Không Còn Hối Tiếc - Chương 2
5
Từ đầu đến cuối, Tần Yến vẫn ngồi im ở đó, không nói một lời.
Nhưng ta có thể nhận ra, ánh mắt của Tần Yến đã trầm xuống hơn trước, ẩn ẩn lộ ra một tia lạnh lùng cố chấp.
Tần Yến có lẽ không vui.
Ta đang nghĩ có nên đi chào tạm biệt Tần Yến không.
Lúc này, trước cửa viện lại xuất hiện thêm một bóng người quen thuộc đã lâu không gặp:
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Sao vừa đến Tần gia, đệ đã nghe thấy một đống lời đàm tiếu nhảm nhí? Có người bắt nạt tỷ sao?”
Người đến là đệ đệ ruột của ta, Tô Tự.
—— A Tự còn sống.
Nó vừa nói, vừa nghi ngờ liếc Tô Minh Nghiên một cái, hiển nhiên là đã nghe nói chuyện trước đó.
Tô Minh Nghiên cắn môi, có chút sợ Tô Tự, lại đem ánh mắt bất lực hướng về phía Dung Ngọc.
Tô Tự thấy vậy, trực tiếp cười lạnh:
“Tô Minh Nghiên, ngươi nhìn thái tử làm gì?
“Ngươi hãm hại trưởng tỷ, chẳng lẽ thái tử ca ca còn giúp ngươi sao?
“Thái tử ca ca vẫn luôn lấy tỷ tỷ ta làm trọng, ngươi không biết sao?”
Tô Minh Nghiên còn cãi:
“Ta không có, ta không cố ý…”
“Hừ, có tính toán hay không, trong lòng ngươi tự biết rõ.”
Mắng xong Tô Minh Nghiên, Tô Tự lại quay đầu nở một nụ cười rạng rỡ với Dung Ngọc:
“Thái tử ca ca, người thương tỷ tỷ nhất, ta nói đúng không?”
Dung Ngọc nhếch môi:
“Ừ, A Tự nói không sai.”
Tô Tự nghe xong càng cười tươi hơn, ra vẻ nịnh nọt mà hất cằm về phía ta.
Hắn mặc một thân y phục đỏ như lửa, dây buộc tóc tung bay, đứng trong gió thu, phóng khoáng bất kham, không che giấu được khí chất thiếu niên.
Ta nhìn đệ đệ tràn đầy sức sống, cổ họng có chút nghẹn ngào:
“A Tự, chuyện còn lại về nhà rồi nói.”
Tô Tự vẫn luôn nghe lời ta, ta đã mở lời, hắn liền ôm kiếm, ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, tỷ. Mẫu thân bảo đệ đến đón tỷ.”
Dung Ngọc cũng giống như trước kia diễn trò, ôn nhu gọi ta:
“Diệu Diệu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, nàng cũng mệt rồi, Cô sai người đưa mọi người về phủ.”
Ta nhìn khuôn mặt giả vờ ôn nhu của Dung Ngọc.
Nhưng ta nhớ lại, kiếp trước hắn vì muốn lật đổ Sùng Vương, đã phái đệ đệ ta Tô Tự đến Nam Cương điều tra chứng cứ, lại cố ý sắp đặt để đệ đệ ta đơn độc một mình, chết thảm trong bụng rắn độc trùng độc ở Nam Cương…
Ta thật muốn hỏi hắn——
Lúc này đây, khi hắn thân thiết gọi đệ đệ ta là “A Tự”, có chút chân thành nào không?
6
Kiếp trước.
Dung Ngọc dùng mạng sống của Tô Tự, vạch trần bức màn Sùng Vương cấu kết với Nam Cương.
Dung Ngọc đương nhiên là thắng.
Hắn cầm chứng cứ sắt đá mà Tô Tự dùng mạng đổi lấy, ở Kim Loan điện giả vờ bi phẫn cực độ, chỉ kiếm vào Sùng Vương.
Hắn lừa cả thiên hạ, cũng lừa cả ta.
Thực ra——
Rắn độc trùng độc là hắn thả.
Thiên la địa võng là hắn giăng.
Ngay từ đầu, hắn đã lên kế hoạch, muốn lấy mạng Tô Tự, để làm bàn đạp cho hắn.
Nhưng mà…
A Tự cũng cùng hắn lớn lên.
A Tự từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, như tín ngưỡng mà tôn kính hắn, gọi hắn là thái tử ca ca.
A Tự khổ luyện kiếm thuật, là vì muốn thay hắn giết giặc.
A Tự từ nhỏ học văn, là vì muốn hỗ trợ hắn trị vì giang sơn.
A Tự trung thành tuyệt đối với hắn, đem cả sinh tử giao phó cho hắn.
Hắn lại dùng thủ đoạn như vậy, để giày xéo mạng sống của A Tự?
Ngày tin A Tự tử trận truyền đến, ta còn chưa biết sự thật.
