Không Gì Khác Biệt - Chương 5
10
Vài ngày sau, Ninh vương phủ giăng đèn kết hoa, treo lụa đỏ, trên cửa dán chữ hỷ ngay ngắn, báo hiệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ta ngồi trên kiệu hoa lắc lư vào cửa Ninh vương phủ.
Nhưng không đến đây để gả cho Cố Liên Chi.
Ta nằm mơ cũng chưa dám tưởng tượng, cảnh tượng mà ta ngày đêm mong ước lại được thực hiện như thế này.
Đêm động phòng hoa chúc, ta rúc vào lòng ngực Ninh vương, rót chén rượu có thuốc mê vào miệng ông ta, mãi đến khi ông ta nằm trên đất không cử động được mới dừng lại.
Ta cầm con dao găm đâm vào ngực Ninh vương, trong khi ông ta vẫn còn ý thức được cảm giác đau đớn, ta nói với ông ta ta chính là Hà Vãn Nùng, đã từng chết trong tay ông ta một lần.
Ông ta nhìn ta hoảng sợ, sau khi nghe những gì ta nói, sự tức giận lập tức lấp đầy cặp mặt ông ta.
Ông ta muốn đứng dậy chém ta thành từng mảnh, nhưng nhận ra rằng dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Ta đã âm mưu lâu như vậy, làm sao có thể để ông ta có cơ hội sống sót?
Ta giơ dao găm lên, xé toạc y phục ông ta, cắt từng mảnh thịt trên ngực ông ta, mỗi lần cắt xuống, ta đều nói rõ cho ông ta biết ta là đang báo thù cho ai.
Cho đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng và nỗi đau vô tận.
Khi Cố Liên Chi dẫn người của hắn đến, ta đang ngồi trên mặt đất, cả người đầy máu mà nhìn hắn cười ngốc nghếch, cười đến nước mắt trào ra, lạnh lùng và tuyệt vọng.
Ta đã giết Ninh vương, đã giết kẻ thù của ta, giết phụ thân của Cố Liên Chi.
Khoảnh khắc Cố Liên Chi nhìn thấy ta, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, hắn đứng bất động, như thể đang bị thứ gì khống chế.
Hắn đại khái là cảm thấy khó hiểu, người trong lòng hắn nói kiếp này vĩnh viễn sẽ không gặp lại vào vài ngày trước, vì sao lại mặc hỷ phục động phòng với phụ thân hắn.
Ta nhìn hắn trong sự tuyệt vọng, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Ta muốn nói với hắn biết ta là Hà Vãn Nùng, ta rất nhớ hắn, rất muốn gả cho hắn.
Nhưng ta không thể.
Trước khi những người đó động thủ, ta đã cắn ra thuốc độc giấu dưới lưỡi.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Ý thức của ta dần dần mờ đi, ta dường như nhìn thấy Cố Liên Chi lao đến ôm lấy ta vào lòng khi ta sắp ngã xuống đất, những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mặt ta, từng giọt từng giọt, hắn đau đớn hét tên ta.
“Vãn Vãn, Vãn Vãn…”
Ta cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực, muốn nói với hắn nếu có kiếp sau, chúng ta không cần gặp lại nữa.
Nhưng sau rất nhiều cố gắng, ta vẫn không thể nói hết câu được.
Ta chết trong lòng ngực của Cố Liên Chi.
Thậm chí không có một lời tạm biệt.
Ta nhìn hắn ôm ta khóc thảm thiết, nhìn hắn đau đớn ngã xuống vũng máu, nhìn hắn chôn Ninh vương xong, sau đó chôn ta dưới gốc cây hoa quế.
Trăng hôm ấy rất tròn và sáng, treo rực rỡ trên bầu trời, soi đường về nhà cho những ai vội vã về nhà.
Không khí mát mẻ, mùi hương hoa quế ngọt ngào như có như không bay lơ lửng, thấm vào ruột gan.
Duy nhất chỉ có trên cây hoa quế được trang trí đầy lá vàng, những cành vốn dĩ tươi tốt lại trở nên thưa thớt rất nhiều, không còn sức sống như trước, héo úa, đung đưa trong gió như sắp đổ.
Đã lâu rồi hắn không đến thăm ta.
Có lẽ là hận ta, dù sao thì cũng là máu mủ ruột thịt, chắc cũng giống với tâm trạng không dám đối mặt của ta lúc trước.
Điều ta không nói với Cố Liên Chi chính là sau khi trở thành Kiều Lan, ta đã hạ quyết tâm tiếp cận hắn.
Bởi vì những tên tay sai lâu la lần lượt chết trong tay ta đều có mối liên hệ chặt chẽ với Ninh vương, ta đã nghi ngờ nhưng lại không muốn tin.
Cho đến khi ta nhìn vào những bằng chứng xác thực, không thể không tin tưởng.
Ninh vương đã giết cả nhà ta, ta muốn ăn miếng trả miếng khiến cả nhà ông ta tới chôn cùng.
Ta muốn giết Cố Liên Chi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay với hắn.
Ta không biết liệu phụ mẫu ta có trách ta hay không, trách ta vì đã thương xót người đã làm hại họ hay không.
Sau này, Cố Liên Chi viết thư minh oan cho phụ thân ta, khôi phục danh dự của ông, cũng tự xin chuộc tội cho phụ thân, lưu đày vạn dặm.
Ta nhìn hắn lê bước trong gió tuyết, nhìn hắn bị những tội nhân đi cùng sỉ nhục, mắng mỏ mà không nói một lời, chỉ nhìn ánh trăng nhợt nhạt đêm khuya, khuôn mặt thiếu niên chồng lên nhau trong sự hoảng hốt, dường như nó chưa bao giờ thay đổi, lại dường như mọi thứ đều đã thay đổi.
Thiếu niên lang đã từng tiên y nộ mã, kim tôn ngọc quý, hiện tại lại một thân áo tù nhân rách nát và những vết sẹo khắp cơ thể, ngồi một mình trong phòng giam trông giống như một hầm băng, không có một nửa dáng vẻ tôn quý.
* Tiên y nộ mã: quần áo sang trọng và ngựa mạnh mẽ
* Kim tôn ngọc quý: người được quý trọng như vàng và ngọc
Nhưng khi hắn ngước nhìn vầng trăng, ánh sáng trong mắt hắn vẫn tỏa sáng rực rỡ, che đi sự đau thương trong mắt hắn.
Ta không biết hắn bằng cách nào và khi nào nhận ra ta, vốn là ta nghĩ chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta có thể cùng hắn vĩnh viễn bên nhau.
Suy cho cùng chính là ý trời trêu người.
Thế sự xoay vần, không bao giờ được như trước nữa.
Thà như chưa từng gặp nhau, mỗi người bước đi trên đường song song của cuộc đời mình.
Thật đáng tiếc là không có nếu như.
HOÀN CHÍNH VĂN