Không Gì Khác Biệt - Chương 1
1
“Làm nghề này thì không có tình cảm.”
Nhìn nam tử ngoài cửa đứng trong gió tuyết, ta cười khinh bỉ.
Những người đang xem náo nhiệt xung quanh thì thầm với một giọng không quá nhỏ, đều nói ta là một nữ tử thanh lâu hèn hạ, không biết tốt xấu lại lạnh nhạt bạc tình với một vị công tử thế gia tài mạo song toàn, hoặc là lắc đầu thở dài khen ngợi sự si tình của hắn, hoặc là giống những nữ tử trôi dạt như ta, âm thầm hâm mộ.
Tóm lại tất cả đều thương hại hắn ta, mắng chửi ta.
Một công tử thế gia cao thượng khom lưng cúi đầu, tình nguyện đứng trong gió tuyết, chỉ cầu vuốt ve an ủi một đêm, có thể nói là vô cùng si tình.
Không biết có bao nhiêu nữ tử mơ ước có được một nam tử quý trọng mình như vậy.
Nhưng ta lại không biết tốt xấu, từ chối.
Chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta đứng dưới tuyết.
Ta uống một hơi hết sạch ly trà nóng, quay người bước lên lầu, loại kịch thâm tình không thể phụ này, chẳng có sức hấp dẫn gì đối với ta.
Vừa quay người lại, một bàn tay đã kẹp cổ tay ta, dùng lực rất mạnh ấn chặt ta, ta không vui quay đầu lại, tràn đầy tức giận, đối diện với một đôi mắt trong veo.
Là một công tử trẻ tuổi, một thân y phục đen khiến hắn tràn đầy vẻ thiếu niên, liếc mắt có thể thấy được hắn là người sống trong nhung lụa không lo ăn lo mặc.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt giận dữ của hắn một lúc, rồi cong môi mỉm cười.
Lật tay lại vòng qua cổ hắn, tựa thân hình mềm mại không xương vào lòng ngực hắn, dùng tay làm thành sợi dây quấn đi quấn lại thắt lưng quanh vạt áo hắn, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Người đối diện lập tức buông lỏng tay ta ra, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ, một lúc lâu mới lắp bắp nói một câu, ta không nên vô tình với người si tình với ta như vậy.
Ta hơi há miệng, không hề che giấu sự ngạc nhiên và chế nhạo của chính mình.
Nếu ta không phát hiện ra, hắn đang bí mật theo dõi ta mấy ngày qua thì có lẽ ta đã tin rồi.
Thái độ lưỡng lự như vậy còn không đứng đắn bằng những kẻ ăn chơi trác táng tới đây tìm vui.
“Một người cao quý có thê thiếp kiều diễm xinh đẹp vây quanh, ra ngoài có cổ xe tráng lệ và ngựa quý bên cạnh, so với một người coi thường bản thân, bán rẻ nhân phẩm của mình để sống tạm bợ như ta vốn dĩ khác nhau một trời một vực, gặp dịp thì chơi, chơi xong thì giải tán, làm sao có thể có hai chữ si tình?”
“Vả lại, công tử ôm lấy eo ta, nói lời này không cảm thấy buồn cười sao?”
Ta duỗi tay xoa nhẹ mặt hắn, ghé sát vào tai hắn, thổi nhẹ một cái, mặt hắn lập tức đỏ lên như thể đã uống mấy cân rượu vậy.
Lúc ta quay người đi lên lầu, hắn giống như là vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, nói với ta một câu động tình.
“Nàng rất giống một người, một người mà ta đã tìm rất lâu, ngày đêm thương nhớ.”
Ta quay đầu lại, ánh mắt không biết làm thế nào của hắn vừa nãy, nhìn ta một cách chân thành, như thể đang nhìn một ai khác thông qua ta, vành mắt đỏ hoe.
Thật sự làm người nhìn đến đau lòng.
Ta cởi áo lót trên người, ném vào mặt hắn, chống khuỷu tay lên lan can phủ đầy tơ lụa, hỏi hắn một cách lẳng lơ, chẳng lẽ vị cô nương kia cũng có tư thế quyến rũ như ta sao?
Hắn ngẩn người, không nói gì nữa.
Ta mỉm cười đi lên lầu, loại kịch bản thu hút sự chú ý của cô nương còn không bằng vị đứng dưới tuyết kia vừa rồi đâu.
