Không Đụng Tường Nam - Chương 8
19
Khi Châu Kim An trở lại nhận chức, hành động quyết liệt, xử lý vài vụ án gọn gàng, dứt khoát, khiến danh tiếng một thời vang dội.
Gia đình của Nguyễn Tố Tâm, ngoại trừ Nguyễn Thái phó, cũng đã được thả ra.
Nghe đồn rằng Tố Tâm nhiều lần đến Châu phủ cầu kiến, nhưng Châu Kim An không gặp nàng ta lần nào.
Lam Ngạn một ngày nói: “Ta có thể tự do đi lại trong kinh thành rồi.”
Ta rất vui, không cần biết lý do, cùng tiểu cô nương mấy ngày liền dạo chơi khắp những cửa hàng mà trước đây không dám đặt chân đến.
Hôm đó, ta đứng trên phố đợi tiểu cô nương mua hồ lô đường, chợt bị người đẩy vào góc phố.
Đôi mắt đỏ như lửa của Châu Kim An nhìn chằm chằm vào ta.
Ta giật mình kêu lên: “Biểu ca, huynh làm gì vậy?”
Hai tay y chống lên hai bên ta, ánh mắt cuộn trào cảm xúc, cắn răng, nghiến từng chữ, từng chữ:
“Nam Tường, ta muốn tự nguyện dâng thân.”
Ta mở to mắt: “Dâng gì cơ?”
Y nhìn ta một lúc, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
“Ta tự biết bản thân thích nàng, nhưng vì tuân theo quy củ lễ pháp, coi sự gần gũi của nàng như hồng thủy mãnh thú, ta tự xem mình là quân tử, là kẻ bất khuất, nhưng không ai biết, khi ta lạnh lùng với nàng, ta lại đêm đêm mơ thấy nàng, mơ thấy mình…
“Ta càng sợ thú tính trong lòng, càng chỉ dám xa lánh nàng, thậm chí nói ra những lời chẳng thật lòng.
“Nhưng Nam Tường, ta hối hận rồi.
“Ta đọc biết bao sách, nhưng chưa bao giờ dám đối mặt với lòng mình. Hóa ra ta chưa từng thích Nguyễn Tố Tâm, chỉ là cảm thấy nàng ấy là một người vợ hoàn hảo, nhầm lẫn rằng đó là thích. Khi nàng ấy đề nghị viết hưu thư, ta thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Khi thấy nàng và Lam Ngạn ở bên nhau, ta chỉ thấy trời đất sụp đổ. Đêm đêm khó ngủ, hối hận không thôi, ta không thể chấp nhận việc tiểu cô nương từng chỉ nhìn mỗi ta, giờ lại nằm trong vòng tay kẻ khác.
“Nam Tường, nàng chưa thành thân với hắn đúng không? Ta không cần biết hắn là ai, không cần biết hắn sẽ đối xử với ta thế nào, ta chỉ muốn đoạt nàng về.”
Y nói một hơi, ngực hơi phập phồng, ánh mắt đầy sự kìm nén và cuồng dại.
Ta cúi đầu im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên đáp:
“Nhưng biểu ca, ta đã yêu Lam Ngạn.”
Đôi mắt Châu Kim An thoáng run lên.
Ta e lệ mỉm cười:
“Người ta đều nói ta là mỹ nhân ngốc nghếch, ta cũng nghĩ vậy, nên từ bé đến lớn, ta luôn đi trên con đường người khác sắp đặt, từng bước từng bước mà chưa từng tự hỏi mình, có thích hay không? Có bằng lòng hay không?
“Ta từng ngưỡng mộ biểu ca, nhưng những năm qua, giữa chúng ta có bao nhiêu lúng túng, chút tình cảm đó đã phai nhạt từ lâu rồi.
“Khi Lam Ngạn xuất hiện, ta như sống theo một cách khác. Chàng khiến ta chú ý nhiều hơn đến bản thân, yêu thích bản thân hơn, đúng vậy, ta thật sự thích chính mình khi ở bên chàng.
“Ta luôn nghĩ đến chàng, khi không ở bên cũng nhớ, khi ở bên lại càng nhớ, cứ như thể, ta và chàng vốn dĩ là một.
“Biểu ca, ta cảm thấy đây mới thật sự là yêu một người.”
Châu Kim An nghe ta nói xong, ánh mắt trong giây lát trở nên u ám tuyệt vọng.
Ta nhẹ nhàng đẩy tay y ra, bước đi.
Vừa quay đầu lại, ta thấy một bóng dáng quen thuộc trước mắt.
Lam Ngạn đứng lặng lẽ ở góc tường, nhìn ta chăm chú.
