Không Đụng Tường Nam - Chương 1
Ta soi mình trong gương đồng. Người trong gương mái đầu thanh tú, mày ngài sắc nét, da trắng như băng, eo thon tựa có thể ôm gọn trong tay, dáng điệu tha thướt mềm mại.
Ai nhìn vào không gọi một tiếng mỹ nhân? Nhưng biểu huynh của ta Châu Kim An không phải ai đó.
Huynh ấy là người được phủ Thượng Thư dốc hết sức lực để bồi dưỡng thành tài tử ưu tú. Là công tử tuấn tú trong giấc mộng khuê phòng của vô số quý nữ. Là thám hoa toàn kinh thành, luôn giữ mình theo khuôn phép, tự rèn tự giữ.
Mà trái ngược, diện mạo của ta lại chẳng mấy đứng đắn, một đôi mắt chan chứa tình ý, đôi ngực ngọc ngà kiêu hãnh, cùng vòng eo mềm mại tựa liễu. Có lẽ, ta đã sinh nhầm thời đại, chẳng biết cảm giác này có sai không.
Đêm nay, trời sẫm tối, ánh trăng dịu mát. Thật thích hợp để tâm tư rối bời. Ta cầm theo một chiếc đèn lụa đỏ, một hộp bánh quế hoa, nhẹ nhàng bước đến thư phòng của Châu huynh.
“Châu huynh, Nam Tường đến đưa điểm tâm cho huynh đây,” ta gọi khẽ từ bên ngoài.
“Ta không đói, muội về đi,” giọng nói lạnh nhạt vọng ra từ trong phòng, xa cách như mọi khi.
Gió lạnh thoáng qua mặt, ta khẽ ho hai tiếng. “Châu huynh, Nam Tường không muốn làm phiền huynh đọc sách, chỉ đưa điểm tâm rồi sẽ đi ngay.”
Trong phút yên lặng, tiếng động khe khẽ vang lên, cánh cửa mở ra, và gương mặt tuấn tú của Châu Kim An xuất hiện. Huynh ấy mặc áo dài trắng, mắt nhìn xuống, thoáng lướt qua ta một cái lạnh lùng.
“Từ nay không cần mang những thứ này nữa,” Châu Kim An đưa tay ra nhận, ta tiến thêm một bước để đưa qua.
Vạt váy mắc vào bậc cửa, ta kêu lên “a!” rồi ôm lấy eo huynh ấy, tà áo trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
“Đau quá, hình như chân bị trẹo rồi, Châu huynh xem giúp Nam Tường với.”
Ta đưa tay chạm vào eo Châu Kim An, ngẩng đầu nhìn, mắt ngấn lệ, lời nói có chút e dè.
Châu huynh tinh thông y lý, lại đặc biệt giỏi xoa bóp. Huynhkấy khẽ mím môi, ngập ngừng trong giây lát. Lòng nhân từ của người thầy thuốc khiến huynhkấy không thể từ chối, huynh ấy ôm lấy ta bằng một cánh tay, bế lên.
Ta tựa đầu lên vai, nhẹ thở vào tai, “Đau quá, Châu huynh, nhanh giúp muội.”
Khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, Châu Kim An đặt ta lên ghế mềm, tay nắm lấy cổ chân ta. Ta len lén kéo tà váy lên, để lộ một đoạn chân trắng mịn. Châu Kim An cúi đầu, chăm chú kiểm tra chân của ta, không liếc sang chỗ khác.
Ngước lên nhìn, ta thấy trên bàn thư có lá thư chưa viết xong, nét mực vẫn còn mới, lờ mờ hiện lên cái tên Nguyễn Tố Tâm.
“Không sao, muội có thể đi được,” Châu Kim An buông tay, đứng dậy, lùi xa ra. Bộ dạng tránh né huynh ấy, rõ ràng không muốn tiếp xúc với ta chút nào.
Ta biết, lần này lại thất bại.
Khi ta thất vọng đứng lên rời đi, bỗng huynh lên tiếng: “Biểu muội.”
Ta chợt vui mừng quay đầu lại nhìn huynh.
Huynh đứng sau bàn dài, tay đang cầm bút viết, vừa viết vừa lạnh lùng nói: “Nữ nhân cần lấy đức hạnh làm đầu, dùng nhan sắc để quyến rũ là điều tối kỵ. Ta sẽ bàn với dì, tìm cho muội một gia đình tử tế ở kinh thành, mong muội sau này tự trọng, học theo những nữ tử phẩm hạnh cao quý, đừng để thất lễ nữa.”
Ta im lặng trong chốc lát, hỏi lại: “Phẩm hạnh cao quý mà Châu huynh nói, là chỉ tiểu thư Nguyễn Tố Tâm ở phủ Thái Phó sao?”
