Không Có Trái Tim - Chương 3
9
Ngày đó sau khi trở về, ta nằm mơ.
Giấc mơ chân thực đến đáng sợ.
Ta mơ thấy chuyện đời trước sau khi ta chết.
Ta chết rồi, Sở Dục ôm thi thể ta ngồi lẳng lặng một giờ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Qua hồi lâu, Thẩm Yến chạy vào.
Hắn giống như mới biết chuyện gì xảy ra, khóe mắt một mảnh đỏ bừng.
Hắn đẩy Sở Dục ra, quỳ xuống đất ôm lấy thi thể của ta, ngón tay thon dài run rẩy đặt vào chóp mũi của ta.
Hồi lâu, Thẩm Yến khàn khàn nói: “Bệ hạ, ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?”
Sở dục không nói gì, vẻ mặt tối tăm.
“Tối hôm qua Triều Triều còn nói sinh cho ta một đứa nhỏ, nàng chuyện gì cũng không biết.” Thẩm Yến nói, thanh âm đầy tuyệt vọng, “Nàng chuyện gì cũng không biết, nàng cái gì cũng không có chuẩn bị, ngươi lại đối xử như vậy với nàng, nàng hẳn là tuyệt vọng lắm.”
…
Ủa, ý ngươi là ta có chuẩn bị rồi sẽ không tuyệt vọng đúng không?
Đó dù sao cũng là moi tim đó đại ca.
Trước khi chắc hẳn ta bị mù, tại sao lại đi để ý đến loại tra nam này.
Hình ảnh chuyển một cái, đến phòng Sở Nhu.
Sở Nhu chậm rãi mở mắt, sắc môi của nàng còn mang chút tái nhợt, nhìn qua giống như là bệnh nặng chưa khỏi.
“Linh Nhi, ta đây là thế nào?”
“Công chúa điện hạ mới vừa đổi tim, bây giờ còn có điểm yếu ớt.”
Sở Nhu có chút nghi ngờ: “Đổi tim, chuyện khi nào thế?”
Quả nhiên như vậy.
Nàng quả nhiên chuyện gì cũng không biết.
Mặc dù đã sớm biết nàng cũng chẳng hay biết gì giống ta, nhưng là trong chớp nhoáng này ta vẫn cảm thấy cực kì vui mừng.
Sở Nhu được Linh Nhi đỡ, chậm rãi xuống sàng.
“Triều Triều mấy hôm nay sao rồi?”
“Thưa công chúa, Tiểu công chúa đã mấy ngày rồi không ra ngoài.”
“Đi, đi tìm Triều Triều.”
Sở Nhu không để ý lời khuyên của Linh Nhi, lên xe ngựa tới phủ tìm ta.
Ta đi theo bên người nàng, không biết sao lại cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Ta muốn ngăn nàng, nhưng dù ta có kêu lớn tiếng đến thế nào, Sở Nhu vẫn tràn đầy vui vẻ tới tìm ta.
Sở Nhu chắc chắn biết, nếu là ta biết nàng tìm được trái tim phù hợp với nàng, nhất định ta sẽ rất vui.
Tỷ tỷ ngốc nghếch của ta a…
Nếu nàng biết chân tướng, chắc hẳn sẽ rất tuyệt vọng.
Một đường thông suốt không trở ngại, ngựa xe vẫn dừng ở nơi nên dừng.
Sở Nhu xuống xe ngựa, sững sờ tại chỗ.
Ta đi theo phía sau nàng, cũng nhìn thấy thứ nàng thấy.
Trước mắt chỉ có một mảnh màu trắng.
Trắng đến chói mắt, trắng đến khiếp người.
Sở Nhu không để ý hất Linh Nhi ra, lảo đảo chạy vào trong.
Cuối cùng cũng đến bên ngoài linh đường.
Linh đường chỉ có hai người, Thẩm Yến cùng Sở Dục.
“Triều Triều đâu?”
Sở Dục quay người lại, mặt không cảm giác: “Ngươi tới làm gì?”
