Không Có Trái Tim - Chương 2
6
Hôm đó sau khi yến hội kết thúc Thẩm Yến rất lâu cũng không tới tìm ta, ngược lại thì Sở Dục thường xuyên gọi ta vào cung.
Ta nhận ra trong lúc lơ đãng, đáy mắt hắn thỉnh thoảng lại lộ ra nồng nặc đau lòng, ta giật mình nhận ra điều gì đó.
Rốt cuộc khi Sở Dục lại gọi ta vào cung lần nữa, ta đổi sang một bộ y phục màu tắng.
Là bộ quần áo ta mặc trước khi chết.
Thiếu niên thiên tử rốt cuộc bỏ đi khuôn mặt giả nhân giả nghĩa trước kia, tay cầm ly rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
“Hóa ra Triều Triều nhớ rõ a.”
Ta cười một tiếng, giọng như cũ một mảnh trầm ổn: “Hoàng huynh nói gì thế, Triều Triều nghe không hiểu.”
Sở Dục nhìn ta hồi lâu, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười, nhìn kĩ thì thấy nụ cười ấy xen lẫn chút khổ sở.
Bên trong ngự thư phòng, cây nến hơi chập chờn, thanh âm Sở Dục mang theo chút run rẩy: “Ta lại cho rằng hết thảy đều có thể bắt đầu lại.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không chút cảm xúc: “Hoàng huynh say rồi sao, Triều Triều xin phép lui xuống trước.”
“Triều Triều, hoàng huynh sai rồi.”
Bước chân ta dừng lại, tiếp theo chính là cảm giác nực cười tràn ngập trái tim, cho tới khi ta không nhịn được quay người: “Mặc dù không biết hoàng huynh đã làm sai điều gì, nhưng từ nhỏ Triều Triều đã biết một đạo lý.”
Ta nhìn về phía đáy mắt Sở Dục, thanh âm đùa cợt: “Làm sai bất kỳ chuyện gì cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.”
Sắc mặt Sở Dục tái nhợt, ta xoay người rời đi không chút do dự.
Ta không biết là, trong khi ta bước ra khỏi cửa điện, Sở Dục lẩm bẩm: “Ta đã trả giá thật lớn.”
Vừa ra khỏi ngự thư phòng, ta đã nhìn thấy Sở Nhu chậm rãi đi tới.
Ta vốn là muốn làm bộ không nhìn thấy nàng, trực tiếp đi thẳng.
Nhưng nhìn thấy nụ cười trong đáy mắt Sở Nhu, ta quyết định dừng bước.
Ta không chắc chắn đời trước Sở Nhu có biết chuyện hay không, cho nên cảm giác của ta đối với nàng rất phức tạp.
Sở Nhu dừng lại trước mặt ta, giọng mang điểm dò xét: “Triều Triều mấy ngày nay có tâm sự phải không?”
“Muội không có.”
Ta nhìn ánh mắt Sở Nhu, trong đó chỉ có sự thản nhiên cùng quan tâm.
Thật buồn cười, cho tới bây giờ, ta mới phát hiện, từ đầu đến cuối ta đều tín nhiệm nàng..
Cho tới bây giờ ta vẫn tin tưởng vững chắc nàng không tham gia vào sự kiện đó.
7
Nửa tháng sau, Thẩm Yến đến tìm ta.
Thái phó đại nhân trong trẻo lạnh lùng hiếm khi mặc y phục đỏ, khiến dung mạo hắn trở nên cực kì yêu dị
Hắn ngăn ta lại lúc ta đang trên đường lên miếu cầu phúc..
Ta vén rèm xe lên nhìn hắn.
Thẩm Yến sắc mặt tái nhợt, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ta, thần sắc hắn bỗng trở nên hốt hoảng.
Ta im lặng không nói, ta biết Thẩm Yến đang kinh ngạc điều gì.
Khí chất quanh thân ta bây giờ càng giống một cổ thi thể, nhìn qua không khác gì người chết.
“Triều Triều, sắc mặt nàng sao lại kém như vậy?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Triều Triều, đừng giận dỗi được không, rõ ràng là nàng yêu ta.”
Yêu con mẹ ngươi.