Châu Kim An khẽ dừng bút, ngẩng lên nhìn ta, trong mắt thoáng hiện vẻ giận dữ.
“Sao muội lại nhắc đến tên nàng? Tên của tiểu thư Nguyễn chẳng phải để muội tùy tiện nhắc đến.”
Chỉ một cái tên.
Vậy mà cũng khiến người quân tử tu thân kia thoáng chốc mất bình tĩnh. Ta khẽ thở dài trong lòng. Biết lấy gì để sánh với người ta đây?
Ba năm trước, mẫu thân mất, dì từ quê trở về chịu tang, nhìn thấy dáng vẻ của ta, liền đưa ta lên kinh thành, lấy danh nghĩa nương nhờ để ở lại trong phủ Thượng Thư.
“Thượng thư chỉ có một đứa con trai, lại là rồng trong biển người, tương lai sáng lạn. Từ nhỏ người ta đã được nghiêm khắc dạy dỗ, phẩm cách đoan chính, bên ngoài không trêu hoa ghẹo nguyệt, bên trong cũng chẳng có phòng ấm giường mềm. Bất luận là dùng cách nào, ngươi phải đoạt được hắn ta. Nếu thành công, hai muội kia của ngươi ta sẽ tìm gia đình tốt cho chúng nó. Nếu không thành, thì để nhị muội thử, nhị muội không được thì đến tam muội.”
Khi đó, nhị muội mới mười ba tuổi, còn tam muội mới mười một.
Dì nửa lời khuyên nhủ, nửa lời đe dọa. Dì là thiếp, nhiều năm không có con, đại phu nhân nhà họ Châu qua đời đã lâu, dì mãi vẫn chưa được nâng lên vị trí chính thất, rất cần người nhà giúp một tay.
Ta đồng ý rồi. Dù sao, khi gặp Châu Kim An lần đầu, ta cũng đã sinh lòng cảm mến. Một người quân tử nhã nhặn như thế, ai lại chẳng xao xuyến lòng thiếu nữ? Nhưng vấn đề lại ở đây, huynh ấy quá quân tử.
Ba năm qua, ta đã dùng hết mọi chiêu trò. Đụng ngực, ngã xuống hồ, làm ướt áo, thổi vào tai, ngậm ngón tay… Chuyện nên làm hay không nên làm, ta đều thử hết một lượt, nhưng chẳng thể khiến huynh động lòng một chút.
Có lúc ta từng nghi huynh ấy có tình ý với nam nhân.
Cho đến khi thấy huynh trò chuyện với Nguyễn Tố Tâm, bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt, ta mới hiểu, huynh không phải không thích nữ nhân, mà chỉ là không thích loại của ta.
Huynh thầm mến người có cử chỉ đoan trang, phẩm cách cao quý. Người huynh yêu mến là vầng minh nguyệt trong sáng nhất kinh thành, Nguyễn Tố Tâm.
Ta vô cùng chán nản. Nhưng dì chẳng hề nản lòng.
“Ta không tin có nam nhân nào không thích loại như ngươi, dù là Châu Kim An quân tử đến đâu, chẳng lẽ lại không phải nam nhân?”
Dưới sự kiên trì của dì, ta thua lại chiến, chiến lại thua.
Trong phủ, ánh mắt bọn hạ nhân nhìn ta dần dần trở nên khinh miệt.
Bên ngoài, câu chuyện nữ truy nam bất thành của ta lan truyền khắp kinh thành.
Công tử tiểu thư kinh thành thường lấy ta làm trò cười.
Còn đặt một biệt hiệu: cô nương đụng vào tường nam.
Họ Tên của ta là Trang Nam Tường.
Thật trùng hợp.
–
Ta bước vào khung cảnh bữa tiệc nơi Châu Kim An đang thiết đãi các công tử thế gia và đồng liêu, cùng vị khách đặc biệt là Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm được người đời xưng tụng là “Đệ nhất thục nữ của Kinh thành.” Không chỉ sở hữu nhan sắc quốc sắc thiên hương, nàng còn tinh thông cầm kỳ thi họa, danh tiếng lẫy lừng, nhiều lần biểu diễn tại các buổi yến tiệc trong cung, vì thế thường lui tới với các thế gia lớn.
Ta vốn có tâm muốn gặp nàng, nếu học được đôi phần phong thái, có lẽ huynh ấy sẽ để mắt đến ta hơn chăng.
Nơi lương đình kia, các vị công tử đang cao đàm khoát luận, cười nói rôm rả. Từ xa nhìn lại, chỉ có một thân hình nữ tử duy nhất, dáng dấp tao nhã, xuất trần thoát tục, hiển nhiên là tâm điểm của câu chuyện. Ta khẽ bước chân lên cầu, mang theo hộp đồ ăn.
