Không Gả Cho Tỷ Phu - Chương 3
9.
Kiếp trước, sau khi ta và Hầu phủ đính hôn, đại tỷ đã cố gắng gượng chống đỡ thêm một tháng mới qua đời.
Trong tháng đó, tỷ ấy đã tỉ mỉ sắp xếp mở đường cho thế tử, phá bỏ hết những trở ngại có thể xảy ra.
Mà trong số đó, bao gồm việc cho ta uống một chén thuốc tuyệt dục.
Nhưng kiếp này, đại tỷ bị đích muội chọc tức đến hộc máu, có lẽ khó có thể qua khỏi.
Những tâm cơ mưu lược, còn chưa kịp thực hiện.
Khi chúng ta đến Hầu phủ, đại tỷ đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch.
Thế tử quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết, Hầu gia cũng ngồi bên giường, tay lau nước mắt, nhưng trong mắt không hề có một tia chân thành.
Ta sợ ánh mắt căm hận của mình bị người khác phát hiện, vội vàng cúi đầu.
“Hầu gia,” đại tỷ run rẩy giơ tay lên, “chúng ta, thiếu niên kết tóc, nhiều năm phu thê…”
“Những năm qua thiếp khổ nhục nhẫn nhịn, lòng dạ thế nào, người đều biết rõ.”
“Trước khi lâm chung, thiếp chỉ cầu xin ngài một việc: cưới nhị muội muội làm kế phu nhân, nàng và Lân nhi huyết mạch tương liên, tất nhiên sẽ bảo hộ tốt nhi tử…”
Hầu gia vội vàng nắm lấy tay tỷ ấy: “Yên tâm, ta đều đáp ứng nàng.”
Đại tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm nguyện cuối cùng được toại nguyện, sắc mặt tỷ ấy cũng hồng nhuận hơn, như hồi quang phản chiếu.
“Mọi người đều ra ngoài đi,” tỷ ấy nói, “ta muốn nói chuyện riêng với nhị muội.”
Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi phòng, đại tỷ vẫy tay ra hiệu cho ta tiến lại gần.
“Nhị muội, ta biết muội là người có lòng dạ thiện lương.”
“Thế tử là ngoại tôn thân sinh* của muội, muội nhất định phải bảo vệ tốt cho tôn nhi, đừng để người khác ức hiếp nó…”
*ngoại tôn thân sinh: cháu trai ruột bên ngoại
Giọng nói của đại tỷ yếu ớt, nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc kiên định.
Tình mẫu tử nghiêm túc kiên định này, kiếp trước cũng đã nghiêm túc kiên định đẩy ta vào hố sâu vạn trượng.
Ta nhìn tỷ ấy, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị:
“Ức hiếp nó?
” Ức hiếp ai?
“Đại tỷ, người trong miệng tỷ sẽ không phải là, đứa con trai mười tuổi đã nhét nha hoàn và mèo hoang vào bao tải, rồi dùng gậy đánh đập, để mèo cắn cho nha hoàn chết thảm chứ?”
Không gian bỗng chốc chìm trong im lặng.
Đại tỷ đột ngột ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi:
“Ngươi, ngươi làm sao biết? Ngươi ——”
Tỷ ấy cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng lại không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mãnh liệt thở dốc.
Ta cười.
“Ta còn biết nhiều hơn thế nữa.” Ta nhẹ giọng nói.
“Ta biết Hầu gia cùng kế mẫu hắn phạm tội thông gian, còn liên thủ hãm hại lão Hầu gia.
“Ta biết Hầu gia cả nhà đều là những kẻ biến thái, gian dâm nam nữ, giếng cạn ở hậu trạch chất đầy xương trắng.”
“Ta cũng biết tỷ muốn ta cưới hắn rồi cho ta uống một chén thuốc tuyệt dục để ta phải bám lấy thế tử của tỷ mà sống cả đời!
“Tỷ, tỷ thật biết tính toán.”
Đại tỷ nằm trên giường, nhìn ta, sự không thể tin trong mắt đã biến thành kinh hãi:
“Ngươi…ngươi làm sao biết được những điều này?” Ta cúi đầu, ghé sát tai tỷ ấy khẽ nói:
“Kiếp trước, ta chính là dưới sự sắp đặt của tỷ mà gả vào Hầu phủ.
“Cuối cùng, chết không nhắm mắt!
