Không Có Trái Tim - Chương 4
11
Thẩm Yến đứng ở cửa phủ công chúa đợi ta suốt đêm.
Đây đã là lần thứ năm trong tháng này.
Sáng sớm ngày thứ hai ra cửa, ta không nhịn được đi tới bên cạnh hắn.
Ánh mắt Thẩm Yến lập tức sáng lên: “Triều Triều.”
“Thẩm Yến, ngươi không cần phải như vậy.”
Thẩm Yến cắt lời: “Triều Triều, ta suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy nàng đang gạt ta, ta chắc chắn không đành lòng đào tim nàng.”
Ta nhìn về phía ánh mắt mệt mỏi xen chút dò xét của Thẩm Yến, thở dài: ” Đúng, ta lừa gạt ngươi.”
“Vậy Triều Triều, chúng ta còn có thể…”
“Không thể, không thể nào. Ngươi cũng đi về phía trước đi, Thẩm Yến.”
“Ta trở lại bình thường, Thẩm Yến.” Ta cười nói với hắn “Ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Nếu như, ta nói là nếu như.” Thẩm Yến mím môi, “Nếu như đời trước ta bảo vệ ngươi, chúng ta sẽ còn có thể sao?”
“Không có nếu như.”
Ta nhớ tới mấy chữ trên thẻ ước nguyện, lạnh giọng: “Ta không muốn hận ngươi, là bởi vì ngươi dùng đời trước chuộc tội cho ta. Nhưng là Thẩm Yến, cái này không có nghĩa là ta bây giờ không ghét ngươi.”
Thẩm Yến hơi ngẩn ra, lông mi run rẩy: “Triều Triều, chỉ cần ngươi quay đầu, ta luôn đứng yên tại chỗ.”
“Yên tâm, kể cả quay đầu cũng không phải vì nhìn ngươi có còn ở đó hay không.”
Nói xong ta không chút do dự quay đầu rời đi.
Đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên ta ngẫu nhiên gặp mặt Thẩm Yến.
Đó là một buổi trưa ngập nắng.
Khi đó ta mới xuyên qua không lâu, mỗi ngày đều dính Sở Nhu.
Khi Thẩm Yến đến tìm Sở Nhu, là lần đầu ta gặp mặt hắn.
Ngay từ nhỏ ta đã rất nhạy cảm với tâm trạng của người khác, vậy nên ta chắc chắn, lần đầu tiên thấy ta, hắn nổi lên sát tâm.
Trên mặt thiếu niên một mảnh trăng thanh gió mát, nhưng vừa thấy ta, ánh mắt hắn chợt trở nên nguy hiểm.
Nhưng không biết vì sao, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn lại thu liễm sát ý, hướng ta cười một tiếng.
Về sau ta mới biết, ngay từ đầu, Thẩm Yến cũng giống Sở Nhu, biết ta không phải là Sở Triều.
Dùng lời nói của Thẩm Yến chính là: “Nhị công chúa ngu xuẩn lại ác độc, sao có thể là bộ dáng này.”
Về sau ta quấn hắn hồi lâu, hỏi rốt cuộc dáng vẻ của ta là thế nào.
Mặc màu tím nhạt triều phục thiếu niên đỏ lỗ tai, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Toàn thân tản ra ánh sáng.”
Thẩm Yến thật ra đối với ta rất tốt.
Mỗi sáng sớm sau khi bãi triều hắn sẽ mang đồ ăn ngon về cho ta, khi ta gặp ác mộng sẽ ôm ta suốt đêm, ở bên tai ta nói lải nhải an ủi ta, hắn cơ hồ mỗi một lần cãi nhau với ta sẽ cúi thấp đầu nói xin lỗi trước.
Nhưng là hắn cũng sẽ ngầm cho phép người khác đổi tim của ta, hắn cũng viết tên Sở Nhu lên thẻ ước nguyện ngay lúc ta yêu thương hắn nhất.
Hắn thật giống như rất yêu ta, nhưng lại ở bất tri bất giác tổn thương ta.
Ta càng đi càng nhanh, loại tuyệt vọng đó, ta không muốn trải nghiệm lần nữa.
Thẩm Yến đứng ở cửa phủ công chúa trầm mặc thật lâu, sáng sớm không khí hơi lạnh, ánh mặt trời nhẹ nhàng xẹt qua trên đỉnh đầu, lưu lại một bóng ma nơi đáy mắt hắn
Hắn đột nhiên nghĩ tới đoạn thời gian trước đã làm một giấc mộng, trong mộng cùng Sở Triều đi miếu cầu phúc.
