Không Có Trái Tim - Chương 1
1
Lúc tỉnh lại lần nữa, ta nằm trên giường quý phi, nha hoàn bên người quỳ đầy đất.
“Công chúa điện hạ, người tỉnh rồi.” Là giọng nói của Lưu Chu.
Làm sao có thể, không phải Lưu Chu ba năm trước đã chết rồi sao.
Ta ngồi dậy, tầm mắt nhìn một vòng quanh cung điện xanh vàng son lộng lẫy.
Ta trở lại trước kia sao?
Nghĩ đến điều gì đó, ta mở miệng hỏi: “Thẩm Yến đâu?”
Lập tức có nha hoàn nhỏ giọng đáp: “Còn ở ngoài điện.”
Ta nhớ ra đây là lúc nào rồi.
Lần đầu tiên Thẩm Yến cầu hôn ta, ta cự tuyệt, hắn liều lĩnh đứng ngoài phủ công chúa dưới cơn mưa lớn suốt đêm.
Ngoài điện mưa to nặng hạt.
Thái Phó đại nhân thanh lãnh đứng ở ngoài điện, sắc mặt trong suốt, áo trắng trên người ướt đẫm, nhìn qua vẫn không lộ vẻ chật vật.
Cửa cung điện cọt kẹt mở ra, ta giơ ô lên chậm rãi đi về phía Thẩm Yến.
“Thái Phó đại nhân trở về đi.” Ta nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người trước mắt, mặt không chút thay đổi mở miệng.
“Triều Triều, vì sao?” Câu hỏi giống hệt kiếp trước.
Có lẽ là hắn không rõ vì sao đoạn thời gian trước thiếu nữ còn yêu hắn đến chec đi sống lại bây giờ thái độ lại khác thường, lạnh lùng vô tình.
Kiếp trước là bởi vì ta là nữ phụ ác độc, ta cự tuyệt hắn là bởi vì ta muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Và bây giờ, chỉ vì ta không muốn kết hôn.
Chỗ tim vẫn bình tĩnh đến đáng sợ như trước, sự thù hận cùng tuyệt vọng mà ta tưởng vẫn không có xuất hiện ở đáy lòng. Ta ấn ngực, chợt nhận ra điều gì đó.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt mờ mịt của Thẩm Yến, chậm rãi lui về phía sau vài bước, ngay cả trầm cài tóc trên đầu cũng hơi run rẩy.
“Thẩm Yến, đời này ta tuyệt đối không gả cho ngươi.”
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức trắng bệch.
Hắn rất hiểu ta, hắn biết lời ta nói tuyệt đối không thể có đường lui.
Ta xoay người, thử sờ lên ngực lần nữa, vẫn không có tiếng tim đập.
Trái tim bị đào ra không quay trở lại cơ thể vì được tái sinh, ta không phải là người sống.
Ta cười khổ, vừa rồi còn tưởng mọi chuyện có thể bắt đầu lại, nhưng không ngờ mình lại quay trở lại vực thẳm.
Hệ thống trong đầu làm xong nhiệm vụ liền rời đi từ lúc kiếp trước.
Đời này, trên thế giới này, ta chỉ có một mình.
Trước khi bước vào đại điện, ta xoay người giễu cợt liếc nhìn thân hình thon dài đang đứng dưới cơn mưa lớn.
Thẩm Yến, đời này không có trái tim của ta, ngươi làm sao cứu được người trong lòng mình?
2
Sống ở phủ công chúa thêm hai ngày, ta mới có thể hoàn toàn đón nhận sự thật rằng ta đã “sống” lại.
Vừa vặn trong cung tổ chức gia yến, ta thay một bộ váy dài đỏ thẫm tiến cung.
Tướng mạo ta vốn diễm lệ, y phục đỏ càng khiến ta trở nên tuyệt thế vô song, ta nhìn bản thân trong gương, cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến chính ta cũng cảm thấy sợ.
Đời trước ta một mực thích y phục màu trắng, cho nên hình ảnh kiếp trước khi ta chết có một mảng lớn vết máu đỏ trên lồng ngực khiến ta nhớ mãi không quên.
Thu hồi trí nhớ, ta chậm rãi bước chân vào chánh điện, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt lạnh thấu xương của người ngồi trên long ỷ.
Người tự mình đào tim của ta, hoàng đế ca ca của ta —— Sở Dục.
Ta muốn hận hắn, ta cũng cho là ta hận hắn, nhưng trên thực tế ta lại không có chút cảm xúc nào.
“Tham kiến hoàng huynh.” Ta tiến lên hành lễ, cung kính đến mức không lộ ra một tia tật xấu.
“Ngồi đi.” Thanh âm của Sở Dục nghe không ra vui giận.
Phía dưới không ít người nhìn ta không chút hảo ý, hiển nhiên bọn họ biết Sở Dục chán ghét ta.
Thật ra thì, nói cho cùng, ta và Sở Dục cũng không có quan hệ máu mủ gì.