“Tỷ tưởng rằng gả ta vào đây, thế tử, con của tỷ sẽ có kết cục tốt đẹp sao?
“Ta nói cho tỷ biết, sau khi ta chết mười năm, Hầu phủ bị đoạt tước, tịch thu gia sản! Cả nhà bị chém đầu!”!”
Nghe đến đây, đại tỷ hoảng sợ lắc đầu: “Không, không——
“Ngươi không được, ngươi cứu hắn! Cứu Lân nhi! Cứu——”
Giọng nói của đại tỷ đột ngột tắt lịm.
Tỷ ấy trợn mắt nằm trên giường, toàn thân không còn chút sinh khí, nhãn cầu trắng bệch lồi ra ngoài.
Chết không nhắm mắt.
Giống như ta kiếp trước.
10.
Đám tang của đại tỷ diễn ra vô cùng long trọng.
Toàn bộ hoàng thân quốc thích, quan lại triều đình trong kinh thành đều được mời đến.
Tại tang lễ, Hầu gia cùng kế mẫu của hắn khóc nức nở, đến mức gần như ngất lịm.
Mọi người đều thầm cảm thán tình yêu thương của họ dành cho đại tỷ.
Tại một góc của đám tang, phụ thân và đích mẫu kéo Hầu gia lại, nói với hắn rằng tam muội đã chuẩn bị gả vào Hầu phủ.
Hầu gia lộ vẻ khó xử: “Nhưng dù sao di nguyện của phu nhân là để ta cầu hôn nhị muội…”
Nói được một nửa, đích muội bước đến, e ấp nhìn hắn một cái.
Đích muội bận một thân tang phục bó sát ôm lấy những đường cong duyên dáng, làm nổi bật ra vòng eo thon thả, chỉ cần một tay là ôm trọn.
Đôi mắt phượng liếc ngang, mang theo vẻ lả lơi, đầy ắp phong tình.
Còn ta, quỳ gối ở đằng xa, thân người cứng đờ, mặt mày tê dại.
Hầu gia lập tức đáp ứng.
Kiếp trước, hắn vốn ghét cay ghét đắng loại người gỗ như ta, nên đêm tân hôn cũng không bước vào phòng.
Còn đích muội, nữ nhân phong tình vạn chủng này, từ trước đến nay vẫn luôn là người hắn yêu thích.
Còn di nguyện của đại tỷ?
Thôi thì, đã bay theo gió.
11.
Ba tháng sau khi đại tỷ qua đời, Hầu gia đến cửa cầu hôn, khua chiêng gõ trống cưới đích muội
Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
Trong lòng muội ấy, kiếp này, coi như muội ấy đã đoạt lại được tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Đối với tâm tư này của muội ấy, ta thật lòng cảm kích.
Chuyện hôn sự của ta và Lục Đàn Thư cũng được đề ra lịch trình.
Chỉ là so ra, mọi thứ đều đơn sơ hơn nhiều.
Chuyện đại tỷ sắp xếp gả ta vào Hầu phủ, cả Cố phủ ai cũng biết.
Lời ra tiếng vào của hạ nhân trong phủ, ta hoàn toàn không để tâm.
Nhưng có người lại để tâm.
Chính ngọ, Lục Đàn Thư đến gặp ta.
“Cố nhị tiểu thư,,”
Chàng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, “Nàng thật sự cam tâm từ bỏ hôn sự với Hầu phủ, gả cho kẻ hàn sĩ tay trắng như ta?”
Mười lăm năm sau, hắn là vị Thủ Phụ quyết đoán, ra tay đốt cháy từ đường của Hầu phủ.
Nhưng hiện giờ, chàng vẫn chỉ là một thiếu niên.
Sẽ tự ti, sẽ hoài nghi.
Thiên hạ người người chen chúc, tranh giành, rốt cuộc cũng chỉ vì quyền lực địa vị.
Còn ta, lại từ bỏ quyền lực địa vị và vinh hoa phú quý đã trong tầm tay, để chọn lấy chàng.
Điều này khiến Lục Đàn Thư cảm thấy bối rối không tìm ra lời giải.
“Lục thế huynh yên tâm,” ta mỉm cười, “Hầu phủ đối với tam muội như mật đường, đối với ta, lại như thạch tín.”
Ta nói quá quả quyết, khiến Lục Đàn Thư câm nín.
Qua một hồi lâu, hắn cúi đầu khẽ cười.
