Không Đụng Tường Nam - Chương 3
Quyết định xong, ta vội vàng tới tiệm Tú Chân mua Ngọc Cao, chạy thẳng đến phủ Châu, dặn dò người gác cổng đưa cho dì, không vào phủ nữa mà chuẩn bị đi bái sư ngay lập tức.
Đang nói vội vã, thì Châu Kim An vừa lúc tiễn khách ra cửa.
Huynh ấy mặc một chiếc áo dài màu trắng bạc, dáng vẻ tao nhã, trông chẳng khác gì với đêm qua khi phát cuồng.
Huynh ấy liếc ta một cái, ta lập tức cúi đầu đầy chột dạ.
Có lẽ có khách ở đây, nên huynh ấy chẳng lộ bất kỳ cảm xúc nào, bình thản quay đầu tiếp tục nói chuyện với khách.
Khách lại vui vẻ nói: “Trang tiểu thư, thật trùng hợp.”
Ta ngẩng đầu lên, thì ra là Thế tử mà hôm nọ ta gặp ở lương đình.
Thế tử nhìn ta bằng đôi mắt sáng rực:
“Không lâu nữa phủ của ta sẽ tổ chức tiệc ngắm hoa, hôm nay ta đến mời Châu huynh và Trang tiểu thư nhất định phải cùng đến dự.”
Ta nhìn về phía Châu Kim An.
Gặp tình cảnh thế này, huynh ấy nhất định sẽ nói vài lời chê bai ta rồi từ chối thẳng thừng.
Trong lòng ta vốn đã có toan tính khác, chẳng muốn dây dưa với đám công tử tiểu thư này nữa, chỉ mong huynh ấy từ chối để ta có thể rời đi.
Nhưng huynh ấy chỉ cười nhạt, tiễn khách ra về.
Khi thế tử đi rồi, cứ mãi quay đầu nhìn ta, cho đến khi bóng dáng của Châu Kim An khẽ che khuất tầm mắt của hắn.
Xe ngựa rời đi, huynh ấy vẫn đứng im không động đậy.
Huynh đứng cao lớn trên bậc thềm, khẽ cúi mắt xuống, không biết chờ đợi điều gì.
Phải rồi, từ trước tới giờ, mỗi khi ta và huynh ấy ở riêng, ta luôn tìm mọi lý do để đến gần huynh ấy.
Huynh có lẽ nghĩ rằng lần này cũng sẽ như vậy, nên mới đứng yên đợi ta.
Nhưng giờ ta không muốn nữa.
Trải qua trận chiến đêm qua, ta chợt nhận ra bản thân chỉ là một bình hoa vô dụng!
Rõ ràng mang chí lớn là lên giường, nhưng đến lúc mấu chốt lại vừa sợ ma vừa sợ đau, bản chất ta vẫn là kẻ nhát gan!
Quyến rũ nam nhân cần kỹ năng và thiên phú, ta thực sự không thể làm nổi!
Vẫn là đan giỏ tre, công việc đơn giản như thế phù hợp với ta hơn.
“Biểu huynh, Nam Tường xin cáo lui.”
Ta cúi người chào huynh, chuẩn bị rời đi.
Châu Kim An như hơi sững lại, đột nhiên cất giọng: “Đêm qua—”
Tim ta đập thình thịch, chẳng lẽ huynh ấy muốn tìm ta tính sổ sao?
Cũng chẳng có gì xảy ra mà. Dù huynh ấy bị hạ dược rồi ngất đi, nhưng hiện giờ người vẫn lành lặn đấy thôi.
Nói ra thì, chính huynh ấy đã xé rách chiếc váy của ta, chiếc váy đó ta bỏ ba lượng bạc mua mới, bình thường cũng chẳng nỡ mặc, thiệt thòi là ta mới đúng.
“Đêm qua, muội có vào phòng của ta không?”
Huynh ấy ngước mắt nhìn ta.
Ta ngẩn người, chớp mắt vài cái.
“Không có.”
“Không có?” Trong giọng nói thoáng chút nghi hoặc.
“Đêm qua có hỏa hoạn, ta sợ quá không dám ra khỏi phòng nửa bước, có phải biểu huynh nằm mơ không?”
Trong đầu ta, một tia sáng lóe lên sau bao năm yên tĩnh.
Huynh chau mày nhìn thẳng vào ta, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
Ta mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt chân thành:
“Biểu huynh có vẻ sắc mặt không tốt, nên chú ý nghỉ ngơi. Sau này Nam Tường sẽ cố gắng không quấy rầy huynh nữa.”
Nói xong, ta đối diện với ánh mắt sâu thẳm khó hiểu của huynh, cúi đầu chào rồi quay người rời đi.
Thở hổn hển chạy tới quầy.
