Không Gả Cho Tỷ Phu - Chương 1
1.
Ta chết không nhắm mắt.
Gia đinh Hầu phủ đem thi thể ta cắt rời từng phần, tứ chi bị ném đi cho chó ăn.
Chỉ vì ta tận mắt chứng kiến chuyện bại hoại của Hầu gia và kế mẫu hắn.
Ngày đó, ta ở trong từ đường của Hầu phủ, nhìn thấy hai thân thể trần trụi trắng nõn đang quyện vào nhau, ta sợ hãi đến mức thét lên.
Ngay giây tiếp theo, tiếng thét chói tai của ta đột ngột im bặt.
Hầu gia đâm kiếm vào ngực ta.
Trước khi chết, ta nhìn thấy kế mẫu của hắn, mặt dính đầy máu tươi, giả vờ hoảng sợ nép vào lòng Hầu gia.
Th/i th/ể của ta bị gia đinh xử lý sạch sẽ, không lưu dấu vết.
Sau đó, Hầu phủ truyền ra tin tức, nói phu nhân Hầu gia mất tích, treo thưởng vạn lượng vàng tìm người.
Ngay khi tin tức lan ra, cả kinh thành đều ráo riết tìm kiếm tung tích của ta..
Nhưng lúc này đây, linh hồn ta đang lơ lửng bên trong Hầu phủ, lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra.
2.
Năm năm trước, đại tỷ tỷ gả vào Hầu phủ đã qua đời.
Trước khi lâm chung, nàng van nài Hầu gia hãy cưới nhị muội muội thứ xuất của nàng – chính là ta – làm kế thất.
Hầu gia rưng rưng nước mắt, đáp ứng yêu cầu của đại tỷ.
Suốt năm năm gả vào Hầu phủ, Hầu gia lạnh nhạt với ta đến cùng cực.
Chỉ trước mặt người ngoài, hắn mới giả vờ quan tâm, miễn cưỡng cho ta thể diện của một vị phu nhân Hầu phủ.
Lúc đầu, ta ngỡ họ là đôi vợ chồng ân ái tình thâm, Hầu gia luôn một lòng hướng về đại tỷ.
Nhưng đến khi chết, ta mới nhận ra rằng người đầu ấp tay gối với ta bấy lâu nay lại là một con lang sói đội lốt người.
Và không chỉ riêng hắn.
Cả Hầu phủ này, chẳng khác nào hang ổ lang sói chực chờ nuốt chửng người khác.
Vì là một linh hồn phiêu bạt, ta biết được hầu hết bí mật đen tối của Hầu phủ.
Ví dụ như, Hầu gia và kế mẫu của hắn đã dan díu với nhau hơn mười năm, còn liên thủ hãm hại chết lão Hầu gia.
Ví dụ như, ba vị huynh đệ của Hầu gia đều có sở thích tra tấn và giết hại nữ nhân, giếng cạn trong hậu trạch chất đầy xương trắng.
Ví dụ như, thế tử Hầu phủ tuổi còn nhỏ đã ăn chơi sa đọa, cả nam lẫn nữ đều ăn, vùi hoa dập liễu không biết đã hại chết bao nhiêu người…
3.
Cuối cùng, Hầu phủ cũng chính thức tuyên bố tin ta qua đời.
Tang lễ của ta được tổ chức vô cùng long trọng, tất cả hoàng thân quốc thích trong kinh thành đều nhận được thiệp mời.
Trong tang lễ, Hầu gia và kế mẫu khóc như mưa, suýt ngất xỉu.
Mọi người đều ca ngợi tình cảm sâu nặng của họ dành cho ta.
Nhưng ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Linh hồn ta rời khỏi linh đường, bay về phía dãy nhà kề.
Chính lúc đó, ta gặp được đích mẫu và đích muội của ta.
Thân mẫu ta mất sớm, ta được đích mẫu nuôi nấng từ nhỏ.
Đích mẫu là người nhân từ, đối xử với ta như con gái ruột.
Đích muội tuy có kiêu căng, nhưng cũng không phải người có lòng dạ đen tối.
Nhìn thấy người thân, nước mắt ta tuôn trào, chạy đến muốn ôm lấy họ, muốn kể cho họ nghe những oan khuất mà mình đã phải chịu đựng tại Hầu phủ.
Nhưng linh hồn ta chỉ lướt nhẹ qua thân thể họ, không để lại dấu vết gì.
Đúng vậy.
Ta đã chết.
Ngay lúc đó, đích muội bỗng lên tiếng:
“Mẫu thân, nhị tỷ đã chết, giờ đến lượt con gả vào Hầu phủ chứ ạ?”
“Nói bậy bạ gì thế!” Đích mẫu mắng muội ấy, “Chàng rể tuy nhà nghèo nhưng mọi thứ đều tốt. Con suốt ngày nghĩ đến chuyện tái giá, có biết xấu hổ không!”
