Không Còn Hối Tiếc - Chương 7
26
Mùa thu săn bắn đến đúng hẹn.
Hoàng hậu hiếm khi cùng hoàng đế ra khỏi cung.
Nàng ta thay trang phục đi săn, cười nói với hoàng đế rằng hôm nay sẽ săn nhiều thú rừng, để cho hoàng đế thấy tài năng của nữ nhi nhà tướng.
Hoàng đế thì không hề che giấu sự sủng ái dành cho hoàng hậu:
“Ừ, trẫm biết hoàng hậu có tài, khẩu phần ăn hôm nay của trẫm, chỉ trông cậy vào hoàng hậu ra tay thôi.”
Các đại thần nghe vậy, đều cười phụ họa.
Chỉ có thái tử Dung Ngọc, nụ cười trên môi rất cứng đờ.
Đây chính là hoàn cảnh khó xử nhất của hắn trong những năm gần đây.
Hoàng hậu đương triều không phải là mẹ đẻ của thái tử——nói chính xác hơn, nàng ta là kế hậu.
Còn thái tử, là con trai của tiên hoàng hậu.
Hoàng hậu nương nương khoảng hơn ba mươi tuổi, xuất thân từ nhà tướng, có một hoàng tử, chính là Khang vương, năm nay mười hai tuổi, thông minh trầm ổn.
Hoàng đế và hoàng hậu hiện tại rất ân ái.
Thái tử bị kẹp ở giữa, từng bước đi đều khó khăn, vì để bảo vệ ngôi vị thái tử, hắn đã tính toán đủ đường.
Dần dần, ngay cả lương tâm của mình, hắn cũng tính toán mất rồi.
27
Cách xa đám đông, ta nhìn về phía Tần Yến.
Hắn vẫn như trước, ngồi lặng lẽ giữa chốn ồn ào, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ có điều.
Lần này, hắn mang theo kiếm.
Ánh mắt giao nhau, Tần Yến cong môi mỏng.
Khi ta đi ngang qua hắn, hắn lén móc ngón tay út của ta.
Ta lo lắng đám đông đông đúc, ảnh hưởng đến kế hoạch, vội vàng liếc mắt nhìn hắn, bảo hắn thu liễm lại.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng xa cách nhưng thực tế lại hạ thấp giọng, như cố tình trêu chọc, lại như tủi thân cầu xin:
“Trong thư các nội viện, tranh đã chất thành núi, Diệu Diệu bao giờ mới chịu đến xem?”
Ta nghĩ đến những bức tranh sống động như thật kia, liền run rẩy trong lòng.
… Kẻ điên này.
Đến lúc này rồi, hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
Ta thầm tính toán thời gian, biết rằng thích khách Nam Cương sắp từ trên trời giáng xuống.
Ta nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
“Không được bị thương.”
Bị thương thì sẽ chết.
Ta đã nói với hắn nhiều lần rồi.
Có lẽ ánh mắt ta quá quan tâm và nghiêm túc.
Khóe môi Tần Yến nở nụ cười câu hồn đoạt phách, vô lại áp sát vành tai ta:
“Trước đây, ta đã làm thuốc cho Diệu Diệu.
“Hôm nay, ta sẽ làm đao cho Diệu Diệu.
“Vẫn chưa thể làm lang quân của Diệu Diệu.
“Sao nỡ chết được?”
Con sói điên cuồng tàn nhẫn này nói lời ngon tiếng ngọt, cứ như đang hạ tình chú cho người ta vậy.
Chỉ là, ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa.
Ngay sau đó, tiếng chém giết đã ập đến như sóng dữ!
Đao quang kiếm ảnh, trường săn hỗn loạn.
Tiếng hô cứu giá, tiếng chạy trốn khắp nơi, tiếng ám sát liều chết.
Giữa tiếng chém giết vang trời, Tần Yến cười với ta:
“Ngoan, theo kế hoạch, trốn kỹ chờ ta.”
Nói xong, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, bay người giết địch.
Nhưng kế hoạch của ta, không phải là trốn kỹ.
… Đây chính là trường săn mà ta đã mong đợi từ lâu.
Trốn ư?
Không thể nào.
Ta trở về vị trí ban đầu của mình, trong cảnh hỗn loạn, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Đầu tiên là thái tử Dung Ngọc——
Hắn vẫn như kiếp trước, bình tĩnh lạnh lùng đối phó với kẻ địch.
Nhưng khóe miệng hắn lại thoáng qua nụ cười toan tính.