“Sở Triều đâu?” Sở Nhu rù rì nói, “Các ngươi đem Triều Triều đi đâu?”
Thẩm Yến cũng quay người lại, sắc mặt hắn tiều tụy dọa người: “Không phải ngươi đoán được sao?”
Sở Nhu không thể tin lui hai bước, môi run rẩy, sự ôn nhu ngày thường biến mất hầu như không còn: “Đây chính là Triều Triều, là muội muội ruột của ta.”
Thẩm Yến né tránh ánh mắt Sở Nhu: “lúc ta đến chuyện đã xảy ra.”
Đem mọi chuyện đẩy ra không còn một mảnh.
Quả nhiên, Sở Nhu nhìn về phía Sở Dục: “Hoàng huynh, là ngươi làm?”
Sở Dục im lặng.
Sở Nhu tâm hồn tan vỡ, cầm lên bình hoa bên cạnh ném về hướng Sở Dục: “Ta giết ngươi, ngươi còn là người sao…”
Sở Dục rõ ràng có thể né tránh, nhưng là không biết vi sao, hắn chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Vết máu chảy xuống từ đầu Sở Dục, Sở Dục cuối cùng cũng mở miệng nói câu nói đầu tiên: “Ta nghĩ rằng đem tim ngươi đổi cho Triều Triều là được, nhưng ta không nghĩ tới sẽ không kịp.”
Ta kinh hãi.
Đổi tim mà nói đơn giản như lựa cải trắng vậy.
Sở Nhu cũng kinh hãi, trong lúc nhất thời sửng sờ tại chỗ.
Sở Nhu bị thị vệ ngoài cửa đưa về phủ công chúa.
10
Ta đi theo Sở Nhu, cùng nàng ngồi trong sân suốt một đêm.
Nàng nói lải nhải rất nhiều.
Nàng nói nàng thật ra một chút cũng không thích Thẩm Yến, nàng chẳng qua là vạn bất đắc dĩ giả bộ dựa vào Thẩm Yến.
Nàng nói nàng đối với Sở Dục thật ra cũng không có cảm tình, chẳng qua Sở Dục là cây dù bảo vệ nàng trong cung mà thôi.
Nàng cười nhấp một hớp lại một hớp rượu, thanh âm nhẹ nhàng: “Ngươi biết không Triều Triều, thật ra thì Sở Dục cùng Thẩm Yến trước kia đối với ta cực kì không tốt, thật ra ta rất sợ bọn họ.”
Trong nháy mắt, ta cảm thấy thật khó chịu.
Ở nơi thâm cung này, rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn đã bị bào mòn
“Hoàng huynh hiện giờ đối xử với ta rất tốt đúng không, nhưng ngươi biết không Triều Triều, trước kia ta thường xuyên phải quỳ dưới háng hắn.
“Còn có Thẩm Yến, hắn đã từng ném ta vào trong hồ suốt một đêm trong cái rét tháng chạp, thân thể ta yếu ớt như thế đều là do hắn.”
Nàng cười tự giễu một cái: “Triều Triều, thật ra ta đã sớm biết ngươi không phải Sở Triều ban đầu. Sở Triều ban đầu nhìn ta chỉ có sợ hãi, nhưng ngươi không giống thế, khi ngươi nhìn ta, ánh mắt ngươi lấp lánh ánh sáng. Ta quá tham luyến cảm giác ấm áp ấy, cho nên ta để mặc chính mình đến gần ngươi.”
“Ta biết, ta đều biết.” Ta vội vàng an ủi nàng, nhưng là Sở Nhu cái gì cũng không nghe được.
Nàng lại nuốt xuống một hớp rượu lớn: “Cho nên từ mười tuổi ta đã bắt đầu thiết kế lấy lòng Thẩm Yến cùng Sở Dục. Ngươi tin được không, khi đó ta mới mười tuổi,trong nhiều ngày tuyết rơi, ta đào một cái hố to trên con đường Thẩm Yến phải đi qua, sau đó trong lúc hắn tuyệt vọng nhất ném xuống sợi giây cứu hắn, hắn liền coi ta là bạch nguyệt quang.”
