?”
Ta gọi hắn hai tiếng, đều không nhận được hồi đáp.
Ta quay lại nhìn hắn, cánh tay hắn vòng quanh eo ta, mặt cách ta chỉ gang tấc, hơi thở phả vào nhau, đại thiếu gia ngủ say như vậy, có một loại nhu nhược không thể lý giải, một lần nữa khơi dậy dục vọng bảo vệ của ta.
Ta quy kết cảm giác này là do ta đang mang thai, tình mẫu tử tràn lan.
05
Ta nằm mơ, trong mơ có Dương Chi Cẩn và ta, bối cảnh thì…
Rất giống đêm hắn làm ta bốn lần kia.
Ta đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện ra ta đang hôn hắn.
Hơn nữa còn hôn hắn tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau, người ngượng ngùng là ta.
Tất nhiên, không chỉ có khóe miệng run rẩy, mà còn có cả sự xấu hổ.
“Xin, xin lỗi.”
Ta vắt óc suy nghĩ, không thể tự biện minh.
Má Dương Chi Cẩn hơi đỏ, đôi mắt long lanh nước nhìn ta, ta như bị mất hồn, mãi đến khi hắn hôn lên, ta mới phản ứng lại.
Hắn hôn rất nhẹ, dày đặc, giống như những giọt mưa bất chợt rơi xuống dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, nhẹ nhàng, dày đặc, mang theo hương thơm đặc biệt của mùa xuân.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn sắp làm ta thì hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.
“Tú Hà.”
“Hả?”
“Ngươi không muốn về phủ với ta, là vì sao?”
“Không muốn làm thiếp.”
Cuộc đối thoại đơn giản, Dương Chi Cẩn thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.
Một lúc lâu sau, hắn nói:
“Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Cũng không thể trách ngươi, dù sao đêm đó ngươi cũng không thể tự chủ.
“Tú Hà muốn gì?”
“Tiền!” Ta trả lời dứt khoát.
“Ngươi có biết, một nữ tử mang theo con nhỏ sống trên đời này cực kỳ khó khăn không?”
“Ta có cách chăm sóc tốt cho con và bản thân mình.” Ta nghiêm túc nhìn Dương Chi Cẩn: “Đại thiếu gia, chúng ta nói thẳng, ngài cưới ta chắc chắn là không thể, mà ta lại không muốn làm thiếp càng không muốn làm thông phòng. Cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này, chính là ngài đưa ta một số tiền, ta sẽ hoàn toàn rời xa cuộc sống của ngài. Đây là cách giải quyết có lợi nhất cho cả hai chúng ta.”
Ta hiểu tại sao hắn lại thấy kỳ lạ khi ta không muốn làm thiếp, bởi vì trong nhận thức và hiểu biết của hắn, hầu hết các nha hoàn đều không từ chối làm thiếp, bởi vì như vậy thôi cũng đã thực sự vượt qua một tầng lớp.
Từ người hầu hạ biến thành người được hầu hạ.
Dương Chi Cẩn nhìn ta, như đang suy nghĩ lý do đằng sau sự không muốn của ta.
06
Đoạn ma ma trở về, mang theo một tin động trời.
Phu nhân chính thức nói chuyện cưới xin cho đại thiếu gia, khi bà ấy căng thẳng nói chuyện này với ta, ta đang ngồi xổm bên bờ suối nướng cá.
Bà ấy nói mãi mà không thấy ta trả lời, bà ấy tức lắm:
“Đợi đại thiếu gia cưới vợ, thiếu phu nhân vừa vào cửa, ngươi sẽ không còn ngày tháng tốt lành nữa.”
Ta đưa cho Đoạn ma ma nửa con cá, bà ấy không có tâm trạng ăn, còn ta thì ăn rất ngon:
“Đoạn ma ma , bà nói xem đợi thiếu phu nhân vào cửa, ta có thể cầu xin thiếu phu nhân cho ta một số tiền, đuổi ta đi không?”