Trong mắt hắn, đám thích khách này chính là con mồi mà hắn đã tính toán ngàn lần, cố ý thả vào để lợi dụng.
Tiếp theo là Tô Minh Nghiên——
Nàng ta ngồi ngay bên cạnh ta.
Tô Minh Nghiên đã bị cảnh giết chóc bất ngờ này làm cho sợ ngây người, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng ta bình tĩnh kéo lại, ra hiệu cho nàng ta.
Chỉ trong chớp mắt, nàng ta đã hiểu ý ta, dừng động tác chạy trốn.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía thái tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ tha thiết, miệng không kìm được mà lẩm bẩm:
“Cứu mạng chi ân, mới có thể báo đáp bằng thân mình… Cứu mạng chi ân…”
Đúng vậy.
Nàng ta nhớ ra rồi.
Lúc này đây, chính là cơ hội mà nàng ta đã mong ngóng từ lâu.
Ta cúi đầu trong bóng tối, khóe môi hài lòng cong lên.
Kiếp này, ta không còn là mục tiêu hàng đầu của nàng ta nữa.
Dưới sự dụ dỗ của ta.
Thái tử, đã trở thành con mồi của nàng ta.
Còn trong mắt ta——
Mọi người đều đã trở thành một mảng tối tăm trên thế gian.
Chỉ có Tần Yến, áo bào đen tung bay, như ác quỷ Diêm Vương từ địa ngục bò lên đòi mạng, lại như thần tiên cứu rỗi nhân gian từ trên trời giáng xuống.
Đao của thích khách đã kề sát hoàng đế.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc——
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Thích khách bị chém đứt cổ chết tươi.
Tần Yến đã cứu mạng thiên tử.
Thiên tử nhìn hắn, giọng nói run rẩy sau cơn hoạn nạn:
“Ngươi là công tử nhà nào?”
Hắn sắc mặt nhàn nhạt, đứng chắn trước mặt hoàng đế, một bước giết một người, nơi mũi kiếm lướt qua, máu tươi tung tóe.
Như lửa, như hoa tử đằng.
Mà hắn đứng giữa máu tươi, chậm rãi đọc tên mình, giọng trầm thấp lạnh lùng:
“Thần là Tần Yến.”
28
Lúc đó.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Không ai dám tin, tên tiểu tử bẩn thỉu nhà họ Tần đã mang tiếng xấu ở kinh thành mười mấy năm, lại tàn nhẫn quyết liệt đến vậy.
Ngay cả cha ruột của Tần Yến cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều cho rằng, hắn chính là bùn đất trong rãnh nước.
Bất kỳ ai nhìn không vừa mắt, đều có thể giẫm đạp lên hắn.
Bọn họ đã sớm quên mất——
Tần Yến hắn, vốn nên là thiếu niên nhiệt huyết, tài hoa tuyệt diễm như vậy.
29
Còn thái tử Dung Ngọc ở không xa, cũng đang ngây người nhìn cảnh này.
Trong kế hoạch của hắn, người đi cứu giá, đáng lẽ phải là hắn.
Hắn bị chấn động đến mất hồn.
Đao kiếm vô tình, một khi mất hồn, chỗ nào cũng thành sơ hở.
Thấy Tần Yến canh giữ bên cạnh hoàng đế, căn bản không giết được, đám thích khách liền chuyển hết mục tiêu sang thái tử.
Tô Minh Nghiên xuất hiện vào lúc này.
“Thái tử cẩn thận!”
Nàng ta kinh hô một tiếng, hạ quyết tâm lao lên, đỡ một kiếm cho thái tử.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả người.
Thái tử hoàn hồn, không thể tin nổi nhìn Tô Minh Nghiên ngã vào lòng mình.
Lại một lần nữa bị chấn động:
“Sao nàng lại xông ra đây?!”
Ta quan sát cảnh này từ xa, thậm chí còn hơi muốn cười.
Không trách thái tử kinh ngạc.
Thực sự là vì, hắn tính toán lòng người nhiều năm, Tô Minh Nghiên trong mắt hắn đại khái chỉ là một quân cờ có thể tùy ý trêu đùa.
Lòng tham của nàng ta, e là thái tử đã sớm nhìn thấu.
Thái tử cho dù nghĩ đến mình sẽ chết, cũng không ngờ Tô Minh Nghiên lại chịu đỡ kiếm thay hắn.