Mẫu phi của nguyên chủ trước khi vào cung đã mang thai một tháng, tiên hoàng vẫn cố ý đem nàng lưu lại trong cung, nguyên chủ mới ra đời đã được phong làm Định Quốc Công chúa, địa vị ngang với Thái tử.
Khả năng đây chính là lí do Sở Dục muốn giết ta.
Nhiều năm qua hắn phải đóng kịch chắc cũng đủ mệt mỏi.
“Triều Triều, nghe nói muội cự tuyệt lời cầu hôn của Thẩm Thái phó, tại sao vậy?” Thanh âm nhu nhu vang lên trong đại điện trống trải.
Cả người ta cứng lại theo bản năng, thật kì lạ, rõ ràng khi nhìn thấy hung thủ hại chết mình ta cũng không hề kích động, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nữ chính, hốc mắt lại chua xót đến đáng sợ.
“Cám ơn Nhị tỷ quan tâm, muội cùng Thẩm Yến không thích hợp.” Ta cố nén nước mắt, nhìn về Sở Nhu ở phía đối diện nói.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Yến chậm rãi đi vào từ cửa chính.
Thiếu niên tuấn tú, dáng người thon dài, vừa xuất hiện liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Ta không để ý chút nào thu hồi ánh mắt, lúc này mới phát hiện Sở Nhu vẫn ở chỗ cũ nhìn chằm chằm ta.
Thấy ta nhìn về phía nàng, trong mắt Sở Nhu liền hiện lên ý cười.
Ta tránh đi ánh mắt của nàng.
3
Vừa tiến đến, ánh mắt Thẩm Yến đã dính chặt trên người ta.
Nhìn đi, hắn giả bộ tốt biết bao, ngay cả khi Sở Nhu cũng ngồi ở đây, hắn cũng sẽ chỉ nhìn một mình ta.
Thế nên đời trước ta tình nguyện không tin cốt truyện, một lòng đâm đầu vào biểu hiện ôn nhu của hắn, muốn có một kết cục mỹ mãn với hắn. Cuối cùng, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, chỉ có thể trở thành một bộ thi thể hủ bại bị kẹt lại ở thế giới này.
Thẩm Yến nhìn ta thật sâu, chậm rãi quỳ gối giữa đại điện, kiên định nói: “Bệ hạ, vi thần cầu cưới Tiểu công chúa.”
Tình hình hiện tại giống kiếp trước y như đúc, ngay cả nơi hắn quỳ cũng không khác gì nhau.
Theo bản năng, ta nhìn về phía Sở Dục, Sở Dục không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn bàn tay đang nghịch một viên ngọc quý của chính mình.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn về phía ta: “Triều Triều nghĩ như thế nào?”
Nghĩ như thế nào, nghĩ cái con mẹ ngươi.
Ta chậm rãi đi tới bên người Thẩm Yến, quỳ xuống, thanh âm vô cùng kiên định: “Triều Triều không muốn.”
“Triều Triều nguyện ý.”- Trong cơn hoảng hốt ta nhớ tới đời trước.
Sau khi ta làm nhục Thẩm Yến dưới mưa, cốt truyện đã kết thúc, ta cho rằng ta và Thẩm Yến sẽ không đồng thời xuất hiện nữa.
Nhưng không nghĩ tới chỉ mấy ngày sau, trên gia yến, Thẩm Yến đột nhiên cầu Sở Dục gả ta cho hắn, lúc ấy ta vừa khiếp sợ vừa cảm động, đồng ý thật nhanh.
Khi đó ta thật sự cho rằng Thẩm Yến thật lòng thích ta.
Ánh mắt Sở Dục nhìn ta lúc đó tối tăm không chút ánh sáng, trong đó còn xen lẫn chút thương hại.
Có lẽ từ một khắc đó bắt đầu, số mạng của ta đã được định sẵn.
Lần này, ta tuyệt không thể liên quan đến Thẩm Yến nữa.
4
“Triều Triều, nghe lời đi, chẳng qua ta chỉ đem trái tim của ngươi và Nhu Nhu đổi cho nhau, sẽ không làm thương tổn tới tánh mạng của ngươi.” lời nói giả nhân giả nghĩa của Sở Dục vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên long ỷ kia.
Không nghĩ Sở Dục cũng đang mặt không thay đổi nhìn ta, trong con ngươi tựa như ngầm chứa chút nghi ngờ.
Ánh mắt chạm nhau, Sở Dục hé mở môi mỏng: “Nếu Triều Triều không muốn, vậy chuyện này để sau rồi bàn.”
Vì đã chuẩn bị tinh thần bị ép gả đi, Sở Dục vừa dứt lời, ta liền nhìn hắn với ánh mắt không thể tin.
Thẩm Yến cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt băng lãnh.
“Bệ hạ thế mà lại lật lọng?” Thanh âm tràn đầy lệ khí từ bên cạnh ta truyền tới.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Yến, sắc mặt hắn lúc này vô cùng âm trầm, là vẻ mặt mà ta chưa từng thấy qua.