Đoạn ma ma chỉ vào cái bụng đã hơi nhô lên của ta, nói ta nằm mơ.
“Dương phủ là gia đình quyền quý, mặc dù có thứ trưởng tử không tốt cho danh tiếng của đại thiếu gia nhưng phu nhân đã giữ ngươi lại, chứng tỏ bà ấy coi trọng con cháu hơn.
“Ngươi đã mang thai con của Dương gia, thì không thể để ngươi đi được.”
Ta cau mày, suy nghĩ một lúc:
“Vậy ta sinh con xong thì sao?”
Đoạn ma ma kinh ngạc nhìn ta: “Ý ngươi là, ngươi sinh con xong thì tự mình rời đi, để lại đứa trẻ cho Dương gia?”
“Đó cũng là bất đắc dĩ.” Ta thở dài nói.
Thời kỳ mang thai không thể đuổi ta đi, sinh xong thì có thể đuổi ta đi chứ.
Không phải có cách làm bỏ mẹ giữ con sao?
Tất nhiên, lựa chọn đầu tiên của ta là mang theo con cùng đi nhưng cũng biết, chỉ dựa vào năng lực của mình thì ta không thể giành con với Dương gia.
Trước kia, ta vẫn thường nghe người ta khoác lác, nói [ Ta chỉ cần động ngón tay, là có thể bóp chết ngươi ] bây giờ xuyên không đến đây, mới thực sự cảm nhận được, người có quyền có thế, muốn bóp chết một người, quá đơn giản.
Đặc biệt là ta, người như thế này, giấy bán thân còn nằm trong tay người khác, làm nô làm tỳ.
“Ta hỏi ngươi, đại thiếu gia ưu tú như vậy, ngươi không động lòng sao?” Đoạn ma ma hỏi ta.
“Động lòng cái gì? Đối với một người cưỡng ép ngươi… khiến ngươi không hiểu sao lại sinh con, thay đổi cả cuộc đời ngươi, ngươi động lòng thế nào?” Ta hỏi bà ấy.
“Ngươi… ngươi thật là…” Đoạn ma ma đang định nói, đột nhiên im bặt, bà ấy hướng về phía sau ta hành lễ: “Đại thiếu gia!”
Dương Chi Cẩn tay cầm quả dưa hấu mà hôm qua ta làm nũng đòi ăn, trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười chưa kịp thu lại, hằn trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Ta cúi mắt không có phản ứng gì thêm, bởi vì ta biết hắn đến, những lời vừa rồi cũng là cố ý nói cho hắn nghe.
07
Dương Chi Cẩn đi rồi, trước khi đi để lại cho ta năm nghìn lượng.
Năm nghìn lượng này, chỉ cần ta không đi lập nghiệp, đủ để ta tiêu cả đời.
Đoạn ma ma đối với ta có tâm trạng hận sắt không thành thép, bà cho rằng, chỉ cần ta vào Dương phủ, có đại thiếu gia che chở, tương lai bất kể tiểu thư nhà nào vào cửa, đều không làm khó được ta.
“Hoa không nở mãi, nam nhân càng không đáng tin, ma ma à, chỉ có bạc trong túi mình là đáng tin nhất.”
Đoạn ma ma không để ý đến ta.
Nhưng ta đoán Dương Chi Cẩn đã dặn dò gì đó, bởi vì cuộc sống của ta và Đoạn ma ma tốt hơn.
Trong phủ có đồ ăn mới lạ gì, đều sẽ đưa đến một phần.
“Dương gia là thế gia, từ lão thái gia bắt đầu đã làm quan trong triều, bây giờ lão gia lại làm tể tướng, đại thiếu gia tuổi còn trẻ đã là cận thần của thái tử, tương lai thái tử đăng cơ, đại thiếu gia chắc chắn lại là tể tướng. Ngươi bỏ lỡ đại thiếu gia, cả đời này đều không tìm được người nam nhân nào tốt được như vậy đâu.”
Đoạn ma ma vừa bóc nho cho ta vừa lải nhải.