Mặt dày quá thể.
Ta giận quá hoá cười: “Thẩm Yến, ta nói lại một lần cuối, Sở Triều ta đời này, không, đời đời kiếp kiếp cũng không thể thành đôi với ngươi.”
Thẩm Yến vẫn đứng giữa đường, sắc mặt trầm trầm, hồi lâu mới mở miệng: “Rốt cuộc tại sao?”
“Bởi vì ngươi thật độc ác.”
“…”
Ta không thèm để ý sự khẩn cầu trong mắt hắn, xoay người vào xe ngựa.
Đời trước ta và Thẩm Yến cũng đã ân ái một thời gian.
Khi đó hắn từng năn nỉ ta cùng hắn đi miếu cầu phúc.
Ở thế giới hiện thực, cầu phúc đối với ta mà nói là một chuyện thần thánh.
Người cha nát rượu kia của ta lại là kẻ tin phật..
Mỗi khi nghỉ lễ đều là khoảng thời gian ta cảm thấy vui vẻ nhất, bởi vì chỉ có lúc này ông ấy mới không ngược đãi ta.
Ta cùng ông ấy quỳ xuống dưới chân tượng phật, dưới lớp quần áo kín mít của ta là cơ thể chồng chất vết thương.
Khi đó đáy lòng ta đang suy nghĩ điều gì?
Có thể ta đang suy nghĩ, liệu Phật tổ có thể nhìn thấy hết thảy những điều này.
Ta thành kính cầu nguyện có người có thể tới cứu ta.
Nhưng không có tác dụng.
Cho đến cuối cùng Phật tổ đều không thể cứu được ta.
Ta nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó ta cùng Thẩm Yến đi chùa miếu, trời mưa lất phất.
Ta vui vẻ kéo tay hắn, giới thiệu ngụ ý của các tượng phật cho hắn.
Dọc theo đường đi.Thẩm Yến chuyên chú nhìn ta, gương mặt trong trẻo lạnh lùng mang theo chút nụ cười, nhìn qua một mảnh thâm tình.
Thật ra thì điều mà Thẩm Yến làm ta cảm động nhất chính là sự yêu thích độc nhất vô nhị của hắn dành cho ta.
Ta vẫn cảm thấy: Thích là ích kỷ, là thiên vị.
Có lẽ là từ nhỏ đã không có được hạnh phúc, cho nên ta phá lệ thích sự độc nhất vô nhị mà Thẩm Yến dành cho ta.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, hôm đó ở chùa miếu viết thẻ ước nguyện, hắn viết là: Hy vọng Sở Nhu bình an.
Mà thứ ta viết cũng không khác là bao: Hy vọng Sở Nhu an khang.
Cho nên tại sao ngươi phải như vậy chứ?
Sau đó ta thường xuyên suy nghĩ, nếu là ngày đó Thẩm Yến nhìn thấy thẻ ước nguyện ta viết, có lẽ hắn sẽ không đành lòng lừa gạt ta.
Đáng tiếc không có nếu như.
Thời điểm bước vào chùa miếu, Lưu Chu nhỏ giọng nói với ta, Thẩm Yến còn đi theo sau lưng.
Ta lơ đễnh cười một tiếng, đột nhiên nghĩ đến biện pháp trả thù hắn.
Ta xuống xe ngựa, đứng ở cửa miếu chờ hắn đến gần.
“Muốn cùng đi cầu phúc sao?”
Đáy mắt Thẩm Yến lướt qua ngạc nhiên mừng rỡ: “Được.”
Ta không để ý đến hắn nữa.
Men theo con đường quen thuộc, chẳng mấy chốc đã tới cái cây nơi treo thẻ ước nguyện.
Ta cầm lên một tấm thẻ gỗ trên bàn, đưa cho Thẩm Yến.
Sau đó, tự lấy cho bản thân một cái, nắm bút trầm tư trong chớp mắt, ta viết lên tấm thẻ gỗ: “Nguyện báo đại thù” .
Ta không nhìn xem Thẩm Yến viết cái gì.
Ta chỉ đứng dưới gốc cây, kể cho hắn một câu chuyện.
Kể cho hắn về kiếp trước của ta, về cuộc đời bi thảm không thể thay đổi đó.