Vừa tháo chiếc trâm cài leng keng trên đầu ra, ngoài cửa có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, thỉnh thoảng còn có vài tiếng cười, vừa nghe thì đã biết là ai…
Tú bà thấy ta mở cửa, liếc nhìn ta một cái, đẩy ta vào phòng, lấy vài chiếc trâm cài sáng bóng cài vào búi tóc của ta, vui vẻ đến nói năng lộn xộn, đợi lát nữa muốn ta hầu hạ vị khách quý này.
Ta hất mười ngón tay phấn khích của bà ta ra, chỉ vào những ánh sáng rải rác bên ngoài cửa sổ, theo thỏa thuận, bây giờ ta có thể ngừng tiếp khách và được nghỉ ngơi.
Tú bà nở nụ cười, vừa đấm vừa xoa, đẩy ta vào trong phòng người được gọi là khách quý kia.
Ánh nến lung lay, hương nhang thoang thoảng, bầu không khí quyến luyến mơ hồ kéo theo màn lụa mỏng xinh đẹp tùy ý đung đưa trong gió, khiến người ta nhìn thoáng qua không thể cưỡng lại, lập tức ngã vào trong sự dịu dàng.
Ôm chiếc đàn tỳ bà trong tay, ta miễn cưỡng bước ra sau tấm bình phong, thi lễ, gảy dây đàn.
Khi một khúc kết thúc, người ở ngoài bình phong vẫn im lặng, như thể không hề nghe thấy.
Âm thanh ồn ào ngoài cửa xuyên qua bức tường, càng thể hiện rõ sự yên tĩnh không một tiếng động trong phòng.
Cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, muốn hỏi vị khách quý này rốt cuộc muốn làm gì, đặc biệt gọi ta đến, lại không nói tiếng nào, coi ta như con khỉ mà đùa giỡn sao?
Bước ra khỏi bình phong, một nam tử đang cúi đầu uống trà, một thân y phục đen càng thêm rực rỡ dưới ánh nến.
Là hắn.
Ta cười lạnh một tiếng, ôm đàn tỳ bà đi đến chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống, cung kính nói: “Thế tử thật si tình, chẳng qua ta sẽ không làm thế thân gì đó.”
Nói xong ta thấy hối hận.
Ở trong kinh thành, quyền thế của Ninh vương mạnh mẽ đến mức có thể nói là một tay che trời, ngoại trừ vị ngồi trên long ỷ kia, ai nhìn thấy Ninh vương đều phải cúi đầu.
Không ai dám chọc, không ai có thể chọc nổi.
Vị Ninh vương thế tử này không dễ chọc, nhưng ta lại nhanh mồm nhanh miệng, nói ra mấy lời mỉa mai châm chọc này.
Ta đang suy nghĩ xem nên chuộc lỗi như thế nào, người đối diện đột nhiên đặt ly trà xuống, mỉm cười với ta.
Nam tử thiên hạ quả thực vô nhị phẩm, một loại trong nhà thê thiếp đầy đàn còn muốn ta gần gũi với ta, một loại khác ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, một mặt nhớ thương bạch nguyệt quang đã chết thảm, tinh thần suy sụp nhiều năm, một mặt đang ngồi đây nhìn một nữ tử thanh lâu như ta, cười nheo cả mắt.
*Vô nhị phẩm: Đại khái là độc nhất vô nhị
2
Mặt trời đang lên, cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt trong không khí đã tiêu tan đi một chút.
Ta đeo chiếc khuyên tai cuối cùng, bôi một ít hương cao ngọc lan lên xương quai xanh, rồi từ từ mở cửa phòng, chuẩn bị đến lấy chiếc đàn tỳ bà mà ta bảo dưỡng ở nhạc phường.
Không ngờ vừa mở cửa, ta đã đụng phải một lồng ngực ấm áp.
Cố Liên Chi phát ra một tiếng đau đớn, giả vờ ôm ngực.
Ta không nói nên lời, một Ninh vương thế tử tốt như vậy mà ngày nào cũng đến thanh lâu, đối xử tốt với ta, thật sự là xem ta thành thế thân của bạch nguyệt quang sao?
Chẳng qua ta cũng không bận tâm, nam tử mà toàn bộ nữ tử trong kinh thành đều mong muốn có được lại si tình với ta như vậy, tính như thế nào thì ta cũng không chịu thiệt.
Hơn nữa, mấy ngày nay vàng bạc châu báu đều đang liên tục đưa đến phòng ta, mấy kiếp cũng không tiêu hết được, cần gì tranh chấp với tiền…
Ta đặc biệt tìm kiếm bức họa của vị bạch nguyệt quang kia để nhìn, dáng vẻ chẳng có nửa phần giống ta, thậm chí còn không xinh đẹp bằng gương mặt của ta.
