Không Có Thuốc Hối Hận - Chương 7
3.
Gần đây Sở Nhất rất đau đầu.
Lục Tư Hoài nghe được sở thích của Sở Nhất, liền bắt đầu dùng nhiều phương thức khác nhau để theo đuổi cô ấy.
Tặng cho cô ấy trà trái cây mà cô ấy thích nhất.
Tra thời khóa biểu của cô ấy, có trốn tiết cũng quyết định đến học cùng lớp với cô.
Còn ngồi cách cô ấy không xa.
Nhưng Sở Nhất cũng không có biện pháp gọi cảnh sát.
Suy cho cùng thì cậu ta cũng không có thật sự quấy rối cô ấy.
Cùng lúc đó còn có cả Giang Chí Dã.
Nhìn thấy Lục Tư Hoài bay lượn quanh Sở Nhất, cơn tức giận dồn nén của cậu ấy càng tăng mạnh.
Cuối cùng, sau một lần họp câu lạc bộ, Giang Chí Dã cũng đã lưu một mình Lục Tư Hoài ở lại.
Cậu ấy cố tình chọn một ngày mà Sở Nhất không có ở đó.
“Đàn em, người thì phải cần mặt mũi, cây thì phải cần vỏ, có hiểu hay không?”.
Giang Chí Dã tùy ý dựa vào tủ đồ, ánh mắt giễu cợt.
“Theo đuổi con gái cần mặt mũi để làm gì?”
Lục Tư Hoài cười chế nhạo: “Nói thật cho cậu, Sở Nhất sẽ không đáp ứng cậu đâu, cậu nên sớm chết tâm đi!”.
“Có phải cậu ấy từ khi vào đại học liền chưa từng yêu đương không? Cho dù có người tỏ tình với cậu ấy thì cậu ấy cũng từ chối?”.
Giọng điệu không đếm xỉa đến của cậu ta, như thể hiển nhiên đối với Sở Nhất có nắm chắc phần thắng.
Lục Tư Hoài cũng không đợi câu trả lời của cậu ấy, tiếp tục nói:
“Sở Nhất thích tôi ba năm rồi, chúng tôi quả thật có chút mâu thuẫn, nhưng người trong lòng cậu ấy vẫn là tôi.”
“Tôi đem cậu ấy dỗ xong, cậu cảm thấy còn có chuyện của cậu sao?”.
Giang Chí Dã cụp mí mắt xuống.
Cậu ấy không phản bác nổi Lục Tư Hoài.
Dù sao cậu ấy cũng nhìn ra, Sở Nhất quả thật đối với Lục Tư Hoài có chút không giống bình thường.
Mặc dù ngoài mặt rất bài xích, nhưng không biết có phải như Lục Tư Hoài nói là bọn họ chỉ đang tức giận nhau hay không.
Lục Tư Hoài đạt được mục đích, đứng dậy tiến lại gần.
Tư thế từ trên cao nhìn xuống.
“Anh bạn, cho nên tôi khuyên cậu từ sau hãy tránh xa Sở Nhất ra.”
Vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Sở Nhất đứng ở cửa, ánh mắt nhìn hai người họ rồi lại nhìn lên trần nhà.
“Cẩn thận!”
Trần nhà lúc này khá lỏng lẻo, những ngọn đèn chao chao đảo đảo.
Sở Nhất bước nhanh tới, theo bản năng kéo Giang Chí Dã tránh ra.
Trần nhà phía trên LTh sụp đổ.
Ống đèn đập thẳng vào người cậu ta, đôi vai thì bị bỏng rát vì sức nóng của bóng đèn.
Nhưng cậu ta chỉ im lặng nhìn hai người cách đó không xa.
Lúc này, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra Sở Nhất đã cảm thấy buồn bã như thế nào khi cậu ta lựa chọn cứu Thẩm Nhã Trà ở trên con dốc đó.
4.
“Không sao chứ?”
Sở Nhất ngẩng đầu nhìn Giang Chí Dã, mặt tràn đầy sự quan tâm lo lắng.
“Không sao, không phải là cậu đã kéo tôi lại à?”
Giang Chí Dã mỉm cười một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau đầu cô ấy nhằm an ủi cô ấy.
Cậu ấy rõ ràng là làm như vậy để nhằm vào Lục Tư Hoài-người hiện tại đã sắp mất trí.