Ta khóc lóc cầu xin Dung Ngọc, cầu xin hắn đưa thi thể A Tự về, đừng để hắn cô đơn chôn ở Nam Cương.
Lúc đó, Dung Ngọc cũng như vậy, ôn nhu gọi ta, nói với ta rằng:
“Diệu Diệu, nàng mệt rồi, Cô đưa nàng về phủ trước.”
… Ta không hiểu tại sao Dung Ngọc không chịu đưa thi thể A Tự về.
Cuối cùng vẫn là Tần Yến tìm đến ta:
“Ta đã tra ra nơi chôn cất của đệ đệ nàng.”
“Đưa ta đến đó.”
Lúc đó, ta và Tần Yến không quen biết nhau.
Ta không hiểu tại sao hắn lại giúp, nhưng ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Vì vậy, ta đã lên ngựa của Tần Yến.
Cưỡi ngựa suốt đêm, cũng đến được ngôi mộ hoang nơi chôn cất A Tự, cuối cùng nhờ người đào mộ để khám nghiệm tử thi.
Đến lúc đó, ta mới hiểu, chẳng trách Dung Ngọc không chịu đưa thi thể A Tự về kinh thành.
—— Trên thi thể giấu chứng cứ hắn giết chết A Tự.
A Tự võ công cao cường, những loại độc vật bình thường ở Nam Cương căn bản không thể hại được nó.
Nguyên nhân cái chết của nó, là một nén hương dẫn hồn.
Đó là loại độc dược mà Dung Ngọc chuyên dùng để khống chế tử sĩ.
Hắn lại dùng nó lên người A Tự.
Chỉ là, không biết hắn lại đang quan tâm đến điều gì.
Tàn nhẫn như hắn, đã giết người rồi, hắn lại không nỡ đốt xác A Tự.
Đến nỗi, cuối cùng vẫn để ta tra ra được tất cả mọi chuyện.
May mắn thay, sống lại một đời, thời gian vẫn còn kịp.
A Tự còn sống.
Nó sợ ta chịu ấm ức, đến đón ta về nhà.
Địa vị thái tử của Dung Ngọc còn chưa vững chắc, hắn muốn lôi kéo phủ Thái phó chúng ta, vẫn phải tiếp tục giả vờ là vị thần Phật độ hóa chúng sinh ôn nhu kia.
7
“Diệu Diệu?”
Vị thần Phật giả tạo lại gọi ta.
Hắn nắm lấy tay ta.
Ta nhíu mày.
Là do ta nhất thời sơ suất, suy nghĩ miên man, lại trước mặt Dung Ngọc mà mất tập trung.
“Ừ, đi thôi.”
Ta rút tay lại, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ít nhất là bây giờ, vẫn chưa nên xé rách mặt với vị thái tử điện hạ này.
Lòng bàn tay Dung Ngọc trống rỗng, có chút thất thần nhìn ta, ánh mắt cô đơn.
Ta nghiêng mắt, coi như không nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hắn.
Nhưng mà, ngay khi ta quay người định đi, trong căn phòng phía sau, lại truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo vài phần chế giễu:
“Tô tiểu thư, không đến lấy 《Xuyên vực chí》 sao?”
Là Tần Yến.
Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức như sắp bị mọi người quên lãng, cuối cùng cũng mở miệng.
Ta dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, khung cửa sổ cổ kính lọt vào từng tia sáng.
Dưới khung cửa sổ, Tần Yến đang chống cằm nhìn ta, làn da trắng bệch, sáng như trăng lạnh.
Hắn hơi nhướng mày, ánh mắt như mang theo móc câu, thanh tú gần như yêu nghiệt:
“《Xuyên vực chí》 ở trên gác lửng của phòng trong, gác lửng chật hẹp, người ngoài không được vào, Tô tiểu thư e là phải đích thân đi theo ta một chuyến rồi.”
Phỉ phui, 《Xuyên vực chí》 gì chứ?
Trời biết đất biết hắn biết ta biết, câu nói đó căn bản là do ta cố ý nói dối trước mặt mọi người, để rửa sạch nỗi oan mà Tô Minh Nghiên đổ lên đầu ta.
Hắn thì hay rồi, rõ ràng là muốn giữ ta lại thêm một lúc nhưng lại không chịu nói thẳng.
Để không cho ta đi cùng thái tử, thế mà lại lấy cái này làm cớ!
Thôi vậy, ta còn sợ hắn sao?
Căn gác lửng kín mít của Tần Yến có gì, ta còn không biết rõ sao?
Chẳng phải là treo đầy tranh của ta sao?
Tên sói con, tên điên.
Trước đó còn giả vờ lạnh nhạt, miễn cưỡng còn giống người.
Vậy mà nhịn không được rồi.
8
Ta theo Tần Yến đi vào phòng trong.
Hắn đi trước, ta đi sau.
Cầu thang dẫn lên gác lửng vừa hẹp vừa dốc.
Trước đó ta trúng phải thuốc của Tô Minh Nghiên, bề ngoài thì có vẻ không sao nhưng thực ra chân tay bủn rủn, mới bước được vài bậc thang gỗ đã suýt nữa giẫm hụt.