Có chút đáng tiếc.
Vốn là ta muốn nhìn thử một cái, để có thể bắt chước cho giống, nói không chừng có thể quyến rũ được Cố Liên Chi.
Dù vậy, Cố Liên Chi vẫn hưởng thụ, đi theo ta như bóng với hình.
Hoặc khi trời giá rét, hắn ôm túi trái cây nóng hổi che trong ngực ta tìm ta, hai má và mười ngón tay đỏ bừng vì đông lạnh, cầm chén trà nóng nhìn ta cười ngốc nghếch; hay là mang vài mảnh gấm vóc mềm mại đến để làm xiêm y cho ta, điều khiến người khác ghen tị hơn là khi ta bị bệnh nhẹ, hắn đi theo làm tùy tùng cho ta chăm sóc đến từng chén thuốc, khi ta không muốn nhìn thấy hắn, hắn liền đứng canh trước phòng ta ngày lẫn đêm, không rời một bước.
Mọi người đều cười, ta sắp từ gà rừng biến thành phượng hoàng.
Với tình yêu say đắm của Cố Liên Chi dành cho ta, việc chuộc thân nạp làm thiếp chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn trêu đùa rằng vị cô nương quyến rũ xinh đẹp trong thanh lâu quả thực rất phi thường, có thể khiến Ninh vương thế tử đang suy sụp tinh thần vì bạch nguyệt quang có thể tỏa sáng rực rỡ.
Sự thật chứng minh, tất cả bọn họ đều sai rồi.
Cố Liên Chi đứng trước mặt ta với đôi mắt sáng ngời, cài chiếc trâm có hình hoa quế vào búi tóc của ta, xúc động mà nói hắn muốn cưới ta, hỏi ta có đồng ý hay không.
Kiệu hoa tám người nâng, sính lễ mười dặm, cưới hỏi đàng hoàng, không phải âm thầm gả vào bằng cửa sau.
Từ xưa đến nay chưa có ai gõ trống khua chiêng để cưới một nữ tử thanh lâu như vậy.
Ngay cả người bình thường cũng không thể làm được, huống chi một người có gia thế tốt, dung mạo lại đẹp như Cố Liên Chi, là người tình trong mộng của tất cả nữ tử trong kinh thành.
Không đồng ý thì chính là kẻ ngốc.
Ta nhìn vào đôi mắt mong đợi của hắn rồi đẩy chiếc trâm cài vào búi tóc, khi hắn mỉm cười muốn ôm ta vào ngực.
Ta mỉm cười lắc đầu.
Nữ tử thanh lâu từ chối lời cầu thân của Ninh vương thế tử.
Ngay lập tức gây chấn động cả kinh thành, trở thành chủ đề bàn tán trên đường phố, tên tuổi của ta càng ngày càng vang xa, liên tiếp từ chối các vị công tử quý tộc, mà vẫn yên ổn nhận được sự săn đón trong thanh lâu, quả thực là kỳ tích.
Mọi người đều nghĩ rằng sau khi bị từ chối thì Ninh vương thế tử sẽ tức giận, hoặc là ép cưới hoặc là dạy một bài học, nhưng dưới sự mong đợi của mọi người, Cố Liên Chi chỉ hành động như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều chăm sóc ta cẩn thận, vui vẻ chịu đựng.
Chắc là có liên quan đến vị bạch nguyệt quang kia.
Nhưng mà một nữ tử danh môn quý tộc lại có thể giống ta như vậy, cũng không biết là ta may mắn hay là nàng bất hạnh.
Bạch nguyệt quang yêu quý của Cố Liên Chi là một thiên kim quý nữ ôn nhu và hiền thục, tên là Hà Vãn Nùng.
Nàng và hắn có thể nói là nam thanh nữ tú, một cặp trời ban, khi đến giai đoạn tình yêu chín mùi, vị bạch nguyệt quang kia lại gặp phải tai họa nhà tan cửa nát vào đêm trước khi thành thân của hai người.
Nói đến đây, tất cả đều là do phụ thân của Hà Vãn Nùng, một thái tử thái phó lại dám cấu kết với một đám tham nhũng, dẫn đến thảm họa tịch thu tài sản, tai họa diệt tộc.
Những người yêu nhau khó đến được với nhau là điều vô cùng bình thường.
Cũng may nàng đã chết nên ta mới có thể yên tâm hưởng thụ sự sủng ái này.
Nếu nàng còn sống, với thân phận của ta còn không xứng xách giày cho nàng, càng không thể có quan hệ tình cảm với Cố Liên Chi.