Không Đụng Tường Nam - Chương 6
“Ừ.”
Trong lòng ta bỗng thấy xúc động, chân thành nói:
“Chuyện hôm ấy vốn là ta tự nguyện, chàng thân phận cao quý, bằng lòng cưới ta đã là hành động của quân tử. Nay chàng lại vì ta mà suy tính đủ điều, ta rất cảm kích. Dù người ngoài có gièm pha chàng thế nào, hay có liên quan gì đến ta, chúng ta đã quyết ý kết làm phu thê thì sẽ cùng nhau tiến thoái.”
Hắn lặng lẽ nhìn ta thật lâu, trong mắt ánh lên một tia sáng dịu dàng.
“Nếu đã vậy, trước tiên nàng gọi ta một tiếng nghe thử xem.”
“Gọi gì?”
“Gọi ta là tướng công.”
Ta nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, e thẹn đáp: “Tướng công.”
“…Lại đây, giúp tướng công bôi thuốc tiếpnào.”
Ta xấu hổ đỏ mặt, từ từ bước đến gần hắn, cầm lên lọ thuốc trên bàn, dùng đầu ngón tay thoa nhẹ lên vết thương của hắn.
Bắp thịt rắn chắc mà lại đàn hồi, cảm giác cứng cáp nhưng lại mềm mại. Ngón tay ta nhẹ nhàng xoay vòng, cảm nhận sự tương phản giữa cứng và mềm.
Hắn nghiêng mình ngồi yên lặng.
Ngẩng lên nhìn, ta thấy yết hầu hắn khẽ di chuyển.
Trời vốn đã oi bức, hơi thở nồng nàn của hắn khiến ta cảm thấy cả lớp y phục dưới áo choàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tướng công, y phục bên trong của ta đã ướt rồi.” Ta bôi thuốc xong đứng dậy nói.
Hắn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn ta.
Đặt lọ thuốc xuống, ta nói: “Ta phải về phòng thay y phục, chàng nghỉ ngơi cho tốt, mai ta sẽ lại tới.”
Đi được vài bước, ta ngập ngừng hỏi: “Tướng công, chàng tên là gì?”
Hắn ngẩn người, mắt ánh lên tia xao động, giọng khẽ khàng:
“Lam Ngạn.”
Khi ta quay về, lòng rối bời, vừa vui mừng vừa bâng khuâng.
Vui là vì cuối cùng cũng xem như đã sắp trở thành một tân nương chờ gả.
Bâng khuâng là vì sao ta bỗng nhiên lại gả mình đi?
Vài ngày sau, mỗi tối ta đều đi qua cửa hoa để giúp Lam Ngạn bôi thuốc.
Hắn luôn đợi sẵn ở đó.
Trước mặt là một chén trà, bên cạnh là mùi hương thoảng qua.
Ta dần trở nên thân thiết với hắn.
Ta không gọi hắn là Lam Ngạn, mà gọi là tướng công.
Có thể thấy, hắn thích ta gọi như vậy, mỗi lần đều mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời khi nhìn ta.
Khi bôi thuốc, ta thoải mái trò chuyện với hắn.
Nói về quê hương phương Nam, về dì và biểu ca, về kế hoạch của ta với việc đan giỏ tre.
Hắn là một người nghe rất tốt, không ngắt lời, cũng đưa ra phản ứng đúng lúc.
Ta thấy hắn thực sự là người ôn hòa và đĩnh đạc, trong lòng ngạc nhiên lần đầu gặp sao hắn lại có có cảm giác xa cách đến vậy.
Ta vui vẻ kể cho hắn nghe cảm giác này.
Hắn trầm mặc một lát rồi nói:
“Ta đã trải qua vài chuyện, bị thế gian chửi rủa, hãm hại ta, thậm chí muốn giết ta, ta buộc phải tỏ ra sắc bén để tìm cơ hội sống. Bọn họ sợ ta, hận ta. Nhưng những người đó ta không quan tâm, mặc kệ họ đi. Nhưng ta không muốn nàng vì thế mà xa lánh ta.”
“Ta hiểu.”
Ta cười nói: “Giống như rất nhiều người gọi ta là cô nương đâm đầu vào tường, chế giễu hay mỉa mai, miệng họ muốn nói gì thì nói, dù sao cũng không tổn thương được ta, ta chẳng hề bận tâm. Chàng cũng không vì vậy mà chê trách ta, phải không?”
Hắn ngẩn người nhìn ta.
