Không Đụng Tường Nam - Chương 7
Ta không động đậy, Lam Ngạn cũng không động.
Nhưng ta để ý thấy, ngón tay buông thõng của hắn khẽ co lại, dường như đang hồi hộp chờ phản ứng tiếp theo của ta.
Sau một lúc im lặng, ta bình tĩnh mở lời:
“Lam Ngạn mà các người nói, không phải là người ta quen biết. Đầu óc ta không thông minh bằng các người, tâm tư không tinh tế như các người. Nhưng ta đã đồng ý gả cho hắn, thì sẽ tin hắn, chỉ tin hắn. Vậy nên, mặc kệ người khác nói gì, ta chỉ nghe lời hắn.”
Sắc mặt Châu Kim An, theo từng câu từng chữ của ta, dần dần trở nên xám xịt.
Lam Ngạn đứng xoay lưng lại với ta.
Trong ánh sáng chập chờn, ta không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng thấy bàn tay đã từ từ nắm chặt lại thành quyền. Ta bước lên một bước, khẽ nắm lấy tay hắn. Hắn lập tức nắm ngược lại, bao bọc lấy tay ta, vô cùng dịu dàng.
“Nguyễn Cô nương,” giọng của hắnvang lên, lạnh lùng và đầy uy quyền.
“Phụ thân của cô – Nguyễn Thái phó – đã tham ô, nhận hối lộ tám mươi vạn lượng bạc, chứng cứ và nhân chứng đều đã rõ ràng, lại còn có cả lời thú tội, làm sao có thể nói là oan ức?”
Nguyễn Tố Tâm run rẩy đáp lại: “Dù vậy, tội danh này cũng không đến mức để cả nhà ta phải vào ngục chứ!”
Hắn nghiêng đầu, khẽ cười nhạt:
“Việc cả nhà cô bị giam giữ là ta cố tình sắp đặt.”
“Vì… vì sao? Gia đình ta đã làm gì đắc tội với ngươi?”
Huynh ấy kéo ta vào lòng, ánh mắt cao ngạo nhìn nàng ta từ trên cao:
“Các ngươi không dám đắc tội với ta, nhưng ngươi thì khác – ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội nhất.”
“Ngày đó, khi ta thấy ngươi tự nhảy xuống hồ rồi còn định vu khống cho vị hôn thê của ta, ngươi nghĩ rằng ta, một kẻ không công minh chính trực như Bao Công, lại không thể làm chút việc thiên vị sao? Tất cả tai ương của gia đình ngươi, xét cho cùng, đều là do ngươi tự chuốc lấy.”
Nghe những lời ấy, môi Tố Tâm run run, cả người nàng chao đảo như sắp ngã.
“Chỉ vì lý do đó thôi sao?”
“Đúng, chỉ vì lý do đó.”
Châu Kim An ngỡ ngàng nhìn Tố Tâm, ánh mắt thoáng một chút lung lay. Ta kéo nhẹ tay Lam Ngạn, nói:
“Chàng, đưa ta về nhà đi.”
Hắn cúi đầu, giọng nói đầy dịu dàng:
“Được, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
Về sau ta mới biết, khi biết tin ta một mình tới phủ Thượng thư, hắn đã không chờ xe ngựa, mà lập tức phi ngựa đến. Trên đường về, hắn để ta ngồi trên ngựa cùng, hơi thở ấm áp bao bọc lấy ta. Chúng ta cưỡi ngựa băng qua những con phố dài, tựa như một đôi phu thê bình thường trở về sau buổi du xuân.
Đến trước cửa phủ, hắn nhẹ nhàng đỡ ta xuống ngựa, tay nắm tay dắt ta vào. Qua dãy hành lang dài, ta trông thấy cả xe ngựa, người bán mặt nạ, người bán khoai nướng mà mình từng gặp. Thấy cả Hà quản gia và Vương phu nhân – những người mà ta cứ ngỡ là ân nhân của mình. Bây giờ ta mới nhận ra, thì ra những điều ta nghĩ là ơn trời đất, đều đến từ một người.