Ta cách không khí sờ đầu nàng một cái.
“Còn có Sở Dục, bởi vì hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, còn ta là đứa trẻ lớn lên trong lãnh cung, hắn liền tùy ý bắt nạt ta.”
Đột nhiên ta nghĩ tới năm ta mười mấy tuổi, vì né tránh những trận đòn mà một mình chạy ra ngoài nhặt ve chai bán lấy tiền, tiền bán được đều đưa tất cho con quỷ nát rượu là cha, nếu hôm nào đưa thiếu tiền còn phải chịu quyền đấm cước đá.
Cho nên ta hiểu.
Sở Nhu, ta cũng hiểu.
Ta vốn nghĩ ngươi là nữ chính, gọn gàng xinh đẹp. Cho nên ta hâm mộ ngươi, nhưng không nghĩ đến chúng ta đều giống nhau.
Nguyên lai chúng ta đều giống nhau.
Ta phụng bồi Sở Nhu ngồi từ tối đến khi trời sáng.
Trời vừa sáng, Sở Nhu đổi một bộ y phục rồi vào cung.
Ta đi theo bên người nàng, gấp muốn chết.
” Tỷ tỷ, ngươi đừng làm chuyện điên rồ.”
Ánh mắt Sở Nhu một mảnh tĩnh mịch, như cũ một bước không ngừng đi về phía trước.
Cuối cùng Sở Nhu cũng không làm gì, chỉ xin lệnh đi đóng quân ở biên cương.
Một cô gái như nàng, ánh mắt nhìn về phía thiên tử lại tràn đầy dã tâm và hận ý.
Có lẽ là khi đó, nàng cũng muốn báo thù cho ta.
Sở Dục đồng ý rất nhanh.
Hắn tự mình phong Sở Nhu thành Định quốc tướng quân, không để ý sự phản đối của tất cả mọi người, đưa nàng tới biên cương.
Trước khi đi, Sở Dục tự mình sửa sang lại cổ áo cho Sở Nhu: “Trẫm thật có lỗi với Sở Triều, nhưng đối với ngươi là thật lòng.”
Sở Nhu khẽ gật đầu, không nói một câu.
Cho đến đi ra cửa cung, Sở Nhu mới nỉ non mở miệng: “Thật là buồn cười.”
Sở Nhu đi bất ngờ, không mang theo bất cứ ai, một mình ở lại biên cương năm năm.
Năm năm trôi qua thật nhanh.
Ta nhìn thiếu nữ nhu nhược ban đầu dần trở nên kiên nghị, nhìn những người ban đầu không phục nàng dần dần bắt đầu tôn kính nàng, ta nhìn nàng từng bước một mưu đồ.
Ta cũng nhìn nàng giữa đêm khuya ôm đầu khóc lóc vô số lần “Triều Triều, thật xin lỗi” .
Cuối cùng, hình ảnh chuyển một cái.
Sở Nhu dẫn đại quân vọt vào triều đình.
Sở Dục ngồi trên long ỷ, mới năm năm, thiếu niên hăm hở đã trở thành người trung niên có mái tóc hoa tiêu.
Hắn nhìn Sở Nhu xách theo thanh kiếm nhỏ máu chậm rãi đến gần, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngươi tới rồi.”
Sở Nhu mặt không cảm giác: “Hoàng huynh nên chủ động nhường ngôi đi, thiên hạ này sau này để hoàng muội bảo hộ.”
Sở Dục thở dài: “Ta cũng không hiểu, Sở Triều có thể khiến cho ngươi làm tới trình độ này.”
“Ngươi không cần biết.” Sở Nhu cắt lời Sở Dục, thanh âm lãnh đạm cực kỳ.
“Hoàng huynh đối với ta tốt như vậy, đơn giản chính là bởi vì ta thay hoàng huynh chắn một mũi tên. Thật ra hoàng huynh không cần áy náy, chuyện lần đó thật ra từ đầu tới đuôi đều là ta thiết kế.”