“Mẫu thân!” Đích muội không hài lòng.
“Lẽ ra người được gả vào Hầu phủ từ đầu phải là con! Con mới xứng đáng với vị trí phu nhân Hầu phủ!”
“Một đứa con thứ xuất như nhị tỷ, cũng xứng sao!”
Ta không ngờ rằng sau lưng, đích muội lại có suy nghĩ như vậy về ta, trong lòng bỗng chốc lạnh toát.
Nhưng những lời tiếp theo của đích mẫu càng khiến ta kinh ngạc hơn:
“Con biết cái gì!” Bà ta hung hăng nhéo đích muội một cái, “Nàng ta gả vào Hầu phủ là để hầu hạ Thế tử!
“Đại tỷ của con năm xưa đã cho nàng ta uống thuốc tuyệt dục, đời này không thể có con!
“Năm xưa di nương của nàng ta mang thai một bé trai, còn muốn sinh ra. Ta sai Lưu ma ma hạ độc, một xác hai mạng!
“Hai mẹ con họ đều là tiện tì!
“Không thể có con, nhị tỷ con chỉ như con châu chấu trong lòng bàn tay chúng ta, không thể làm gì được.”
Đích muội lắc lắc cánh tay đích mẫu, nũng nịu nói:
“Mẫu thân, con không quan tâm, con không quan tâm! Con nhất định phải gả vào Hầu phủ!”
“Lục gia bọ họ túng quẫn như vậy, làm sao sánh bằng sự giàu sang phú quý của Hầu phủ!
“Con gả qua, cũng có thể hầu hạ thế tử!
“Nhị tỷ dù sao cũng không cùng tầng lớp với con, con mới là nữ nhi thân sinh của mẫu thân!”
Nghe đích muội nói vậy, giọng đích mẫu cũng dịu dàng đi:
“Việc này còn phải thương lượng với phụ thân của con…”
Hai mẫu nữ bọn họ sánh vai nhau đi xa.
Chỉ còn lại ta đứng đó, những lời nói ban nãy vẫn còn vang vọng bên tai, như tiếng sét giữa trời quang.
4.
Xuân qua thu đến, nóng lạnh thay mùa.
Thoắt cái, ta đã bị giam cầm trong Hầu phủ mười năm.
Tám năm trước, đích muội đã thành công hòa ly cùng muội phu, rêu rao muốn gả vào Hầu phủ làm chính thất.
Đáng tiếc, vừa mới đính hôn, một trận bệnh cấp tính đã cướp đi mạng sống của nàng.
Ta biết, là Hầu gia không chịu nổi sự quấn quýt của nàng, nên đã trực tiếp xuống tay hạ độc.
Sau khi đích muội qua đời, Hầu gia lấy cớ mình khắc vợ, thề không tái hôn.
Cả kinh thành đều ca tụng Hầu gia là người trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng ta lại biết, từ khi không còn người chướng mắt phá chuyện, Hầu gia và kế mẫu của hắn càng ngày càng hành động táo tợn.
Hai người không những gian dâm, mà còn đem một nhóm nam nữ giữa thanh thiên bạch nhật cùng nhau tuyên dâm.
Nếu làm đến mức chết người, thì vứt xác xuống giếng khô trong hậu trạch.
Ngày qua ngày, những bộ xương trắng trong cái giếng khô đó tích tụ ngày càng cao.
Cho đến một ngày mười năm sau, một nhóm quan binh ập vào Hầu phủ.
Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu ra lệnh, tất cả chủ nhân của Hầu phủ đều bị trói gô, quỳ gối trước từ đường.
“Bẩm đại nhân,” một tên quan binh bẩm báo, “tổng cộng đã đào được một trăm lẻ ba bộ hài cốt trong giếng khô ở hậu trạch, có cả nam và nữ. Nhỏ nhất trông chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, là một thi thể nữ.”
“Một trăm lẻ ba, mười một mười hai…”
Vị đại nhân trẻ tuổi lẩm bẩm hai con số này hai lần.
Người ấy quay người, đá một cú khiến Hầu gia ngã sõng soài xuống đất.
Hầu gia đầy mình bẩn thỉu, nhưng vẫn gầm lên đầy dũng khí:
“Lục Đàn Thư! Tổ tiên nhà họ Nghiêm ta là công thần khai quốc, có kim bài miễn tử ở đây!”
“Người là cái thá gì! Cũng dám đến phủ ta bắt người!”
“Kim bài miễn tử? Công thần khai quốc?” Lục Đàn Thư tức giận đến mức bật cười:
“Hoàng thượng đã sớm biết rõ những việc làm của Hầu phủ!”
“Người bảo ta hỏi các ngươi, khi làm những chuyện không bằng cầm thú này, có còn nhớ đến chiến công hiển hách của tổ tiên mình hay không?