Sở Triều vui vẻ kéo tay hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy tình ý.
khi viết chữ lên thẻ ước nguyện, hắn sửng sốt một cái chớp mắt, không biết vì sao, trong nháy mắt hạ bút xuống hắn lại đem hai chữ “Sở Triều” đổi thành Sở Nhu.
Rõ ràng trong mộng hắn cũng không quan tâm Sở Nhu, nhưng giống như bị thứ gì đó khống chế vậy, hắn mỉm cười đem thẻ ước nguyện treo lên cây.
Chung quanh tiếng côn trùng kêu giòn giã, trong mộng hắn dắt tay Sở Triều ra khỏi miếu.
Nhưng là trong thực tế hắn lẳng lặng đứng dưới tàng cây, đáy lòng nổi lên vô tận lạnh lẽo.
Có lẽ là từ một khắc đó trở đi, hắn liền biết, hắn cùng Sở Triều Không còn có tương lai nữa.
Còn có một việc, Thẩm Yến cho tới bây giờ không nói với ai, hắn đối với Sở Triều thật ra là vừa gặp đã yêu.
Nhìn thấy Sở Triều lần đầu tiên, hắn vốn là muốn giết nàng. Nhưng là thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt.
Chỉ trong nháy mắt đó, hắn thu hồi ngân châm trong ống tay áo, cũng thu hồi bàn tay đang run rẩy.
Trong đoạn tình cảm này với Sở Triều, chuyện hắn làm sai nhất chính là không nói ra chuyện Sở Dục muốn đổi tim.
Dù sau này hắn muốn đền bù thế nào, cũng đã là gương vỡ khó lành.
Hắn nhìn bóng lưng Sở Triều càng ngày càng xa, ngực đột nhiên đau đến nghẹt thở, đời này hắn lại không có được Sở Triều, cũng không bao giờ chạm tới hạnh phúc.
“Sở Dục” là một hoàng đế tốt, mặc dù không biết hắn rốt cuộc đến từ đâu, nhưng là hắn thống trị quốc gia đâu vào đấy, nước Sở so với trong mộng càng thêm phồn vinh hưng thịnh.
Ta dần dần buông xuống sự cảnh giác với hắn.
Nhưng là không biết vì sao, hắn không lập hậu cũng không thiết lập hậu cung.
Rất nhiều năm về sau, ta nhận được một phong thư của hắn.
Trong thư hắn nói hắn chìm đắm trong giấc mộng của Sở Dục và ta không thoát ra được, hắn nói có những ký ức này giống như hắn cũng yêu ta vậy, hắn còn nói cửa hoàng cung sẽ vĩnh viễn mở ra vì ta.
Ta xé nát lá thư này, không khỏi thở dài một tiếng.
Thật ra thì những năm này ta cũng nghĩ tới, có lẽ Sở Dục cũng là Sở Dục ban đầu, chẳng qua là thêm trí nhớ của đời trước, nếu không vì sao hắn sẽ rơi vào kí ức của người không liên quan nhiều năm như thế..
Nhưng hết thảy cũng không sao cả.
Hắn đã nhận được quả báo thích đáng.
12
Ta một mình đeo bọc hành lí đi ra cửa cung, không nói cho ai biết.
Cách đó không xa nắng chiều chiếu rọi, ta hé mắt.
Triều Triều không cần bị ràng buộc bởi tình cảm, Triều Triều muốn hướng nắng chiều, không quay đầu lại mà sống tiếp.
Nhưng là đi mấy bước, ta lại dừng bước.
Ta nghĩ: Một người có lẽ thật cô đơn, người đó chắc cũng vậy.
Phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, có người giục ngựa dừng ở bên người ta.
Thiếu nữ xuống ngựa, lập tức đem ta ôm vào lòng: “Sở Triều, cùng đi đi.”
Ta tựa đầu lên vai của nàng, khóe miệng chậm rãi hướng lên trên: ” Ừ.”
Đi thật xa thật xa, ta vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn hoàng cung mơ hồ phía sau.
Ở trong hoàng cung này, ta cùng Sở Nhu đã từng ngã đau, cũng từng mất đi hết thảy.
Nhưng là có người cam tâm tình nguyện đem tim mình đưa cho người khác, cũng có người nguyện ý gánh tiếng xấu thiên cổ vì báo thù cho người khác.
Chúng ta từ đầu đến cuối đều không buông tay đối phương.
Ta siết chặt bàn tay hơi lạnh trong tay ta, tay người đó hơi co lại, rồi cũng chậm rãi nắm chặt lấy tay ta.
Không sao.
Ta còn có tỷ tỷ.
Tỷ tỷ cũng còn có ta.
Chúng ta cuối cùng sẽ có tương lai tốt đẹp.