Trước giờ Thẩm Yến luôn lãnh đạm, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy hỉ nộ hiện rõ trên mặt hắn như thế.
Huống chi là đối với thiên tử đương triều.
Sở dục thở dài, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Ta chỉ nghe Triều Triều.”
Đúng vậy, hắn chỉ nghe ta.
Ngay cả trước khi đào tim ta, cũng phải mở miệng hỏi: “Có được hay không, Triều Triều.”
Đương nhiên là được a.
Ta nhìn một lượt những gương mặt quen thuộc xung quanh, Sở Nhu, Thẩm Yến, Sở Dục.
Bọn họ là người yêu, người thân của ta, đến cuối cùng lại cười nói với ta: “Triều Triều, Sở Nhu đối với ngươi tốt như vậy, ngươi mau cứu nàng đi.”
Ta cúi đầu xuống, che giấu sự châm chọc nơi khóe mắt.
Vậy thì chơi một chút cũng tốt.
Nếu là đến cuối cùng, các ngươi phát hiện mình cố gắng nhiều như vậy, nhưng vẫn không có được bất cứ thứ gì, chắc sẽ có bộ dáng buồn cười biết bao.
“Thẩm Thái phó, dưa hái xanh không ngọt.” Ta nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, khinh thường sự tan vỡ nơi đáy mắt hắn.
“Mấy ngày trước Triều Triều đã nói cho Thái phó biết, đời này không thể nào gả cho Thái phó.”
“Sở Triều!” Người vốn trong trẻo lạnh lùng như trích tiên cũng không nhịn được mà thần sắc lạnh xuống.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt không chứa một tia nhượng bộ.
Sắc mặt Thẩm Yến chợt tái nhợt: “Triều Triều, nàng thật ác.”
Ta dời đi ánh mắt, không nhìn tới sự tuyệt vọng gần như đã ngưng lại thành thật chất nơi đáy mắt Thẩm Yến.
5
Ta đã từng yêu Thẩm Yến.
Thiên chi kiêu tử không hề quan tâm tới nữ chính, lại một lòng một dạ mê luyến ngươi, quả thực rất khiến người ta động lòng, chỉ tiếc đều là giả.
Thật ra thì ta rất muốn nói, không cần lừa gạt ta, ta cũng sẽ cứu nhữ chính.
Những năm xuyên vào quyển sách này, ta có thể sống sót trong thâm cung, đều dựa vào Sở Nhu.
Sở Nhu là vai chính, là ánh sáng trong trái tim họ, cũng là người đã cứu rỗi ta.
Ta còn nhớ vào đêm ta thành thân cùng Thẩm Yến, ngón tay hắn mơn trớn gò má ta, nói: “Triều Triều, ta rốt cuộc cưới được nàng.”
Tình đến cao trào, hắn hôn lên tai ta, nhẹ giọng nói: “Tiếng tim đập của Triều Triều thật dễ nghe.”
Lúc ấy ta chỉ cảm thấy những lời này thật ngọt, sau này nhớ tới lại khiến ta đau thấu tim gan.
Năm ta mười tuổi, đêm ba mươi mẹ ruột lại mang theo em trai mới sinh của ta ngồi trên chuyến xe lửa đi tha hương.
Bà dẫn ta tới trạm xe lửa, nhưng lại nhất thời đổi ý, khóc nói với ta: “Triều Triều, mẹ mang theo con chúng ta cũng không sống nổi, Triều Triều nghe lời trở về được hay không, dù sao ông ấy cũng là ba con.”
Toàn thân ta lạnh như băng, lăng lăng nhìn bà, không nói lời nào.
Bà ại mở miệng nói: “Triều Triều ngoan ngoãn về nhà, sau này mẹ nhất định sẽ tới đón con.”
Bà cho ta ấm áp gần mười năm, cho nên ta nghe lời bà, ở lại bên cạnh người cha cặn bã đó, nhận hết ngược đãi.
Nhìn đi, thật ra ta rất biết điều, không cần hao tổn tâm cơ lừa gạt ta, Sở Nhu đối tốt với ta như thế, ta nhất định sẽ cứu nàng.
Nhưng là hết lần này tới lần khác, bọn họ dùng phương thức mà ta hận nhất.
Giống như ở thế giới hiện thực, ta tốn thật nhiều năm mới tìm được người mẹ đã sớm gả vào nhà giàu, cho bà nhìn vết sẹo khắp người ta, người đàn bà kia chỉ là mặt đầy kinh ngạc nhìn ta: “Khi đó ta chỉ muốn thoát khỏi con, cho nên mới kêu con trở về, ta cho là con sẽ không ở lại ngôi nhà đó.”
Chỉ một câu nói, liền đem ta đánh vào vực sâu.
Kể từ lúc đó ta liền biết, cuộc đời cằn cỗi của ta sẽ không bao giờ nở ra hoa nữa.