Hắn dắt ta vào một gian phòng được bày trí như phòng tân hôn, khăn hỉ đỏ thắm, nến hỉ sáng bừng và chăn thêu long phượng. Cửa sau lưng vừa khép lại, hắn ôm chầm lấy ta, cơ thể tỏa ra sức nóng không thể cưỡng lại. Đôi mắt hắn rực lửa, như muốn cuốn lấy ta chìm vào mê đắm.
“Ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, từ vừa nãy ta đã muốn làm điều này rồi.”
Ngay sau đó, hắn cướp lấy môi ta, nụ hôn mãnh liệt.
Trong căn phòng ấy, suốt hai ngày trời, ta và hắn không rời nhau một bước. Cả người ta như trôi dạt giữa đại dương, để từng đợt sóng cuốn đi trong vòng tay của hắn. Ta thiếp đi trong cơn đung đưa dịu dàng, rồi lại tỉnh giấc trong những cái ve vuốt ân cần.
Ta bật khóc thút thít, “Ta không có ý như vậy…”
Hắn thì thầm, giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
“Nhưng ta hiểu như vậy. Nàng là người mở đầu, kết thúc hẳn là do ta định đoạt. Như vậy mới công bằng, phu nhân của ta.”
Đến chiều tối ngày thứ ba, ngoài cửa sổ, ánh chiều đỏ rực nhuộm bầu trời. Hắn ôm ta, bọc ta trong chiếc áo lông hồ ly mềm mại rồi nhảy lên mái nhà. Ta tựa vào ngực hắn, ngắm nhìn vẻ đẹp kỳ vĩ của hoàng hôn phía xa. Giọng nói của hắn vang lên trầm ấm giữa sắc đỏ rực ánh chiều tà.
“Năm ta mười chín tuổi, phụ hoàng giao cho ta chức vị Đại tướng quân, dẫn binh chống lại giặc ngoại xâm. Nhưng khi chiến thắng gần kề, chúng ta gặp phải một cái bẫy không thể tránh, mười vạn binh lính phải bỏ mạng nơi biên cương. Ta từ đống xương ấy trở về, chỉ để hay tin phụ hoàng và mẫu hậu đều bạo bệnh qua đời, hoàng thúc nhân cơ hội đó lên ngôi.
“Ta sớm biết rằng tất cả đều là âm mưu của hoàng thúc. Hắn không chỉ hại chết cha mẹ ta, mà còn đẩy mười vạn binh lính vào chỗ chết. Mối thù máu này, ta không thể không trả. Hắn kiêng dè ta nhưng không thể giết, liền giao ta quản lý ngục lớn, vừa để kiểm soát vừa nhằm hạ thấp danh dự của ta. Ta nhân cơ hội đó lặng lẽ thu nạp nhân tài, âm thầm trừng phạt những kẻ tham gia vào vụ thảm sát năm ấy, và từ đó trở thành kẻ mà thiên hạ vừa khiếp sợ vừa căm ghét – tên La Sát mặt ngục.”
“Nam Tường, ta không phải người tốt, càng không phải là quân tử. Ta chỉ có thể bộc lộ chân tướng của mình cho nàng. Nàng muốn hay không, thích hay chăng, chung quy ta – Lam Ngạn – đã dây dưa với nàng rồi.”
Xa xa, những đám mây bị xé toạc, ánh ráng chiều rực rỡ chiếu xuống. Ta nheo mắt vì chói, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi lạnh giá của huynh ấy.
“Ta thấy, một kẻ như không đụng tường nam không bỏ cuộc như ta, hợp với La Sát mặt ngục lắm chứ!”
Hắn cúi nhìn ta, ánh sáng trong mắt rực lên, hoàn toàn mê đắm.
Giữa ánh chiều tà rực rỡ, chúng ta chìm đắm trong một nụ hôn đầy ngọt ngào và say đắm.
Ta ngày càng bận rộn hơn.
Ban ngày, chàng bận công việc, ban đêm lại bận bám lấy ta không ngừng.
Chàng thật tràn đầy sức lực, ta thường ngủ thiếp đi giữa tiếng thở dồn dập của chàng rồi lại tỉnh dậy. Ta dần dần cũng tìm thấy niềm vui trong đó, còn chàng thì càng điên cuồng hơn.
Khi chàng không có ở đây, phần lớn thời gian ta dành để ngủ, tỉnh dậy thì uống các loại dược bổ quý hiếm. Không uống thì không được, vì mỗi ngày chàng trở về đều kiểm tra, chỉ vì chàng nghĩ rằng sức ta còn kém xa chàng.
