Không Gả Cho Tỷ Phu - Chương 4
13.
Lục Đàn Thư được bổ nhiệm làm Tuần diêm Ngự sử, cùng Nhị hoàng tử đi Lưỡng Hoài tuần muối.
Nhị hoàng tử nhỏ hơn Lục Đàn Thư vài tháng, suốt dọc đường đi, miệng luôn gọi ta là “tẩu tẩu”, vô cùng thân thiết.
Đến nơi, hai người họ nhanh chóng bắt đầu điều tra thuế muối.
Ta ở lại phủ Lục gia, ngày ngày chỉ tiếp gia quyến của những vị quan lại địa phương đến bái phỏng.
Nhưng dù không ra ngoài, ta vẫn nghe được tin tức về hành động của Lục Đàn Thư.
Sau khi Nhị hoàng tử và Lục Đàn Thư đến Lưỡng Hoài, họ trực tiếp bắt đầu từ những gia tộc quyền quý địa phương, một lần liền thành công.
Dưới thủ đoạn sấm sét, nhiều quan chức đã ngã ngựa vào tù.
Nhưng cũng chính vì vậy, hai người trở thành mục tiêu công kích.
Mặc dù Lục Đàn Thư luôn an ủi ta đừng sợ, nhưng ta vẫn lo lắng.
Kiếp trước, ta tuy ở trong Hầu phủ, nhưng cũng nghe nói về sự tàn khốc của cuộc tranh đấu kế vị ngai vàng.
Hiện nay, tình hình triều đình, Đại hoàng tử là Thái tử, lại là con do Hoàng hậu sinh ra, được hậu thuẫn bởi các thế gia công thần.
Chỉ là Thái tử ăn chơi sa đọa, không được phái thanh lưu coi trọng.
Còn Nhị hoàng tử thông minh, lại quan tâm đến đời sống dân chúng, tuy thân mẫu xuất thân thấp hèn, nhưng cũng đã phát triển thế lực của riêng mình.
Kiếp trước, cuối cùng cũng là Nhị Hoàng tử lên ngôi hoàng đế.
Nhìn Lục Đàn Thư và Nhị hoàng tử thân mật như vậy, thầm đoán đến việc chàng đã sớm đầu quân cho Nhị hoàng tử.
Nghĩ đến những điều này, ta bỗng an tâm hơn một chút.
Cho đến một ngày, Lục Đàn Thư suốt đêm không về nhà.
Sáng sớm hôm sau, phủ Lục gia bị binh lính vây quanh.
Kẻ đến nói, Lục Đàn Thư cấu kết với ngoại tộc, thông địch bán nước, đã chạy trốn.
14.
Lục Đàn Thư phản quốc?
Ta chết cũng không tin!
Nhưng nha môn đã xuất trình thư từ chứng minh Lục Đàn Thư thông đồng với ngoại quốc, lại có quan viên tùy hành làm nhân chứng, bằng chứng vô cùng xác thực.
Phủ Lục gia bị vây hãm ba ngày, ta lo lắng, hoảng hốt không nói được gì.
Nhị hoàng tử phái người bí mật đưa lời nhắn vào, bảo ta hãy yên tâm.
Hắn nói đã phái người đi tìm tung tích Lục Đàn Thư, nếu có tin tức, nhất định sẽ thông báo cho ta đầu tiên.
Nhìn thấy những lời này, ta cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Đã sống qua một kiếp, ta không thể nào quay lại làm một Cố Uyển nhu nhược, cam chịu số phận.
Năm năm thành thân, Lục Đàn Thư cũng đã che chở cho ta năm năm.
Dù ban đầu ta gả cho chàng, có ý lợi dụng và dựa dẫm.
Nhưng đến nay, ta cũng muốn bảo vệ chàng.
Ta cố gắng nhớ lại tin tức về Lục Đàn Thư kiếp trước, nhưng lại phát hiện trong đầu chỉ có những manh mối lẻ tẻ.
Theo ký ức, muội muội ta chưa từng rời khỏi kinh thành.
Nàng từng than vãn với ta về việc phu quân mình được cử đi ngoại nhiệm, oán trách nơi đó là vùng đất xa xôi hẻo lánh, không có sự phồn hoa náo nhiệt của kinh thành, không muốn cùng đi.
Lục Đàn Thư vốn dĩ là một vị quan thanh liêm, cho dù là nhậm chức Tuần diêm ngự sử, cũng không thể nào đáp ứng được ham muốn vật chất củả muội muội.