Ta đưa chiếc vòng ngọc dì tặng cho cô bé, và cam đoan chắc chắn sau khi học xong sẽ không mở quầy ở trong vòng năm con phố, cô bé mới đồng ý nhận ta làm đệ tử.
Thế là, mấy ngày tiếp theo, ta mỗi ngày đều đi sớm về khuya, theo cô bé vừa học nghề vừa bán hàng, tinh thần làm việc hăng hái vô cùng.
Ban đầu cô bé chê ta không khéo tay, nhưng ta chẳng để tâm, cứ cười vui vẻ đón nhận mọi lời phê bình, dần dà hai người thân thiết như chị em.
Ở trong phủ sâu kín quá lâu, giờ đây ta búi tóc đơn giản, mặc áo vải thô, ngồi bên lề đường, tay không ngừng làm việc, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu, cảm giác thật yên bình, tự tại.
Hôm đó, giữa phố bỗng có một cỗ xe ngựa hoảng sợ chạy về phía chúng ta, mọi người hét lên hoảng loạn.
Ta kêu lên một tiếng “Sư phụ,” rồi lao tới ôm lấy cô bé, che chắn cho nàng dưới thân mình.
Ngựa dừng lại cách ta nửa mét, suýt soát ngay trước mặt.
Chúng ta nhìn lên, thì thấy dây cương đã bị một nam nhân cao lớn dùng một tay kéo lại.
Nắng treo lơ lửng trên đầu, đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt mũi.
Chỉ thấy dáng người cao rộng khỏe khoắn, phía trước chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới, gấu áo màu xanh lam đậm viền vàng phản chiếu ánh sáng, vừa nhìn đã biết người này thân phận bất phàm.
Vệ sĩ xung quanh nhanh chóng chạy tới, vây quanh người đó.
Người đó đứng trong vầng sáng một lúc, dường như đang nhìn chúng ta.
Ta toan mở lời cảm ơn cứu mạng, chưa kịp mở miệng, thì người đó không nói một lời, quay đầu nhảy lên một cỗ xe tứ mã che lọng, đoàn vệ sĩ xếp hàng chạy theo sau, thanh thế rầm rộ, trong chớp mắt đã rời đi.
Cô bé ngóc đầu ra khỏi vòng tay ta: “Chiếc xe đó ta nhận ra.”
Ta cười: “Nhìn là biết người này không thể nào với tới được, muội làm sao mà nhận ra chứ?”
“Gần đây, mỗi ngày người đó đều đi qua quầy của ta hai lần. Tỷ không để ý à?”
Ta lắc đầu: “Có sao?”
8
Dì bảo ta cùng đi dự yến tiệc ngắm hoa ở phủ An Quốc.
“Dịp này An Quốc Công thiết yến, danh là ngắm hoa, nhưng thực chất là để chọn cháu dâu. Những công tử, tiểu thư có chút danh tiếng trong kinh thành đều sẽ tham dự, không chừng có tiểu thư nào đó để mắt tới Kim An. Con cùng đi với huynh ấy, tỏ vẻ đường đường là chính thất tương lai, để các tiểu thư khác biết đường mà tránh!”
Ta thầm tính toán chi phí và lợi nhuận từ mấy giỏ trúc dạo này, tai nghe tai không, chỉ ậm ừ gật đầu.
Đến khi dì lấy ra một bộ váy lộng lẫy, làm từ gấm vân mây rực rỡ, bảo ta đem theo, ta mới ngỡ ngàng nhận ra, áy náy nói: “Ta có áo mặc rồi, không cần tặng thêm đâu, dì thật khách sáo quá.”
Dì liếc ta một cái trắng mắt.
“Tặng ngươi? Mơ đẹp nhỉ!
“Đây là bảo bối ta cất dưới đáy hòm, khi đi dự tiệc, mặc vào sẽ khiến mọi người kinh ngạc, làm rung động bọn tiểu thư trong kinh thành, để chúng biết thái độ của chính thất phủ Thượng Thư ta là thế nào.”
Đến ngày dự yến, dì còn đặc biệt cử hai hạ nhân đến, từ đầu đến chân chăm chút cho ta thật kỹ. Vén màn lên xe ngựa, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Châu Kim An, huynh ấy quả thực ngẩn ngơ trong một thoáng.
Dọc đường, huynh ấy ít nói, luôn quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Dạo gần đây, ta cứ mãi chạy ra ngoài lo việc, gần như không chạm mặt huynh ấy.
Huynh ấy không nói, ta cũng chẳng nói, tiếp tục mải mê tính toán sổ sách trong đầu.
Đến nơi, huynh ấy xuống trước, ta bước theo sau một bước.
Ngẩng đầu lên, thấy huynh ấy đưa cánh tay ra chắn trước mặt ta.
Ta ngẩn ra. Không lẽ muốn dìu ta xuống xe? Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?