Ta không biết bên ngoài phủ này đang là cảnh tượng mưa máu gió tanh thế nào, cũng chẳng nghĩ đến chuyện có nên vì chàng mà lo lắng, chia sẻ gánh nặng hay không. Việc ta có thể làm, chỉ là ngoan ngoãn ở yên trong phủ, không bước ra ngoài nửa bước.
Cho đến hôm đó, Hà quản gia nói với ta rằng ngoài cửa có một nữ nhân đang quỳ gối.
Ta hỏi nếu ta ra ngoài lúc này, liệu có gây nguy hiểm gì cho chàng không.
Hà Quản gia đáp, đứng ở cửa thì không sao.
Vậy nên ta yên tâm đi ra xem náo nhiệt.
Không ngờ khi bước ra, ta lại nhìn thấy người đang quỳ gối bên ngoài là Nguyễn Tố Tâm. Nàng ta ăn vận hoa lệ, trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo yêu kiều quyến rũ.
Nhìn thấy ta, nàng lộ ra vẻ không thể tin được:
“Ngươi thực sự cùng ngàI ấy ở một chỗ?”
Ta gật đầu: “Lần trước đã nói với ngươi rồi, chúng ta sắp thành thân.”
Nàng cắn chặt môi, lạnh lùng cười một tiếng:
“Thân phận của Lam đại nhân cao quý biết bao, làm sao có thể để mắt đến ngươi.”
Ta ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi hận chàng sao? Hôm nay đến đây là có ý gì?”
Nguyễn Tố Tâm hơi ngẩng đầu kiêu ngạo:
“Hôm nay ta đến để làm một giao dịch. Chỉ cần đại nhân Lam đồng ý thả gia đình ta, ta sẽ đích thân đến cầu xin ngài thu nhận ta, với tư cách là đệ nhất nữ tử Kinh thành.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi đã là người có chồng, làm sao chàng có thể thu nhận ngươi?”
“Ta và Châu Kim An đã hòa ly, tự nhiên có thể tái giá.”
Tin này khiến ta bàng hoàng một lúc, cuối cùng cũng hảo tâm khuyên nàng: “Ngươi về đi thôi, Lam Yên chỉ yêu mình ta, sẽ không muốn ngươi đâu.”
Nguyễn Tố Tâm lạnh lùng lườm ta một cái, không đáp lời, dường như không muốn đối đáp thêm. Buổi tối, khi Lam Yên trở về, ta kể cho chàng nghe chuyện này.
Chàng nghe xong một cách thờ ơ, từng lớp từng lớp tháo bỏ y phục của ta: “Muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ.”
Chàng cúi xuống, lại thì thầm bên tai ta: “Nàng nói rất hay.”
“Câu nào hay?” Ta giữ đầu chàng lại, không cho chàng tiếp tục tiến tới.
“Câu ‘Lam Ngạn chỉ yêu mình ta’ ấy.”
Ta sững người.
Nguyễn Tố Tâm quỳ ba ngày rồi, sau cùng ngất xỉu bên ngoài cửa. Khi ta ra ngoài xem thì nàng vừa được cứu tỉnh lại.
Nàng nhìn ta, thần sắc tàn tạ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
“Trang Nam Tường, ta xin lỗi, ta đã phạm sai lầm khi cố ý hại ngươi. Xin ngươi, cứu lấy gia đình ta!”
Cuối cùng, ta cũng không nhịn được mà lại nói với Lam Ngạn về chuyện này.
Chàng cười lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu. Nàng ta ghét bỏ Châu Kim An bị cách chức nên ly dị với hắn, nào ngờ giờ đây hắn đã phục chức, lại còn chủ trì mấy vụ án hà khắc này.”
Ta “a” lên một tiếng: “Ý chàng là, thật ra nàng ta nên đi cầu xin Châu Kim An, chứ không phải chàng sao?”
Lam Yên đột nhiên cau mày, nắm chặt lấy tay ta, ép sát người xuống.
“Phu nhân, ta không thích nghe nàng nhắc đến ba chữ ‘Châu Kim An’.
“Tối nay, vi phu nhất định phải phạt nàng thật đấy.”