Không Gả Cho Tỷ Phu - Chương 5
17.
Lục Đàn Thư nói với ta rất nhiều chuyện.
Năm xưa, Hầu gia thông gian với kế mẫu, giết chết lão Hầu gia.
Hai người tưởng rằng mình làm kín kẽ, nhưng vẫn bị Lục bá phụ phát hiện.
Lục bá phụ âm thầm thu thập bằng chứng, nhưng không ngờ lại bị hai người kia hãm hại đến chết.
Hại chết Lục bá phụ chưa đủ, hai người còn phái sát thủ đến thôn quê giết chết Lục bá mẫu đang mang thai.
Lục Đàn Thư vì còn nhỏ ham chơi, nên đã ngủ qua đêm không về nhà.
Nhờ vậy mà may mắn thoát chết.
Sau ngày đó, Lục Đàn Thư nỗ lực đọc sách, đến kinh thành, lại bắt đầu bí mật tìm kiếm hung thủ sát hại phụ mẫu mình.
Cũng lần theo dấu vết mà điều tra ra những bí mật kinh hoàng của Hầu phủ.
Bất kể kiếp này hay kiếp trước, Lục Đàn Thư và Hầu phủ đều là mối thù không đội trời chung.
Hận thù của chàng đối với Hầu phủ, cũng giống như ta.
18.
Lục Đàn Thư vừa trở về, lập tức tự mình rửa sạch nỗi oan phản quốc cho bản thân.
Trong vài tháng sau đó, chàng như một sát thần trên quan trường, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Sau đó, Nhị hoàng tử và Lục Đàn Thư có công tuần muối, sau khi hồi kinh báo cáo, được hoàng thượng khen ngợi ban thưởng.
Lục Đàn Thư thăng quan, địa vị của ta cũng nước lên thì thuyền lên.
Trong buổi yến tiệc đầu tiên sau khi trở về kinh, Tam công chúa đến trò chuyện với ta:
“Kinh thành náo loạn cả lên! Người ta nói phu nhân Lục thị lang ở nha môn thay phu quân kêu oan, khiến Tri phủ đại nhân không thốt nên lời!
“Nhị ca ca cũng nói với ta, nếu không phải vì hành động này của tỷ trực tiếp gột rửa oan khuất cho Lục Đàn Thư, thì những hành động sau này của họ cũng không thể thuận lợi như vậy.
“Cố phu nhân, tỷ quả là nữ trung hào kiệt!” Tam công chúa khen ngợi ta không ngớt lời.
Nữ trung hào kiệt?
Ta không bao giờ nghĩ rằng, cụm từ “nữ trung hào kiệt” ấy, lại có một ngày được dùng để miêu tả ta.
Kiếp trước, ta như cỏ dại héo úa, chìm lún và hủy diệt trong vũng bùn của Hầu phủ.
Mà kiếp này, ta lại như cây tùng dưới ánh bình minh, bén rễ trong mảnh đất màu mỡ, tự do sinh trưởng.
Sự trưởng thành của nữ nhân, cần có môi trường phù hợp.
Lục Đàn Thư chính là mảnh đất màu mỡ nhất đối với ta.
“Nhị tỷ tỷ hiện tại đúng là khí phách hiên ngang.”
Một giọng nói châm biếm vang lên.
Ta quay đầu nhìn, phát hiện ra người đó là đích muội đã lâu không gặp.
Muội ấy vẫn ăn mặc lộng lẫy, trang sức rực rỡ. Chỉ không hiểu vì sao, da thịt lộ ra ngoài đều được bôi phấn trắng bệch.
Nhìn kỹ, da dưới lớp phấn trắng lại nổi đầy mụn nhọt!
“Muội…” Ta có chút do dự, “Muội nên đi tìm danh y xem đi, da muội như vậy trông như mắc bệnh nặng vậy.”
Đích muội:”…”
Phải một lúc sau, ta mới lại nghe thấy giọng nói của muổi ấy.
“Nhị tỷ tỷ, đừng đắc ý.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tất cả những gì mà hiện tại tỷ có được, đều là do đoạt của ta.”
19.
Ta đoạt của nàng? Nghe muội muội nói vậy, ta cảm thấy thật nực cười.
Nếu ta không trọng sinh, có lẽ ta sẽ còn có chút thương cảm cho nàng.
Nhưng trải qua kiếp trước, ta chỉ thấy nàng chính là tự rước họa vào thân.