Tối hôm ấy, Lam Ngạn kích động khác thường, trong cơn cảm xúc mãnh liệt của chàng, ta vỡ vụn, tan tác không thành lời.
Khi vừa ngừng nghỉ, chàng nhẹ nhàng thở vào tai ta: “Ta muốn thử chín mươi chín kiểu của nàng.”
Đôi mắt ta trợn tròn: “Chàng… chàng biết sao—”
Chàng không biết từ đâu rút ra cuốn hoạ thư quen thuộc, lật mở trước mặt ta, thấp giọng dụ dỗ: “Nào, chọn một kiểu, chúng ta từng trang thử.”
20
Một ngày nọ, ta và Lam Ngạn ngồi đối diện nhau trong đình, chàng bâng quơ hỏi:
“Nàng muốn làm hoàng hậu hay quý phi?”
Ta cắn đầu đũa: “Việc này còn có thể chọn sao?”
“Được chứ.”
Ta nghiêng đầu nghĩ ngợi:
“Quý phi đi, làm hoàng hậu chắc phải có chút đầu óc.”
Chàng gật đầu: “Được.”
Không lâu sau, chàng dẫn ta vào hoàng cung uy nghiêm hùng vĩ.
Ngày chàng đăng cơ cũng là ngày ta được sắc phong quý phi, một ngày trong xanh không gợn mây.
Châu Kim An được thăng chức Lễ bộ thượng thư, chịu trách nhiệm tổ chức mọi việc cho đại điển.
Về sau ta mới biết, Châu Kim An là một trong những nhân tài triều đại mới được Lam Ngạn lựa chọn, những vụ án trước đây được xử lý quá mức quyết liệt cũng là chàng cố ý lưu lại, để trải đường cho quan lộ của huynh ấy.
Y khoác lên mình lễ phục đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhưng vẫn giữ phong thái quy củ, trầm ổn và nghiêm nghị.
Khi cả vạn người đồng thanh ca tụng, ta không nhịn được mà quay sang hỏi Lam Ngạn đang ngồi bên cạnh: “Còn hoàng hậu thì sao?”
Chàng giữ vẻ nghiêm nghị, giọng trầm ổn: “Có.”
“Vậy các phi tần khác đâu?”
Chàng liếc ta một cái, không chút biểu cảm:
“Theo quy chế triều đình, hậu cung có mỗi người một vị trí: tiệp dư, tần, phi, quý phi và hoàng hậu, đều đủ cả.”
Không lâu sau, hai muội muội của ta đều được đưa vào cung, lần lượt được phong làm Vĩnh Bình Quận chúa và Vĩnh Lạc Quận chúa.
Nhị muội thích kinh doanh, thường cải trang nam nhi lẻn ra ngoài cung, mở tiệm lập quán, bận rộn không lúc nào ngơi. Tam muội thích đọc sách, chí hướng trở thành nữ quan lưu danh sử sách, tuổi còn nhỏ đã thường xuyên ôm một chồng sách, bước trên con đường đến Văn Uyên Các.
Tiểu cô nương luôn khát khao tự do, ta ban cho nàng vạn lạng bạc, nàng nói muốn tìm một phu quân như tiên giáng trần.
Dì ta bây giờ thì luôn kêu ca phiền phức, từ khi thượng thư bị bãi chức, cữu cữu sợ dì sẽ tái giá mà rời bỏ mình, ngày ngày cứ quấn quýt bên cạnh bà không rời.
Một tháng sau, ta đang ở cung Quý Phi, vừa ăn vải vừa nghe khúc nhạc.
Công công bước vào, quỳ xuống đất thưa: “Quý Phi, hôm nay Hoàng thượng đã lật bài của Trang Tần.”
Ta thở dài một tiếng, ném quả vải đi, cầm khăn lau tay rồi dặn dò:
“Mang bộ y phục tần cấp đến, bày giá tới Nghi Xuân quán.”
Đêm đó, trong Nghi Xuân quán nhỏ bé, tiếng thở dốc của Lam Ngạn vang lên khắp nơi. (Biết chơi ghê á tr :”)))
Thật lâu sau, hắn ôm chặt ta, mãn nguyện thốt lên: “Tám mươi mốt chiêu của Trang Phi quả thật là vô cùng thú vị.”
Ta nũng nịu: “Hoàng thượng, thiếp là Trang Tần, sao ngài có thể nhắc đến tên người phụ nữ khác trước mặt thiếp chứ?”
Lam Ngạn ho một tiếng, nghiêm túc nói:
“Trang Tần hầu giá có công, từ nay thăng một bậc, sắc phong làm Phi.”
Ta vui mừng khôn xiết:
“Đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Ngoài cửa sổ, màn đêm thăm thẳm, một mình gánh vác cả chốn hậu cung, con đường này quả thật đầy chông gai.