Ta nói về người mẹ ruột nhu nhược không có chủ kiến, về người cha nát rượu bạo lực gia đình, về những vết sẹo trải dọc thân thể, về cái mùa hè mà ta không qua khỏi ấy.
Ta vừa nói vừa chìm đắm trong đó.
Ta nhìn hắn cũng dần dần chìm đắm.
“Ngươi biết kết cục của bọn họ sao?”
Thẩm Yến nhìn ta, trong mắt tất cả đều là đau lòng: “Không biết.”
Ta mở miệng cười: “Bọn họ đều chết hết, ta giết.”
Thẩm Yến kinh ngạc nhìn ta, ta buông thõng mi mắt.
Lừa gạt hắn mà thôi.
Rõ ràng trong lòng ta rất muốn giết bọn họ.
Nhưng ta không làm được.
Cho nên khi cuối cùng có người thấy được những vết sẹo của ta, muốn vươn tay ra giúp đỡ, ta lại lựa chọn kết thúc hết thảy.
Cứ như vậy đi, ít nhất từng có người đã cho ta một chút xíu lòng tốt, vậy là đủ rồi. Ta sợ nếu như mình mang theo một chút hi vọng,lòng tốt này lại biến mất vào hư vô.
“Cho nên, Thẩm Yến, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho kẻ lừa gạt ta.”
Thẩm Yến không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa thẻ ước nguyện trong tay cho ta.
“Hy vọng Sở Triều bình an.”
Không biết tại sao, rõ ràng ta không có cảm giác nữa, nhưng trong nháy mắt đó, mấy chữ này dường như đâm vào khắp người ta.
Thẩm Yến chậm rãi ôm ta vào trong ngực: “Ta vĩnh viễn sẽ không lừa gạt Triều Triều.”
Ta cười lạnh đem hắn đẩy ra: “Không tin.”
“À, còn nữa, thẻ ước nguyện không cần treo lên, ta không tin phật.”
Nói xong ta không chút do dự bước ra khỏi miếu.
8
Nhưng ta không nghĩ tới Thẩm Yến lại một lần nữa cầu cưới ta trong cung yến.
Ánh mắt thiếu niên nhìn ta càng thâm tình hơn trước kia.
Ta ngồi đối diện Thẩm Yến, nhìn thấy đáy mắt hắn cất chứa nghiêm túc cùng vội vàng, hơi hoảng hốt.
Còn chưa kịp nói chuyện, Sở Nhu ngồi bên người đã lên tiếng: “Triều Triều cũng đã nói nàng không muốn gả cho ngươi.”
Ta quay đầu nhìn nàng, Sở Nhu nhìn ta cười trấn an một cái.
“Im miệng.” đáy mắt Thẩm Yến không có chút ôn tình nào.
“Thẩm Thái phó cũng không cần làm người khác khó chịu.” Sở Nhu cũng không lùi bước.
Thẩm Yến chỉ nhìn về phía ta: “Triều Triều nghĩ như thế nào.”
“Muốn ta gả ngươi, cũng được thôi. Chỉ cần Thẩm Thái phó tự cung, ta liền gả cho ngươi.”
Nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Yến cứng lại.
“Xì…” Sở Nhu không nhịn được mà phun trà.
“Triều Triều,cho tới bây giờ ta thật sự không lừa gạt nàng.”
“Không tin.”
Thanh âm của Thẩm Yến trở nên vội vàng: “Ta nói là sự thật, Triều Triều, ta thật sự không tham gia vào âm mưu kia.”
“Nga? Thẩm Thái phó đang nói đến chuyện gì cơ?” Ta đùa cợt nhìn hắn.
“Chính là đổi…”
“Thẩm Yến, ngươi điên rồi!” Sở Nhu đột nhiên vội vàng hô.
Ta lặng thinh nhìn mọi chuyện xung quanh.
Trên mặt Thẩm Yến dần dần mang theo chút khẩn cầu: “Triều Triều tin tưởng ta có được hay không, ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì tổn thương nàng.”
Cho nên đời trước Thẩm Yến chỉ là người biết chuyện, thấy chết không cứu mà thôi.