Lần náo loạn dữ dội nhất, muội ấy thường xuyên lui tới Hầu phủ trong những ngày đó.
Đích muội luôn muốn hòa ly với Lục Đàn Thư……
Hầu gia thân là huân quý, thuộc phe Thái tử……
Những mối quan hệ phức tạp đan xen trong đầu ta, rồi dần dần kết nối thành một mảng.
Ta trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ta khoác lên mình bộ váy dài đỏ sẫm, mở cửa lớn phủ Lục gia.
Binh lính canh gác cổng vừa thấy ta liền giơ giáo lên:
“Lệnh của Tri phủ! Một nghìn người trong phủ Lục gia không được phép ra vào!”
Lưỡi giáo sáng loáng lấp lánh hàn quang, khiến lòng ta run sợ.
Nhưng chỉ nhìn sắc mặt, ta lại không hề nao núng:
“Theo luật lệ của triều đình, chỉ cần chịu mười trượng hình, bất kỳ ai cũng có thể kêu oan tại công đường!
“Dân phụ là thê tử của Lục Đàn Thư, nguyện chịu mười trượng hình, thay phu quân kêu oan!”
15.
Một gậy, hai gậy……
Ta cắn chặt tay áo, cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Cây gậy dùng để trừng phạt to và nặng, mười trượng đánh xuống, ta đau đến mức mặt tái nhợt, mồ hôi chảy như mưa trên trán.
Hình phạt được thực hiện trước mặt mọi người, chẳng mấy chốc, dưới sảnh đã chật kín người dân hiếu kỳ đứng xem.
“Dưới sảnh là ai?” Tri phủ gõ mạnh vào mõ, ngồi phía trên công đường tra hỏi.
Chính là người ra lệnh vây hãm phủ Lục gia, truy nã Lục Đàn Thư.
Vị quan này là…… người của Thái tử.
Ta cố nén đau đớn đứng dậy: “Dân phụ là thê tử của Lục Đàn Thư.”
“Có chuyện gì?”
“Dân phụ đến đây để kêu oan cho phu quân!” Ta ngẩng đầu lên, “Phu quân hạ dân không hề phản quốc!”
“Hồ đồ!” Tri phủ quát lớn, “Lục Đàn Thư thông đồng với ngoại tộc, bằng chứng xác thực!”
“Vậy xin hỏi Tri phủ đại nhân, phu quân ta thông đồng với ngoại tộc, muốn cầu gì?”
“Tự nhiên là cầu tài!”
“Tài vật giờ ở đâu?” Ta phản vấn.
Không ai trả lời.
Có bài học kinh nghiệm từ Hầu phủ kiếp trước, ta quản gia vô cùng nghiêm khắc.
Lúc tra xét nhà cửa, binh lính không lục soát được thứ gì từ phủ Lục gia.
Mà Lục Đàn Thư từ lâu đã khen ngợi phương pháp quản lý của ta, cũng áp dụng phương cách tương tự vào Sát Viện*.
*察院 (Sát Viện): Đây là một phần của Viện Y sĩ, có nhiệm vụ giám sát và kiểm tra công việc của các quan chức khi họ đi công tác ở ngoại vi.
Tuy Lục Đàn Thư đã mất tích, nhưng không ai dám vu khống Nhị hoàng tử phản quốc. Cũng may Nhị hoàng tử đề phòng kịp thời, ở Sát Viện cũng không lục soát được thứ gì.
Lục Đàn Thư rốt cuộc vì sao phản quốc? Chuyện này đến nay vẫn là một bí ẩn.
“Cho dù tạm thời chưa lục soát được tài vật, nhưng có thư tín qua lại giữa Lục Đàn Thư và ngoại tộc, ngươi định biện minh thế nào?”
Tri phủ lấy ra một lá thư, đưa cho ta.
Ta xem qua một lần, phát hiện đúng là nét chữ của Lục Đàn Thư.
Nhưng vậy thì sao?
Ta bảo nha dịch lấy cho ta giấy bút, cầm bút mô phỏng lại toàn bộ lá thư.
Sư gia của nha môn cầm hai lá thư lên xem xét kỹ lưỡng hồi lâu: “Đúng là không thể phân biệt được từ nét chữ.”
“Thưa đại nhân, nét chữ có thể giả mạo,” ta ngẩng đầu lên, nói với Tri phủ, “Dân phụ chỉ biết sơ qua về thơ ca, mà cũng có thể mô phỏng nét chữ của phu quân y như thật.