“Có còn nhớ mình là hoàng thân quốc thích, có trách nhiệm mang lại phúc lợi cho lê dân bá tánh hay không?”
“Đến lúc chết rồi mà vẫn không biết hối cải!”
“Ta thấy trăm năm truyền thừa của Hầu phủ này, không cần cũng được!”
Nói rồi, Lục Đàn Thư nhấc một ngọn đuốc, ném thẳng vào từ đường.
Giữa tiếng khóc lóc thảm thiết của mọi người trong Hầu phủ, từ đường cổ kính mục nát nhanh chóng bị lửa thiêu rụi.
Lúc ta tỉnh lại lần nữa, đại tỷ đã qua đời nhiều năm đang ngồi trước mặt ta..
Mặt tỷ ấy tái nhợt, mang vẻ của kẻ bệnh sắp chết.
Nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
“Uyển nhi,” đại tỷ nói, “Đại tỷ sắp chết rồi.”
“Chờ đại tỷ chết, muội có nguyện ý gả cho Hầu gia, trở thành nữ chủ nhân mới của Hầu phủ này không?”
5.
Kiếp trước, cho đến lúc chết ta vẫn nhớ mãi một ngày này.
Hôm đó, sau khi nghe lời đại tỷ, ta lập tức đồng ý.
Vì là một thứ nữ, có thể trở thành kế thất của Hầu phủ, đã là một mối hôn sự vô cùng tốt đẹp cho ta.
Chuyện này như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến ta choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Nhưng lúc đó ta còn nhỏ tuổi, không hiểu rằng, tất cả bánh từ trên trời rơi xuống cũng phải có giá của nó.
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, khoảnh khắc sau, ta đã rưng rưng, khóe mắt đỏ hoe:
“Đại tỷ đừng nói những lời xui xẻo như vậy!”
Ta nắm lấy tay đại tỷ: “Ngày mai muội sẽ đến Thanh Hư Quán dâng hương cầu phúc, thân thể của tỷ nhất định sẽ tốt lên.”
Đại tỷ né tránh ánh mắt của ta.
Dù đã quyết tâm đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng, nhưng dường như tỷ ấy vẫn không thể trực diện đối mặt với thiện ý của ta:
“…… Ta hiểu rõ thân thể của mình, chỉ là đang đếm từng ngày mà thôi.”
Đại tỷ khựng lại một chút, rồi từ từ nắm lấy tay ta:
“Ta chết không sao, nhưng mối quan hệ thông gia giữa Cố gia và Hầu phủ không thể đứt đoạn.
“Phụ thân và Lão Hầu gia là bạn thân nhiều năm, tiền đồ của đại ca cũng cần Hầu gia giúp đỡ.
“Sau khi gả vào Hầu phủ, muội chính là phu nhân Hầu gia, cũng có thể giúp đỡ nhà mình nhiều hơn…”
…
Đại tỷ nói rất nhiều về những lợi ích khi ta gả cho Hầu gia.
Nhưng điều mà đại tỷ không nói là: có một người như ta làm kế mẫu vừa dễ bảo lại có chung huyết thống, có thể bảo đảm cho thế tử sống an nhàn cả đời.
Thế tử là con trai độc nhất của đại tỷ và Hầu gia.
Mới mười hai mười ba tuổi, nhưng đã bộc lộ bản tính vốn có của nam nhân Hầu phủ.
Những nha hoàn, tiểu tử trong phủ, hễ có nhan sắc ưa nhìn, đều bị hắn sớm lôi lên giường, ngày ngày cùng nhau hoan lạc.
Đại tỷ sớm đã hay biết chuyện này, nhưng vì thương con nên không quản thúc nhiều.
Nhưng nếu đại tỷ qua đời, Hầu phủ cưới thêm một kế thất tinh minh, vị trí thế tử chắc chắn không giữ được.
Những điều này, đều là ở kiếp trước sau khi chết ta mới thấu hiểu.
Phụ mẫu dành tình yêu thương cho nhi tử, ắt sẽ lo liệu chu toàn mọi việc.
Còn những người khác, chỉ là bàn đạp cho tình mẫu tử mà thôi.
Ta cười lạnh trong lòng.
Nhanh chóng suy tính cách từ chối.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Đích muội một thân y phục đỏ rực, vội vã chạy vào.
Khi bắt gặp ta và đại tỷ đang nắm tay nhau, đích muội nghiến răng, trực tiếp hung hăng đẩy ta ra.
“Đại tỷ tỷ!”
Muội ấy vội vàng nắm lấy cổ tay đại tỷ, giọng nói gấp gáp, “Muội sẽ gả!
“Sau khi tỷ chết, muội sẽ gả vào Hầu phủ!”
“Nhị tỷ chỉ là một thứ nữ, sao có thể xứng đáng làm chính thất phu nhân của Hầu phủ!”