Không Gì Khác Biệt - Chương 2
3
Năm mới vừa đến, khắp kinh thành tràn ngập náo nhiệt và phấn khởi, mọi nhà đều đoàn tụ.
Trong thanh lâu vẫn náo nhiệt như thế, liên tục có tiếng la hét và tiếng cười đùa, ta giống như tất cả các cô nương trong thanh lâu, triền miên trong ngực của đủ loại nam tử, mặc sức rên rỉ.
Ta nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ở dưới lầu, đè nén mọi cay đắng trong lòng, chuẩn bị xuống lầu làm như bọn họ, đi làm điều mà chính mình nên làm.
Vừa bước xuống hai bậc thang, một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, nắm chặt lấy tay ta, nhưng sức lực không lớn, dường như sợ làm ta đau nên cố ý thu lực lại.
Mùi hương thủy trầm quen thuộc đọng lại, không cần ngoảnh lại ta cũng biết là ai.
Cố Liên Chi nhìn ta, hai mắt mỉm cười, dịu dàng như gió xuân, dù có nhẫn tâm đến mấy cũng không ai có thể chịu nổi.
Hắn bỏ ra rất nhiều bạc mới khiến tú bả chịu thả ta ra, mang ta ra ngoài.
Ta cho rằng hắn sẽ mang ta đến tửu lâu để khoe khoang với một vài bằng hữu của hắn, từ xưa đến này, những cô nương thanh lâu được đưa ra ngoài đều là như vậy, không có ngoại lệ.
Nhưng hắn lại nắm tay ta, cẩn thận ôm ta ra khỏi xe ngựa, đứng trước một bãi đất hoang.
Ta cau mày, trừng mắt nhìn hắn một cách không vui.
Hắn cũng không hề khó chịu mà chỉ mỉm cười, lại nắm lấy tay ta, đan các ngón tay vào nhau, từ từ dẫn ta về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, bước chân hắn mới dừng lại.
Ta nhìn lên thấy một cây hoa quế được bao phủ bởi những đồ trang trí bằng vàng.
Dưới ánh trăng sáng, nó đứng trơ trọi bên một cái giếng khô nhưng lại tràn đầy sức sống.
Vào mùa lạnh như vậy lại có hoa quế nở!
Ta không giấu được sự ngạc nhiên, vùng ra khỏi tay hắn tiến về phía trước vài bước, giơ tay hái một bông hoa.
Khi đến gần hơn mới phát hiện ra, những cánh hoa quế nhỏ này thực chất được làm bằng lá vàng, có lẽ chúng đã được ngâm trong nước hương thơm của hoa quế, nên lúc này mới có thể tỏa ra những chùm hương thơm, khiến nó trông giống như thật.
Cố Liên Chi bẻ một cành đặt vào tay ta, mỉm cười hỏi ta có thích không.
Ta gật đầu, nhưng lại không biết hắn có ý gì.
Ánh trăng chiếu vào mặt hắn như có một tấm màn che phủ, khiến đôi mắt hắn càng lúc càng sáng hơn, trong khóe mắt dường như có thứ gì đó sáng ngời.
“Sinh thần vui vẻ.”
Hắn cười nói với ta, nhưng nỗi buồn trong đáy mắt quá dày đặc khó có thể hòa tan.
Ta sửng sốt một lúc rồi nới nhận ra.
Hôm nay là sinh thần của nàng, hóa ra hắn vẫn còn nhớ.
Trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc trào dâng trong lòng, đặc biệt là chua xót và cay đắng.
Hắn có vẻ như coi ta là thế thân của Hà Vãn Nùng, nhưng lại dường như chưa bao giờ coi ta là thế thân của nàng.
Cố Liên Chi lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ phía sau đưa cho ta, sau khi mở ra, có vài hộp hương cao, tất cả đều là mùi hương hoa yêu thích của ta.
Nhưng không thể khơi dậy được chút vui vẻ nào của ta.
Ta nhìn vẻ mặt khao khát xen lẫn buồn bã của Cố Liên Chi, khóe môi nhếch lên cay đắng.
Không biết tại sao, ta chợt muốn ôm hắn một cái, muốn nép vào lòng ngực hắn, dù chỉ một phút cũng được.
Hắn kéo ta đi qua đám đông, đưa ta đi xem ảo thuật và múa rối bóng, đưa ta đi ăn kẹo hồ lô ngon nhất ở Thành Đông, những túi điểm tâm lớn bé xách bên tay trái, dây thừng cạ vào ngón tay đến đỏ bừng, nhưng hắn vẫn không chịu buông bàn tay phải đang nắm tay ta ra để phân chia ra xách bên tay phải.
Hắn nói hắn sẽ nắm tay ta thật chặt, bất kể thế nào cũng đều không buông ra.
Lần này, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng phải giữ ta bên cạnh hắn.
Ta nhìn theo bóng dáng hắn, hốc mắt đột nhiên chua xót.
Giá như ta là Hạ Vãn Nùng.
Ta nghĩ vậy.
4
Đêm khuya, trên mái nhà.