Gió xuân mơn man, những cánh hoa nhỏ li ti nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Bỗng nhiên trong đình lặng hẳn, ai nấy đều chăm chú nhìn về phía này.
Ta có chút hoang mang, chẳng lẽ đầu tóc, y phục có gì không ổn? Đến gần, bất chấp những ánh mắt dường như đang kinh ngạc vì một khung cảnh mỹ lệ vừa rồi, ta cúi người hành lễ, thẹn thùng nói: “Châu huynh, dì bảo ta mang thêm đồ ăn đến, nói rằng không muốn để huynh và các vị khách quý phải thiếu thốn.”
Châu Kim An nhìn ta, giọng lạnh nhạt: “Đa tạ dì đã quan tâm, muội cứ để xuống là được.”
Trong làn gió nhẹ, một giọng nói thanh nhã dịu dàng cất lên: “Kim An, đây chính là vị tiểu thư Trang Nam Tường trong phủ huynh sao?”
Ta nghe theo tiếng nói mà nhìn qua. Nguyễn Tố Tâm đang mỉm cười nhã nhặn, dịu dàng nhìn ta. Nàng sở hữu khuôn mặt đoan trang hiền hậu, tư thái trang nhã, lưng thẳng, đôi môi khẽ cong lên một cách vừa phải.
Dù đứng giữa đám công tử, nàng vẫn giữ được vẻ đoan trang không chút khiếm nhã. Đúng là danh xưng “Đệ nhất thục nữ” quả không phải hư danh.
Khuôn mặt Châu Kim An dịu lại đôi chút, nhẹ nhàng đáp: “Phải.”
“Nghe danh đã lâu, nay mới được gặp…” Ánh mắt Nguyễn Tố Tâm khẽ di chuyển từng chút một trên người ta, “quả là một mỹ nhân.”
Các công tử cũng đồng loạt gật đầu đồng ý.
“Quả là một mỹ nhân hiếm thấy, khó trách Châu huynh không bao giờ dẫn biểu muội đi dự tiệc, chắc là sợ người khác đoạt mất đây.”
“Nếu nhìn kỹ, sắc đẹp của biểu muội cũng không thua kém Nguyễn tiểu thư chút nào.”
“Châu huynh không nên giấu mãi, phải để biểu muội ra ngoài nhiều một chút chứ.”
Trong lòng ta thầm vui mừng, được khen ngợi thế này, chắc hẳn Châu Kim An cũng thấy mát mặt đôi phần.
Ngẩng lên nhìn, nhưng thấy huynh ấy mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
“Nàng chỉ là kẻ thô lỗ, chẳng có chút văn chương, làm sao sánh được với Nguyễn tiểu thư? Đừng làm bẩn danh tiếng của nàng ấy.”
Lời này có chút khó nghe, ta khẽ cắn môi, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Nguyễn Tố Tâm cười khẽ, rồi dịu dàng nói:
“Kim An không biết thương hoa tiếc ngọc, phải biết rằng nữ tử vô tài mới là đức, cho dù biểu muội có kém cỏi văn chương đôi chút, nhưng đức hạnh chắc là rất tốt.”
Ta mang danh là “Cô nương đâm đầu vào tường,” đức hạnh cũng chẳng tốt lành gì.
Câu nói ấy lại khiến người ta nghĩ rằng ta vừa vô tài lại vô đức.
Ta hơi nhíu mày, không biết Nguyễn tiểu thư nói thế là có ý hay vô tình.
Cúi mình cáo từ, ta đặt hộp đồ ăn lên bàn.
Thế tử gần đó đứng dậy lấy, vô tình chạm nhẹ một cái khiến ta chao đảo, hắn nhanh tay đỡ eo ta.
“Biểu muội cẩn thận.” Hắn nói, mặt đỏ bừng.
Khi ra về, ta liếc nhìn Châu Kim An một cái.
Huynh ấy nhìn ta đăm đăm, ánh mắt đầy sóng, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Kể từ hôm đó, Châu Kim An đối xử với ta càng tệ hơn trước.
Dù trước đây gặp nhau, huynh ấy tuy lạnh lùng ít nói nhưng ít nhất vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Còn giờ đây, từ xa thấy ta đã quay lưng, mặt lộ vẻ chán ghét, tránh ta như tránh tà.
Người hầu trong nhà vốn quen thói nhìn mặt mà sống, thấy ta không được chủ nhân yêu thích thì ai cũng lấy làm thích thú, nói năng mỉa mai.
Ta thấy phiền lòng vô cùng.
Dì gọi ta vào nói chuyện.