“Cố Uyển,” Lục Đàn Thư nhìn chằm chằm vào mắt ta, hứa hẹn với ta: “Kiếp này ta tuyệt đối không phụ lòng nàng.”
12.
Hai năm sau khi ta và Lục Đàn Thư thành thân, kỳ thi mùa xuân đã diễn ra.
Lục Đàn Thư trong kỳ thi Đình đã đoạt vị trí đầu bảng, trở thành trạng nguyên.
Trên điện Kim Loan, Hoàng đế nhìn hắn trẻ tuổi tuấn tú, lại nghĩ đến mấy vị công chúa tuổi tác tương đương, bèn nảy sinh ý định chỉ hôn cho hắn.
Lục Đàn Thư lập tức từ chối:
” Khởi bẩm bệ hạ, thần đã có thê tử.”
“Thê tử thần là nữ nhi của Lễ bộ Thị lang Cố Thế Lãng, tính tình ôn nhu hiền thục, cùng thần cử án tề mi*.”
* cử án tề mi :vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau
“Thần đã sớm thề nguyền, kiếp này tuyệt đối không phụ bạc nàng.”
Hoàng đế dẹp bỏ ý định chỉ hôn, nhưng cũng khen ngợi sự chung thủy của Lục Đàn Thư, nên đã ban thưởng không ít kim ngân châu báu.
Tin tức truyền khắp kinh thành, tất cả các khuê nữ đều khen ngợi sự si tình của tân trạng nguyên.
Đích muội cũng nghe được những lời đồn này.
Trong buổi yến tiệc tại Quốc công phủ, đích muội nhìn thấy ta, giọng điệu sắn bén:
“Nhị tỷ hai năm qua lo toan việc nhà cho Lục Đàn Thư, nhìn qua có vẻ tiều tụy đi không ít.”
“May mắn thay, hiện tại Lục Đàn Thư lên như diều gặp gió, ngày sau chắc chắn sẽ nạp thêm vài thiếp thất, chia sẻ gánh nặng cùng nhị tỷ.”
Ta còn chưa kịp nói gì, Tam công chúa bên cạnh đã lên tiếng:
“Phụ hoàng đều khen ngợi Lục Đàn Thư trọng tình trọng nghĩa, xứng đáng là tấm gương cho bậc trượng phu. Sao đến miệng ngươi, Lục Đàn Thư lại trở thành kẻ bạc tình bội nghĩa như vậy.
“Hầu phu nhân có nhàn tâm quan tâm người khác, hay là nên lo cho bản thân mình đi.”
Sắc mặt đích muội thay đổi, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không nói thêm gì.
Nhìn sắc mặt của muội ấy, ta đoán muội ấy hẳn là biết chuyện gì đó.
Cũng đúng.
Khác với kiếp trước, ta chỉ là người vô hình trong Hầu phủ, kiếp này muội muội và Hầu gia cũng từng có quãng thời gian mặn nồng sau tân hôn.
Là người chung chăn gối, muội muội không thể không biết những hành động của Hầu gia.
Nhưng tất cả những thứ này đều do tự tay muội ấy cầu xin.
Cho dù có khổ cực đến đâu, cũng ráng mà chịu đựng.
Sau khi yến hội kết thúc, ta cùng vài vị phu nhân tay trong tay rời khỏi Quốc công phủ, lại nhìn thấy Lục Đàn Thư đã đợi ở hành lang.
Giữa tiếng trêu chọc của các phu nhân, mặt ta đỏ bừng, bị Lục Đàn Thư kéo lên xe ngựa.
“Hôm nay về nhà sớm hơn một chút, nên ta đến đón nàng.”
Lục Đàn Thư đưa cho ta một hộp thức ăn, mở ra xem, bên trong là món bánh hạt dẻ mà ta thích nhất.
Nhìn ta cầm một miếng bỏ vào miệng, Lục Đàn Thư cười lớn. Nhưng rất nhanh, chàng lại lộ vẻ lo lắng:
“Uyển Uyển, ta phải ra khỏi kinh thành,” Lục Đàn Thư thì thầm nói, “Hoàng thượng phái ta đi Lưỡng Hoài tuần muối, chuyến đi này nhiều gian nguy, nàng…”
“Thiếp sẽ đi cùng chàng.” Ta nắm lấy tay chàng.
“Nơi nào có chàng, nơi đó có thiếp.”