Thực ra, cho dù có giẫm hụt, lăn xuống, thậm chí ngã chết thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Dù sao thì kiếp trước trước khi chết, ta còn có thể ôm thi thể Tần Yến nằm trong biển lửa ngùn ngụt thì chuyện này có là gì?
Nhưng ta nhìn bóng dáng thiếu niên cao gầy phía trước, đột nhiên cảm thấy hắn vẫn còn quá xa ta.
Ta muốn ôm hắn, muốn gần hắn hơn.
Vì vậy——
“Á.”
Khi lên đến bậc thang cuối cùng, ta giẫm hụt một chân, giả vờ kinh hô.
Quả nhiên Tần Yến nhanh chóng quay người lại, kịp thời nắm lấy cổ tay ta.
Ta nhân cơ hội ngã vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập.
Ở nơi hắn không nhìn thấy, khóe môi ta cong lên, nở nụ cười đắc ý.
Cơ thể Tần Yến rõ ràng cứng đờ.
Rất nhanh, hắn đã nhìn ra diễn xuất vụng về của ta, đôi môi mỏng bật ra một tiếng cười khẽ bệnh hoạn:
“Tô tiểu thư, ôm chặt như vậy, không thấy bẩn sao?”
Lời này nghe quen tai.
Hắn đã từng hỏi ta một lần.
Kiếp trước, sau khi A Tự chết, hắn chủ động tìm đến ta, nói muốn đưa ta đến nơi chôn cất A Tự.
Ta cưỡi ngựa rất kém, chỉ có thể cùng hắn cưỡi chung một con.
Cưỡi ngựa suốt đêm, gió thu thổi se se, ta lạnh run, Tần Yến liền ném áo choàng của hắn cho ta.
Ta vì ngại nam nữ khác biệt, cố chấp không chịu mặc áo choàng của hắn, hắn liền nói giọng chế giễu:
“Tô tiểu thư chê ta bẩn sao?”
Đêm đó, dưới ánh trăng, rõ ràng hắn đang cười nhưng ánh mắt lại u ám lạnh lẽo.
Hắn là con thứ do kỹ nữ bên ngoài sinh ra.
Nhà họ Tần là thế gia vọng tộc, trải qua bốn triều đại, từng có quý phi, từng có tể tướng.
Nhưng mẹ ruột của Tần Yến lại là hoa khôi của lầu xanh, đến chết cũng không thể bước vào cửa Tần gia.
Rất nhiều thế gia trong kinh thành đều thầm mắng hắn là đồ dơ bẩn, nói hắn làm ô uế gia môn Tần gia.
Cũng vì vậy, mặc dù Tần Yến được nhận về nhưng chưa bao giờ được cha mình yêu thương.
Sân của hắn, hẻo lánh và lạnh lẽo.
Cánh cửa của hắn, ai cũng có thể phá.
Không ai coi Tần Yến ra gì.
Hắn lặng lẽ gặm nhấm nỗi hận trong bóng tối, cuối cùng trở thành một tên điên bệnh hoạn.
Kiếp trước, sau khi hắn nói như vậy, ta không dám làm bộ nữa.
Ta ngậm chặt miệng, mặc chặt áo choàng của hắn, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
Hắn siết chặt dây cương cũng ôm chặt ta, ta được hơi ấm của hắn bao bọc, bên tai là tiếng gió rít và tiếng vó ngựa, tiếng tim đập rất loạn nhưng cơ thể không còn lạnh nữa.
Kiếp này, hắn lại hỏi ta, có chê hắn bẩn không.
Ta áp môi vào vành tai hắn, từng chữ từng chữ một:
“Tần Yến, chàng không bẩn, chàng sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
“Bẩn là cha chàng, hắn làm bẩn thân thể mẹ chàng, còn làm bẩn cuộc đời chàng.
“Bẩn là những kẻ hợm hĩnh ngu ngốc kia, đầu óc bọn chúng đã sớm bị đổ đầy nước tiểu, cái miệng dơ bẩn của bọn chúng, căn bản không xứng để nhắc đến tên chàng.
“Tần Yến, Tần phủ này không xứng với chàng, sớm rời đi thì tốt.”
Sau một hồi im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi…
Tần Yến đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ ta, hơi thở ấm áp, vừa như trêu chọc vừa như đùa giỡn:
“Ha, Tô tiểu thư khen ta tốt như vậy, ta nên làm gì cho Tô tiểu thư mới phải?”
“Đơn giản thôi~”
Ta cười:
“Khi ta muốn giết người, chàng làm đao cho ta.
“Khi ta muốn cứu người, chàng làm thuốc cho ta.
“Khi ta muốn gả chồng, chàng làm lang quân của ta.”
Tần Yến nhìn chằm chằm ta, đồng tử hơi run, đôi mắt phượng cực sâu:
“Đao của nàng, thuốc của nàng, lang quân của nàng?”