Khóa miệng Sở Dục cứng lại một cái chớp mắt: “Giả bộ nhiều năm như vậy, hoàng muội thật nghị lực.”
“Cám ơn đã khen ngợi.”
” Người đâu, mang bệ hạ đi xuống.”
“Khụ khụ… Không cần.” Tiếng ho khan trong đại điện trống trải chợt vang lên, Sở Dục thanh âm bình tĩnh, “Trẫm phải chết.”
Hắn cười khổ một tiếng: “Thật ra trẫm cũng không hiểu, chỉ vì Sở Triều, tại sao trẫm phải làm tới loại trình độ này.”
Ta nhìn thấyngón tay Sở Nhu hơi co lại một chút, ta nắm chặt tay nàng trong hư không.
“Vì sao?”
“Trẫm thích Triều Triều.”
!
Khiếp sợ ba đời.
Thích ta còn đào tim của ta.
“…”
Sở Nhu biểu tình cũng có chút một lời khó nói hết, chắc cũng là chán ghét.
“Thật ra nhớ lại ngày hôm đó, ta không biết sao ta lại nhẫn tâm như vậy.” Sở Dục giơ tay về phía hư không, đối diện với ánh mắt ta..
Trong nháy mắt khi ánh nhìn chạm nhau, đáy mắt hắn nổi lên chút ngạc nhiên mừng rỡ, đáy mắt ta lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Sở Dục mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Ngày đầu Sở Nhu xưng đế, liền đem Thẩm Yến cách chức thành thứ dân.
Đã từng là chàng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, hôm nay lại chán chường vất vả, hắn nói với Sở Nhu câu nói cuối cùng là: “Chăm sóc kỹ trái tim của Triều Triều. Còn nữa, ta luôn luôn biết chuyện trong tuyết là ngươi thiết kế.”
Thẩm Yến đi xong, Sở Nhu ngồi lăng lăng trước bàn hồi lâu, lại đem ám vệ vừa phái đi ra ngoài kêu về.
“Triều Triều sẽ không trách tỷ tỷ không giết hắn chứ.”
Ta rưng rưng trả lời: “Không trách. Đủ rồi tỷ tỷ, đã rất đủ rồi.”
Mộng cảnh kết thúc, nắng chiều chậm rãi rơi rơi xuống đại điện không một bóng người, SỞ Nhu ngồi trên long ỷ, cười ôn nhu: “Triều Triều, tỷ tỷ báo thù cho muội rồi.”
Lúc tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ.
Trong lúc xuống giường ta bị đụng vào mắt cá chân một chút, cảm giác đau đớn chợt ào tới..
Ta xoa xoa mắt cá chân, đột nhiên ý thức được chuyện gì.
Ta đưa tay chậm rãi đè lên ngực, ở đó có một trái tim hoạt bát nhảy lên.
Ta không kịp chờ đợi mặc quần áo vào đi tìm Sở Nhu, nhưng phát hiện tình cảnh này thật quá quen thuộc..
Tim ta từ đâu tới?
Sở Nhu nàng có khỏe không?
“Triều Triều, muội tỉnh rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại, Sở Nhu đứng ở cửa, cười rạng rỡ.
Ta nhào trong ngực nàng, từ khi sống lại tới nay lần đầu tiên khóc, khóc nghẹt thở: “Thật xin lỗi, tỷ tỷ.”
Sở Nhu ôm chặt ta, nhẹ giọng an ủi: “Không sao Triều Triều,tỷ tỷ vĩnh viễn ở đây.”
Cám ơn ngươi, khiến ta tin tưởng trên thế giới này còn có chân tình.
Cũng cám ơn ngươi, kéo ta từ vực sâu trở về.
Sở Nhu biết tim ta đã khỏe, mỗi ngày đều muốn đè mạch đập của ta nghe một hồi.
Mới đầu ta không hiểu, cho đến khi nhìn thấy đáy mắt nàng đầy tự trách, cũng để cho nàng ngày ngày tới.
Ta nhìn sự áy náy trong đáy mắt nàng dần dần tản đi, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.