Ta bị ánh mắt thẳng thắn của hắn làm cho ngượng ngùng, muốn cúi đầu xuống, thì hắn bỗng vươn tay, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, rồi khẽ hôn lên trán.
Tim ta đập mạnh tưởng như sắp vỡ tung ra khỏi lồng ngực.
Nhưng thấy tai hắn cũng đỏ lên.
Ban ngày Lam Ngạn dường như rất bận, không thấy bóng dáng đâu, nhưng mỗi tối lại luôn có mặt, lúc nào cũng pha sẵn trà, ngồi đợi ta.
Không biết từ khi nào, tháng Giêng đã trôi qua.
Trong phủ mọi thứ đều sẵn sàng đầy đủ, vì vậy ta cũng không bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Hôm đó, tiểu nha đầu không chịu nổi cô đơn, ra ngoài dạo một vòng rồi mang về một tin tức chấn động.
Hoàng đế bất ngờ tiến hành một cuộc thanh trừng, nửa số quan viên từ tam phẩm trở lên ở kinh thành hoặc bị cách chức, hoặc bị tịch thu gia sản, hoặc bị giam cầm, thậm chí có người bị xử chém cả nhà.
Trong khi chúng ta yên ổn ở trong phủ, thì cả kinh thành đã loạn lạc đến tận trời.
Ta lo lắng hỏi: “Phủ Thượng Thư thì sao? Không sao chứ?”
Tiểu nha đầu lại ấp úng không nói nên lời.
Ta lập tức thay một bộ vải thô, vội vàng rời cửa chạy đến phủ Thượng Thư. Trên đường người qua lại thưa thớt hơn hẳn, đến cổng thì thấy tấm biển “Phủ Thượng Thư” đã bị dỡ xuống, bước vào phủ gặp được dì, thấy người tuy chau mày nhưng vẫn bình an vô sự, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong gia đình này, ngoài hai muội muội, chỉ còn lại mỗi thân nhân là người.
Vừa nhìn thấy ta, người liền rưng rưng nước mắt, nói rằng đã phái người đi tìm ta nhiều lần, vẫn không có tin tức, còn tưởng rằng ta đã gặp chuyện không lành.
Ta mới biết, trong cái hoạ có cái may, Thượng Thư cùng biểu ca đều bị cách chức, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Còn nhà mẹ của Nguyễn Tố Tâm là Nguyễn Thái Phó, toàn bộ gia quyến đều bị giam vào ngục, nàng nhờ lấy chồng mới tránh được một kiếp nạn.
Đang nói thì có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, ta quay đầu nhìn, thấy Châu Kim An thở dốc xuất hiện ở cửa. Y gầy đi rất nhiều, dưới mắt là quầng thâm, trông có vẻ tiều tụy.
“Nam Tường…” Giọng hắn khàn khàn.
Ta bị cảm xúc dâng trào của hắn làm ngây người: “Biểu ca.”
Y bất ngờ tiến đến, ôm chặt lấy ta, thân thể khẽ run rẩy.
“Ta tìm nàng khắp nơi, tưởng rằng nàng đã chết rồi, suốt thời gian qua, ta luôn tự trách mình. Nam Tường, nàng không thể rời xa nữa, ta không thể để nàng rời xa thêm lần nào nữa.”
Y ôm ta rất chặt, như muốn hòa ta vào trong người.
Dì lúc nào đã không còn ở đây nữa.
Ta đờ người ra, không dám động đậy.
“Chàng đang làm gì vậy!”
Ngoài cửa vang lên tiếng chất vấn nghẹn ngào.
Nguyễn Tố Tâm mở to mắt, nhìn chúng ta chăm chú. Nàng ta trông cũng đã thay đổi. Dù vẫn giữ vẻ ngoài tinh tế, nhưng khuôn mặt gầy đến biến dạng, hốc mắt sâu hoắm, gò má nhô cao, khó có thể liên tưởng đến vẻ “quốc sắc thiên hương” trước đây.
Châu Kim An đã bình tĩnh lại, y nhìn ta thật sâu rồi buông tay ra. Y quay đầu nhìn Nguyễn Tố Tâm, khẽ thở dài nói:
“Nam Tường vừa trở về, ta nhất thời kích động. Nàng có gặp người thân trong ngục chưa? Tình hình thế nào?”
Nguyễn Tố Tâm nhìn y chằm chằm: “Ngươi kích động cái gì? Nàng sống hay chết thì ngươi kích động cái gì?”