Sau bữa tiệc, ta âm thầm tìm hiểu, phát hiện ra rằng những lời đồn đại về Hầu phủ xuất hiện nhan nhản.
Mấy năm nay, đích muội đã khiến cho Hầu phủ vô cùng náo loạn.
Chuyện tư thông giữa Hầu gia và kế mẫu, thế tử hoang dâm vô độ, Hầu phủ coi mạng người như cỏ rác…
Từng chuyện từng việc, đều bị muội ấy náo đến mức mọi người đều biết.
Tính tình của muội ấy vốn dĩ kiêu căng ngạo mạn, lại bốc đồng không suy nghĩ đến hậu quả, căn bản không nghĩ đến những việc này sẽ ảnh hưởng đến bản thân như thế nào.
Ta nghe những lời đồn đại này, phát hiện ra kiếp này, có lẽ Hầu phủ sẽ bị tận diệt sớm hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.
Thậm chí, ta và Lục Đàn Thư còn chẳng cần đích thân ra tay.
20.
Kiếp này, Lục Đàn Thư vào triều đình sớm hơn kiếp trước vài năm.
Cùng lúc đó, ta cũng mang thai.
Lục Đàn Thư vui mừng khôn xiết, ngày ngày chỉ nghĩ đến việc đặt tên cho đứa trẻ, đã viết hỏng cả mấy tờ giấy trắng.
Ta cũng rất vui.
Vuốt ve bụng nhỏ đã nhô lên một chút, ta lặng lẽ cảm nhận niềm vui lần đầu làm mẹ.
Đây là đứa con đầu lòng của ta, cả trong kiếp trước hay kiếp này.
Cho nên dù thế nào đi nữa, ta cũng phải bảo vệ đứa bé.
Tình hình trong triều đình biến chuyển khôn lường.
Kiếp này, với việc Lục Đàn Thư sớm thăng tiến trong triều, cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử cũng đến sớm hơn.
Nửa đêm một ngày nọ, ta bỗng tỉnh giấc, lại phát hiện Lục Đàn Thư đang thay y phục.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” ta vội vàng hỏi.
Lục Đàn Thư sắc mặt đanh lại: “Đông cung có biến, Nhị hoàng tử sai người báo tin, ta phải lập tức qua đó một chuyến.”
“Đêm nay kinh thành e rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra, nàng nhất định phải phái người canh giữ cửa phòng, dặn dò mọi người trong phủ không được tùy ý đi lại…”
Lục Đàn Thư nắm tay ta, dặn dò ta nhiều điều, nhưng vẫn không thể che giấu được sự lo lắng.
“Chàng cứ yên tâm đi,” ta mỉm cười an ủi chàng, “không cần lo cho ta.”
Hai kiếp làm người, ta đã không còn là Cố Uyển yếu đuối, không nơi nương tựa của kiếp trước.
Nhưng hiển nhiên, luôn có người cho rằng ta vẫn yếu đuối như vậy.
Chưa đầy một canh giờ sau khi Lục Đàn Thư rời đi, kinh thành đã bốc cháy ngút trời, khắp nơi vang vọng tiếng binh lính cùng đao kiếm ch/ém g/iế/t.
Giữa tiếng ồn ào náo động đó, một nhóm đạo tắc nhanh chóng xông vào Lục phủ, dự định giết người cướp của.
Nhưng ta đã sớm bố trí thiên la địa võng tại trước phủ.
Hai mươi mấy tên tặc nhân chẳng thu được gì, ngược lại còn bị gia đinh Lục phủ bắt gọn.
“Là ai sai khiến các ngươi đến đây?”
Ta ngồi trong tiền đường Lục phủ, uy nghi cao ngạo tra hỏi.
Bọn tặc nhân im lặng.
Ta ra hiệu cho gia đinh dùng chút hình phạt, chẳng mấy chốc, tên cầm đầu đã khai nhận:
“Là… là phu nhân Hầu phủ!”
21.
Đêm nay là phu nhân Hầu phủ, ngày mai, chính là phạm nhân mang trọng tội.
Thái tử khởi binh mưu phản, Hầu phủ cũng liên quan khó thoát.
Mưu phản thành công, bọn họ chính là công thần khai quốc.
Mưu phản thất bại, bọn họ chính là phản thần nghịch tặc.
Thái tử mưu phản thất bại, thánh thượng tức giận biến sắc, hạ lệnh nghiêm tra.