Có thể năm mới náo nhiệt, gió đêm trên chỗ cao không hề cảm thấy lạnh, thậm chí còn mang đến chút ấm áp.
Cố Liên Chi ngồi bên cạnh ta nhấp một ngụm rượu.
Ta quay đầu lại, yên lặng nhìn hắn, nhìn vào mắt, mũi, miệng và tai hắn.
Rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ.
Như nhận ra ánh nhìn của ta, hắn quay lại nhìn ta mỉm cười dịu dàng.
Ta giật mình, bất giác hỏi một câu.
“Chắc ngươi thực sự thích nàng.”
Cố Liên Chi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục bình thường.
Hắn ngước nhìn ánh trăng treo trên cao, im lặng thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi ta tưởng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này nữa, hắn đột nhiên lên tiếng.
“Nàng là người duy nhất trong suốt quãng đời còn lại của ta.”
Hắn nghẹn ngào, nhấp thêm một ngụm rượu vào miệng để kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Ta mỉm cười, lúc nâng ly rượu lên cổ họng, duỗi tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Nếu không có trận đại nạn đó, bây giờ Cố Liên Chi và ta đã đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi rồi.
Thay vì ngồi đối diện ở đây mà không thể nhận lại.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa ta có thể gả cho hắn.
Năm đó ta đang rất vui vẻ mong chờ được thành thân với Cố Liên Chi, nhưng vào đêm trước thành thân, nhận được tin phụ thân ta tham ô, trước khi ta kịp đến cạnh ông, một nhóm cấm vệ quân đã xông vào nhà ta, giết sạch người nhà ta.
Ta nằm trên vũng máu, chịu đựng ngực đau dữ dội, nhìn giá y màu đỏ treo trước cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ mệnh ta chưa tận, thế mà được một vị thần y phát hiện ta còn một hơi thở ở bãi tha ma nên đã đưa ta về.
Sau khi ông ấy cứu mạng ta, sau nhiều lần van xin của ta, ông ấy đồng ý thay đổi mặt cho ta.
Ta muốn điều tra sự thật về những chuyện năm đó, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không tham ô nhận hối lộ, nhất định là có người hãm hại ông.
Nhưng ta không ngờ lại gặp lại Cố Liên Chi.
Hắn vẫn là Ninh vương thế tử, nhưng ta không còn là danh môn quý nữ xứng đôi với hắn nữa.
Ta biết rằng sau khi nghe tin ta qua đời, Cố Liên Chi đã nhiều lần tìm đến cái chết nhưng được cứu khỏi, mẫu thân hắn khóc lóc và cầu xin hắn đừng hành hạ bản thân nữa.
Sau đó, hắn ngồi dưới gốc cây hoa quế mà ta và hắn đã trồng, cứ ngồi như vậy liên tục mấy đêm, trông hắn tiều tụy, không còn dáng vẻ thần thái như xưa, như thể là cái xác không hồn sống trên thế gian này.
Cho đến ngày đó, hắn nhìn thấy người đã trở thành Kiều Lan là ta.
Ta cho rằng hắn đã quên ta.
Ta tìm đủ mọi cách để khiến hắn chán ghét ta, coi thường ta, tránh xa ta.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Nhìn vẻ hốc hác trên gương mặt tỏa sáng của hắn, lòng ta đau đến mức nghẹt thở.
Trong cơn say, Cố Liên Chi ôm ta vào lòng ngực, ôm rất chặt, ôm chặt đến mức ta gần như sắp không thở được.
Cằm hắn tựa vào tóc ta, mùi rượu nồng nặc truyền đến.
“Gả cho ta đi, được không?”
Dứt lời, bờ vai hắn thế mà lại run lên, ta cảm thấy lạnh buốt trong tóc, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt hắn đã đẫm nước mắt, yên lặng nhìn ta, sự đau thương nơi đáy mắt không thể chữa lành.
Hắn dường như chắc chắn ta chính là Hà Vãn Nùng vậy.
Hoặc có thể hắn chỉ cảm thấy ta giống ta giống nàng.
Cho dù là một thế thân chẳng tương tự nhau, cũng đủ hắn chống đỡ để sống sót.
Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn, nghẹn ngào hỏi hắn, cho dù ta là một nữ tử thanh lâu, hắn cũng tình nguyện cưới sao?
Hắn đột nhiên gật đầu, như sợ chậm một chút thì ta sẽ đổi ý vậy.
Ta mạnh mẽ phong ấn nó vào một góc nào đó trong trái tim mình, rồi lại vỡ ra không thể kiểm soát.
Ta đồng ý gả cho hắn.
Nhưng là lấy thân phận Kiều Lan.
Mấy ngày nay, ta đã có khá nhiều manh mối, tra ra rất nhiều manh mối, tính toán thời gian, trước khi ta thành thân với hắn là có thể tra ra rõ ràng mọi việc.
Khi ta báo được đại thù, không còn gánh nặng mà gả cho hắn, ta nhất định sẽ nói với hắn, ta chưa có chết.
Từ nay về sau, chúng ta có thể luôn ở bên nhau, mãi mãi ở bên nhau.