Thấy ta nhanh nhẹn xuống xe, huynh ấy thu tay về, chỉ cau mày mà không nói gì.
Tiệc ngắm hoa tổ chức bên hồ, người đã đông đúc, các công tử, tiểu thư đều ăn mặc lộng lẫy, cảnh sắc thật rộn ràng, tinh tế.
Ta đi theo sau Châu Kim An, chậm rãi bước vào, ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
Có tiểu thư e thẹn, mặt đỏ, không ngừng liếc trộm huynh ấy.
Cũng có công tử nhà quyền quý nhìn chằm chằm vào ta.
Nhiều nhất là tiếng bàn tán rì rầm:
“Đây là vị tiểu thư phủ Thượng Thư nổi danh “đâm đầu vào tường” đó sao? Lại có nhan sắc như vậy!”
“Nghe nói nàng ta sao lại mặc cùng kiểu váy với Nguyễn tiểu thư? Ai cũng biết Thám Hoa có ý với Nguyễn tiểu thư, chẳng lẽ là cố ý đến đây để đọ sắc đẹp?”
“Cũng có thể so đấy, riêng về dung mạo, dường như nàng ta còn nhỉnh hơn Nguyễn tiểu thư một chút.”
“Nhưng thế thì sao chứ? Dung mạo chỉ là vô dụng! Vị này danh tiếng không tốt, làm sao sánh được với Nguyễn tiểu thư, chẳng trách Thám Hoa chê bai.”
Châu Kim An tìm chỗ ngồi, ta vừa định ngồi cạnh thì Thế tử An rạng rỡ đến chào hỏi.
Huynh ấy nhìn ta, mắt sáng rỡ, mặt hơi ửng đỏ, hỏi ta thích ăn gì, còn bảo trong bếp có rượu trái cây ngon, hỏi ta có muốn mang về không.
Ta đứng chẳng được, ngồi cũng không, đành mỉm cười lắng nghe từng câu từng câu của huynh ấy.
Cuối cùng Thế tử bị người khác gọi đi, ta mới an tâm ngồi xuống, nhưng lại thấy Châu Kim An ngồi bên cạnh, sắc mặt u ám đáng sợ.
“Trong những dịp như thế này, đừng có cử chỉ lẳng lơ, để tránh bị người cười nhạo.”
Giọng huynh ấy lạnh lẽo như băng giá.
Ta im lặng một lúc, không nhịn được hỏi: “Huynh nghĩ vừa rồi ta nên ứng đối thế nào mới được xem là hợp lễ?”
Ta thề là thật lòng muốn hỏi, nhưng Châu Kim An lại cau mày, ánh mắt nặng trĩu nhìn ta.
Nguyễn Tố Tâm, trong vòng vây của các quý nữ, đi tới với dáng vẻ đoan trang rực rỡ.
Nàng mặc bộ váy gấm vân mây giống hệt ta.
Các quý nữ nhìn ta với vẻ khinh thường, như chế giễu ta không biết tự lượng sức, lại dám đứng ngang hàng với đệ nhất thục nữ kinh thành.
Nguyễn Tố Tâm lại cười rạng rỡ, không hề có chút lúng túng hay xấu hổ vì mặc trùng đồ, dịu dàng nói: “Trang tiểu thư lần đầu tham dự tiệc, Kim An nhất định phải chăm sóc biểu muội thật chu đáo nhé.”
Châu Kim An khôi phục vẻ ôn nhu nhã nhặn, đứng dậy chào từng quý nữ.
Khi tiệc đang náo nhiệt, Nguyễn Tố Tâm được An Quốc Công và phu nhân mời lên, trình diễn khúc cổ cầm *Phượng Cầu Hoàng*.
Tiếng đàn du dương ai oán, như khóc như than, khúc đàn kết thúc, mọi người đều tán thưởng.
Phu nhân An Quốc cười mãn nguyện, bảo Thế tử An mang đến một đóa mẫu đơn đẹp nhất thưởng cho Nguyễn Tố Tâm, rõ ràng có ý tác hợp.
Thế tử lại không động đậy, ánh mắt chốc chốc liếc về phía ta.
Cảnh tượng có chút gượng gạo, trên khuôn mặt đoan trang thanh nhã của Nguyễn Tố Tâm cũng hiện lên một vết rạn nhỏ.
Châu Kim An đột nhiên đứng dậy, ứng khẩu làm một bài thơ, bày tỏ lòng ngưỡng mộ và tôn kính, sau đó lấy đóa mẫu đơn, cung kính tặng cho Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm mỉm cười đón nhận, thoải mái cài lên tóc.
Mọi người đều vỗ tay tán thưởng, cảnh tượng mới dần trở lại bình thường.
Ta xem mà cảm thấy thích thú.
Quả là tài tử giai nhân, cầm sắt hòa hợp!