Tô Minh Nghiên tính toán cũng khá tinh vi, ta nhìn rõ, một kiếm kia trông như đâm rất sâu nhưng thực tế lại không đụng đến chỗ hiểm nào.
Chỉ tiếc, nàng ta không biết rằng——trên kiếm có độc.
Nàng ta trông như còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.
Đáng cười là, nàng ta còn không biết.
Tô Minh Nghiên đau đến mặt mày méo mó, cũng không quên tranh thủ thời cơ tỏ bày tâm ý:
“Thái tử ca ca, ta đã thích chàng nhiều năm, có thể đỡ kiếm cho chàng, chết cũng không hối tiếc.”
Khuôn mặt thái tử đen như gặp quỷ: “…”
Lại đúng lúc này.
Trong đám người truyền đến tiếng hô lớn:
“Thái tử gặp nạn, mau đến hộ giá!”
“Cứu giá!”
Tiếng hô càng lúc càng lớn.
Người đi bảo vệ thái tử cũng ngày càng đông.
Còn người bên cạnh đế hậu thì ngày càng ít.
Khuôn mặt hoàng đế càng lúc càng khó coi.
Ta cong môi.
Những năm này thái tử ngấm ngầm kết bè kết phái.
Tiếng hô quá lớn, không phải là chuyện tốt.
Trong thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, lòng người căng thẳng, chỉ cần có người dẫn đầu hô lớn một tiếng, hiệu quả sẽ đạt được.
Mọi chuyện, đều như dự liệu.
Còn ta, vẫn đang chờ một người.
Ta nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gió sau tai——
Hắn đến rồi.
30
Ta chờ, là người ở kiếp trước, có ý định giết ta.
Là hắn, đã làm Tần Yến bị thương, cuối cùng khiến Tần Yến nằm liệt giường, chết yểu.
Hắn đang ở ngay sau ta.
Ta nghe thấy tiếng hắn rút kiếm…
Đến rồi!
Ta đã chuẩn bị từ lâu, đột nhiên quay người lại.
Dùng con dao găm giấu trong tay áo, hung hăng cắt đứt cổ họng hắn!
Bản lĩnh của ta đều là Tần Yến dạy.
Lúc đó hắn đã bệnh nặng, nói nhiều hai câu cũng sẽ mệt đến mặt không còn chút máu nhưng vẫn từng câu từng câu nói với ta:
“Diệu Diệu, lúc giết người, phải nhắm vào chỗ hiểm, không được do dự một chút nào.”
Máu nóng phun ra từ cổ tên thích khách, nhuộm bẩn váy áo, bắn bẩn cả mặt ta.
Hắn giơ cao kiếm, mắt muốn nứt ra.
Ta trong vũng máu, trêu chọc cong môi:
“Cho nên, ta vẫn luôn nhẫn nhịn, không đi giúp hắn.
“Chính là vì, ta đang chờ tự tay giết ngươi.”
Tên thích khách khi ngã xuống vẫn còn khó tin trừng mắt nhìn ta.
Còn ta, giẫm lên xác hắn, đi về phía Tần Yến.
Vừa lúc này——
Ta lại thấy, có người đang ra đao đâm sau lưng Tần Yến.
Ta sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng bắn ra hai chiếc lá.
Lá đâm mù mắt tên đó.
Tần Yến quay đầu lại, nhìn ta đầy thâm ý.
Lại nhìn hai chiếc lá mùa thu dính máu trên mặt đất.
Ta mỉm cười:
“Hái lá phi hoa.”
Chính là kiếp trước, ta chế giễu hắn, chọc hắn tức đến mức thổ huyết, cũng không chịu học chiêu này.
Cũng là chiêu sau này hắn uy hiếp ta, nếu không học được thì phải đi hầu hạ hắn tắm rửa…
——Hái lá phi hoa.
Hắn hơi nhướng mày, vừa tiếp tục giết người, vừa cong môi cười nhạt:
“Luyện không tệ, có sư phụ không?”
Ta cong môi:
“Người trong lòng dạy.”
Trong mắt Tần Yến trong nháy mắt bùng lên sự ghen tuông không kìm nén được:
“Người trong lòng? Hửm.”
Như thể giây tiếp theo, hắn sẽ đi lấy đầu “Người trong lòng.” của ta vậy.
Ta đành nói thật để an ủi:
“Ta học theo chàng, trong mơ.”
Tần Yến: “…”
Ta cười:
“Cho nên, chàng chính là sư phụ của ta.”
——Cũng là người trong lòng ta.