“Có lúc người đứng xem còn chán ghét hơn cả hung thủ, ngươi nói xem phải không, Triều Triều.” Thanh âm lãnh đạm truyền tới từ phía sau lưng.
Ta quay đầu nhìn, Sở Dục không biết đến từ khi nào, đang đứng ở cửa lẳng lặng nhìn ta.
Ta sảng khoái một giây, ngay sau đó lại tức giận cười: “Hung thủ trực tiếp nói những lời này càng chán ghét đi.”
“Ta cũng không phải là hung thủ trực tiếp, Triều Triều.”
“?”
Sở Dục sờ sờ đầu ta, cười một tiếng: “Chút nữa nói cho ngươi.”
Sở Dục trở lại thần sắc đứng đắn: “Thẩm Thái phó thích làm người khác khó chịu vậy sao.”
“Lúc này bệ hạ lại giả bộ mình là người tốt.” Rốt cuộc là đối diện với hoàng đế, Thẩm Yến cũng phải thu liễm một ít.
“Thẩm Thái phó, ngươi biết tại sao Triều Triều không chịu tha thứ cho ngươi không?” Sở Dục không nhìn dáng vẻ tò mò của Thẩm Yến, cười quay đầu nhìn ta: “Triều Triều, cho hắn bắt mạch một chút.”
Biết ngụ ý của Sở Dục, ta bình tĩnh đưa tay tới trước mặt Thẩm Yến.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên cố tay ta.
Sắc mặt Thẩm Yến trong nháy mắt khó coi đến đáng sợ, hắn chưa từ bỏ ý định, ngón tay càng dùng sức mấy phần.
Ta nhìn ngón tay hắn dần dần run rẩy, đùa cợt nói: “Thẩm Thái phó cảm nhận được sao?”
Thẩm Yến ngẩng đầu, sắc mặt một mảnh mờ mịt: “Tại sao Triều Triều không có tiếng tim đập?”
Sở Nhu chợt đứng lên, không thể tin đem Thẩm Yến kéo đến một bên, ngón tay đặt lên mạch đập của ta.
Sở Nhu sững sờ thật lâu, mới hỏi: “Muội không có trái tim?”
“Đúng nha, là đời trước Thẩm Yến tự tay đào ra đâu.”
Nghe câu này, Sở Dục quái dị nhìn ta một cái.
Trong nháy mắt Thẩm Yến giống như mất đi linh hồn, hắn một lần lại một lần lẩm bẩm: “Chẳng trách ngươi chán ghét ta đến thế.”
Ta không để ý tới Thẩm Yến cùng Sở Nhu, đi theo Sở Dục tới ngự thư phòng.
“Ngươi không phải Sở Dục.”
“Sở Dục” cười: “Triều Triều thật thông minh.”
“Mặc dù ta không phải là Sở Dục, nhưng ta có trí nhớ cùng cảm tình đời trước của Sở Dục.” “Sở Dục” nói, đáy mắt lộ ra không ít chán ghét, “Có lúc thật muốn tới kiếp trước trực tiếp giết hắn.”
“Sở Dục chân chính đi đâu?”
“Chết, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có, cho nên ta phải tới đây thay thế hắn.
Nhìn thấy ánh mắt ngầm chứa hoài nghi của ta, “Sở Dục” cười một tiếng: “Thế nào, sống ba kiếp người rồi, còn tin tưởng khoa học sao.”
“Cái đó thì không, ngươi không sợ ta nói ra thân phận của ngươi?”
“Ngươi không có năng lực này.”
“…” Quả thật.
Ta ngay cả chuyện của mình cũng không biết rõ, còn bận tâm người khác làm cái gì.
“Muốn biết đời trước sau khi ngươi chết có chuyện gì xảy ra sao?”
“Muốn.” Ta quả thật muốn biết Sở Dục chết như thế nào.
“Vậy thì buổi tối hãy ngủ một giấc thật ngon đi.”
Từ ngự thư phòng đi ra, Sở Nhu còn đứng ở cửa.
Thiếu nữ thần sắc kiên định: “Sở Triều, ta sẽ báo thù cho muội .”
Ta không nói, chỉ cùng nàng sát vai mà qua.