Châu Kim An mím môi, không nói gì.
Nguyễn Tố Tâm mắt đỏ hoe, nghẹn giọng nói: “Gia đình ta gặp phải cảnh ngộ thảm thương như vậy, ngươi không giúp đỡ được gì, lại còn sau lưng ta tư tình với biểu muội? Châu Kim An, ngươi đối xử với ta như vậy sao? Nếu biết trước thế này, ta thà chọn An Thế Tử!”
Châu Kim An cúi đầu, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ nhẫn nhịn.
Y từ trước đến nay luôn ôn hòa, tuyệt đối không phải là người tranh cãi ồn ào.
Ta mở lời: “Ta chỉ về thăm dì, giờ sẽ đi ngay.”
“Không được.” Châu Kim An lập tức lên tiếng, nói rồi liền siết chặt lấy cánh tay ta, như sợ rằng ta sẽ đột ngột biến mất, “Bên ngoài hiện giờ rất loạn, khó khăn lắm mới tìm thấy nàng, nàng không thể rời đi.”
Hắn nói rất kiên quyết, rất nghiêm túc.
Nguyễn Tố Tâm thất thần nhìn hắn rồi lại nhìn ta, dường như cuối cùng đã sụp đổ, đột nhiên vứt bỏ dáng vẻ thục nữ, xông thẳng tới trước mặt ta, giơ tay lên muốn đánh.
Cánh tay giơ cao ấy bị người giữ lại, nàng muốn hất ra, nhưng chao đảo lùi hai bước, ngã xuống đất.
Ta quay đầu, Lam Ngạn đứng sau lưng ta.
Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua tay ta, cánh tay dài vòng lại, kéo ta vào lòng, hất tay Châu Kim An ra.
Lam Ngạn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi ta: “Sao nàng tự mình chạy ra ngoài thế? Bên ngoài loạn, lần sau muốn ra ngoài, hãy để quản gia Hà sắp xếp xe ngựa và người hộ vệ.”
Ta gật đầu: “Ta lo lắng cho dì nên vội vàng đi ra, lần sau ta sẽ nhớ.”
Lam Ngạn giơ tay, cẩn thận chỉnh lại lọn tóc trước trán ta, khoác vai ta định rời đi.
“Nam Tường, nàng không thể đi cùng hắn.” Châu Kim An lớn tiếng nói.
Lam Ngạn hơi nghiêng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái:
“Nam Tường là thê tử chưa qua cửa của ta, nàng sao lại không thể đi cùng ta?”
Châu Kim An run rẩy cả người, nghẹn ngào hỏi: “Nam Tường, đây không phải là sự thật, đúng không?”
Ta khẽ mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Biểu ca, Lam Ngạn nói đúng, ta và hắn sắp thành thân.”
Sắc mặt Châu Kim An trắng bệch: “Nam Tường, nàng quá đơn thuần, nàng không biết hắn là ai, hắn sẽ không cưới nàng.”
Gương mặt Lam Ngạn trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn:
“Châu Kim An, ngươi nói thử xem ta là ai?”
“Ta sẽ nói!”
Nguyễn Tố Tâm chầm chậm đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lam Ngạn.
“Ngươi là đứa con trai duy nhất của tiên hoàng, đáng lẽ phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng vì dẫn quân xuất chinh chỉ huy sai lầm, khiến mười vạn tinh binh của triều đình chết oan uổng, là Phiêu Kỵ Tướng Quân!
“Ngươi là kẻ chưởng quản ngục tối triều đình, tàn nhẫn độc ác, làm người ta nghe danh mà sợ hãi, là Diện La Sát của ngục tối!
“Ngươi là kẻ thù hại chết một trăm ba mươi chín mạng vô tội nhà ta!”
Nàng nói từng câu, từng chữ đều đầy căm hận, dằn từng tiếng.
Trong phòng rơi vào một màn yên tĩnh chết chóc.
Lam Ngạn khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thản nhiên rơi trên người Nguyễn Tố Tâm.
Thân thể nàng run rẩy dữ dội, sợ hãi đến toàn thân phát run.
Châu Kim An bước đến đỡ nàng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Lam Ngạn, đồng thời chắn trước mặt nàng.
“Nàng chỉ là nhất thời nóng giận mới buông lời lỗ mãng, mong Lam đại nhân đừng chấp nhất.”
Hắn lại nhìn ta, cắn răng nói: “Nam Tường, về bên ta đi.”