“Mà thiên triều đại quốc của chúng ta nhân tài đông đúc, chỉ dựa vào một lá thư không rõ nguồn gốc, mà có thể vu khống một vị Tuần diêm Ngự sử vốn dĩ thanh liêm là phản quốc?
“Điều này quả thực quá mức hoang đường!”
Cùng với lời nói của ta, những người dân dưới sảnh cũng bàn tán xôn xao.
Đúng vậy, Lục Đàn Thư đến Phụng Thiên hai năm, trừng trị vô số quan tham ô lại, được lòng dân chúng.
Sâu thẳm trong lòng, người dân không tin Lục Đàn Thư sẽ phản quốc.
Tiếng người phản đối vang dội, Tri phủ đại nhân buộc phải lần thứ hai gõ mạnh vào mõ.
“Dẫn nhân chứng lên.”
Một nam tử mặc tù phục được áp giải lên đại sảnh.
“Tội thần là phụ tá của Lục Đàn Thư,” hắn ta nói, “Lục Đàn Thư thông đồng với giặc Oa, buôn lậu trục lợi, thần đều tận mắt chứng kiến……cũng……cũng dưới sự uy hiếp của hắn ta mà tham gia một số việc.”
“Đã là tận mắt chứng kiến, vậy cho ta hỏi ngươi đã tận mắt chứng kiến ở đâu và khi nào?” Ta phản vấn.
Vị nam tử nói ra ngày tháng địa điểm, ta nghe xong liền bật cười.
Vào những ngày đó, tuy Lục Đàn Thư không ở trong thành, nhưng cũng không hề ở địa điểm mà nam tử kia nói.
Sau khi thành hôn, chỉ cần Lục Đàn Thư chưa về nhà, đều sẽ viết thư cho ta.
Mỗi ngày một phong, không ngày nào thiếu.
Trên mỗi phong thư đều có ký hiệu của người đưa thư, ghi rõ thời gian và địa điểm gửi thư.
Mà những lá thư này đều được ta cất giữ cẩn thận, không thiếu một lá nào.
Ta đưa những lá thư này cho tất cả mọi người có mặt ở đây xem.
Mọi người trong nha môn còn bình tĩnh, nhưng dưới sảnh đã có người lập tức cao giọng hô to:
“Lục đại nhân oan uổng!”
Như vậy, nhân chứng, vật chứng đều bị lật đổ, động cơ cũng đáng ngờ.
Lúc này, ta nhìn thấy Nhị hoàng tử dẫn theo một vị trung niên nam tử đi vào nha môn. Tri phủ đại nhân vừa nhìn thấy người này, lập tức nhường vị trí chủ tọa.
Trung niên nam tử vẫy tay, ra hiệu cho Tri phủ đại nhân ngồi xuống.
Ông ấy nói, “Bản quan thấy rằng vụ án Lục Đàn Thư phản quốc còn thiếu chứng cứ, cần phải điều tra thêm.”
Chỉ một câu nói này, đã khiến Tri phủ đại nhân toát mồ hôi hột.
16.
Binh lính bao vây Lục phủ đã rút đi.
Nhưng ta vẫn không dám lơ là, vẫn đóng cửa dưỡng thương.
Hôm đó từ nha môn trở về, ta mới phát hiện hai chân bầm tím sưng tấy, không còn cảm giác.
Đại phu nói, nếu không được chữa trị kịp thời, hai chân của ta sẽ bị phế bỏ.
Một buổi chiều nọ, khi ngủ dậy, bỗng nhìn thấy một bóng hình gầy gò ngồi bên giường, chăm chú nhìn ta.
Là Lục Đàn Thư!
Lâu ngày không gặp, chàng đen đi, cũng gầy đi.
Lục Đàn Thư nhẹ nhàng chạm vào hai chân ta.
“Có đau không?” chàng nhẹ giọng hỏi.
Ta lắc đầu: “Không đau.”
So với kiếp trước bị đao kiếm xuyên tim, thì những gì ta đang trải qua đây chẳng đáng là gì.
Lục Đàn Thư nhìn ta hồi lâu, bỗng cúi người, ôm chặt lấy ta.
Chàng ôm ta rất mạnh, như muốn khảm ta vào máu thịt chàng.
“Uyển Uyển,” chàng nói, “là Hầu phủ phái người đến giết ta.”