Vì vậy, cả Hầu phủ, từ trên xuống dưới, mấy trăm người, kẻ nên chém đầu thì chém đầu, kẻ nên lưu đày thì lưu đày.
Vụ án cũ Hầu gia và kế mẫu mưu hại lão Hầu gia bị khơi lại, hà/i c/ốt trong giếng cạn hậu viện Hầu phủ được đào lên, tất cả những kẻ liên quan đều bị phán lăng trì x/ử t/ử.
Đích muội biết chuyện mà không báo, lại xúi gục tặc nhân hành hung Lục phủ , cuối cùng cũng phải chịu chung tội chết.
Trước khi hành quyết, ta đến ngục tối để gặp muội ấy lần cuối.
Trong ngục tối ẩm ướt tăm tối, muội ấy đã trở nên điên dại:
“Ta là phu nhân Hầu phủ! Ta mới là phu nhân Hầu phủ!”
“Cố Uyển! Ngươi đã cướp đi tất cả của ta! Ngươi mới là người nên đến Hầu phủ chịu đựng tất cả những điều này! Ngươi mới là người nên chết!”
Ta đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ nhìn đích muội gào thét như kẻ điên.
Dù ta đứng trước mặt muội ấy, muội ấy cũng không thể nhận ra ta.
Hai kiếp làm người, những trải nghiệm và sự tương phản giữa hai kiếp quá lớn đã khiến tinh thần muội ấy bị tổn thương nặng nề.
Muội ấy không hiểu tại sao mình lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Cũng không muốn đối mặt với lỗi lầm của bản thân, mà lại đổ lỗi mọi chuyện cho ta.
Ta thở dài, quay người bước đi.
Ngày mai sẽ hành quyết, ta còn có thể nói gì với một kẻ điên sắp chết đây?
22.
Hầu phủ bị kết tội, đích mẫu có hai thân sinh nữ nhi, thì cả hai đều thành chính thất của Hầu phủ.
Phụ thân kinh hoàng, vội vàng viết thư hưu thê, ngay trong đêm đưa đích mẫu về một trang viên dưới quê.
Trước sự sống còn, mọi thứ như vinh nhục, thịnh suy của gia tộc, thanh danh tiếng tăm đều không còn quan trọng với phụ thân nữa.
Hầu phủ sụp đổ, cỏ dại cũng mọc um tùm trước mộ phần của đại tỷ.
Ta đến trước mộ tỷ ấy, kể cho tỷ nghe kết cục của Hầu phủ và thế tử, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Bên kia, Lục Đàn Thư dẹp loạn thành công, lại đúng lúc Tạ Thủ Phụ hiện tại cáo lão về quê, e rằng việc thăng tiến chỉ còn là chuyện trong gang tấc.
Không ít người có ý đồ xấu, muốn đưa thiếp thất đến bên Lục Đàn Thư, nhưng đều bị chàng thẳng thừng từ chối:
“Dung mạo không bằng thê tử của ta, tài hoa không bằng thê tử của ta, dũng khí không bằng thê tử của ta.”
“Đại nhân đừng nên đùa như vậy chứ, chẳng lẽ nhãn quang của bản quan bây giờ lại phải kém cỏi đến mức chọn đại nữ nhân hay sao”
Ai mà không thương nữ nhi như ngọc như ngà của mình? Ai lại chịu nổi việc bị đem ra so sánh như vậy?
Lâu dần, không ai còn muốn tự rước lấy phiền phức.
Vào một đêm nọ, ta bỗng tỉnh dậy từ trong mơ, phát hiện Lục Đàn Thư đang ôm lấy ta, hốc mắt ươn ướt:
“Ta mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy nàng không gả cho ta, mà gả vào Hầu phủ.
“Trong mơ, nàng đã sớm chết ở Hầu phủ, ta liều mạng muốn giúp nàng báo thù.”
Giọng chàng nghẹn ngào, đầy uất ức.
Dòng lệ chợt lăn dài từ nơi khóe mắt, nhưng đôi môi ta lại bất giác cong lên:
“Sao chàng lại như trẻ con vậy, chỉ vì một giấc mơ mà sợ hãi đến thế.”
Ta nhẹ vỗ về an ùi chàng: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chàng mau ngủ đi.”
Đúng vậy, những chuyện cũ mà ta không thể nào quên, đã sớm theo thời gian mà tan thành mây khói.
Giống như một giấc mộng mà thôi.
—–Hoàn—–