Sở Nhất cảm thấy nhẹ nhõm, lại nhìn một người khác vẫn đang có mặt ở hiện trường nói:
“Sao cậu vẫn còn chưa đi? Cuộc họp không phải là đã sớm kết thúc rồi à?”
Lục Tư Hoài nhìn nhìn cô ấy một lúc, sau đó mỉm cười một chút.
Sự dò xét trong mắt cô ấy đều sắp tràn ra ngoài rồi.
Chẳng lẽ việc trần nhà rơi xuống, còn có thể là do cậu ta làm ư?
“Sở Nhất.”
Cậu ta đứng ở đó, người vô lực đến mức đi không nổi một bước.
“Cậu có thấy được ống đèn đập vào người tôi không?”.
“Trong mắt cậu chỉ chứa có mỗi tên họ Giang kia thôi à?”.
Càng nói giọng cậu ta càng khàn, khóe mắt đỏ hoe.
“Tôi phạm phải tội ác tày trời vậy ư? Khiến cậu đối với tôi lạnh lùng, chỉ thờ ơ đứng nhìn? ”
Rõ ràng cô ấy liền đứng cách đó không xa, nhưng khoảng cách hai người lại không gần nổi chút nào/
Có vẻ như cậu ta thật sự không dỗ được cô ấy nữa rồi.
Sở Nhất thật sự không có cố ý cùng cậu ta tức giận, nhưng lại nghĩ đến cảnh tương tự hơn một năm trước.
Cô ấy không hề cảm thấy tội lỗi đối diện với ánh mắt của cậu ta.
“Lục Tư Hoài, bản năng của con người không phải chính là cứu người quan trọng hơn trước sao?”.
“Cậu cũng vậy, tôi cũng thế!”
Vẻ mặt Lục Tư Hoài trở nên chán nản, mở mở miệng.
Nhưng cậu ta không phản bác nổi.
Cậu ta thực sự bất lực trong việc giải thích.
Tuy rằng Giang Chí Dã không hiểu rõ hai người đang nói cái gì.
Nhưng điều đó không ngăn cản được việc cậu ấy đổ thêm dầu vào lửa.
“Vị trúc mã này của cậu nhận định rằng cậu vẫn còn thích cậu ta, cho nên nhìn thấy cậu đối với cậu ta phớt lờ mới cảm thấy khó chịu đó!”.
Sở Nhất ngừng một đốn, nhìn nhìn Giang Chí Dã.
Cậu ấy nhân lúc trọng điểm nói, mục đích là khiến cho Lục Tư Hoài không được thoải mái.
“Cậu ta vừa mới nói, cậu thích cậu ta ba năm rồi, các cậu hiện tại chỉ đang có chút mâu thuẫn, tùy tiện dỗ dỗ liền có thể đem cậu dỗ tốt.”
Giang Chí Dã nói xong liền sờ sờ mũi mình.
Mặc dù có chút chột dạ, nhưng những gì cậu ấy nói quả thực đều là sự thật.
Phần còn lại nên để hai người họ tự giải quyết.
Cậu ấy tùy tiện tìm một cái cớ rời đi trước, mặc dù cậu ấy có chút không vui khi để Sở Nhất và Lục Tư Hoài ở một mình một chỗ với nhau.
Nghe xong, Sở Nhất đứng đó một lúc lâu không lên tiếng.
Lục Tư Hoài cũng nhàn nhạt lên tiếng giải thích.
Cậu ta vội vàng nhìn cô nói: “Tôi…tôi không có ý đó.”
“Nhất Nhất…”
Lời còn chưa dứt, Sở Nhất đã không kìm được cảm xúc.
Đem ống đèn vừa mới rơi lại lần nữa cầm lên đánh cậu ta.
“Lục Tư Hoài, cậu nhất thiết khiến tôi với cậu phải cá chết lưới rách phải không?”.
“Sao cậu lại đê tiện như vậy? Nhất định cứ phải thích một người hận không thể để cậu đi tìm chết à?”.
Bóng đèn nổ tung, mảnh vỡ cắm sâu vào vai cậu ta.
Người cậu ta nhuốm máu, nhưng cậu ta vẫn nhẫn nhịn để cô ấy đánh.
Lục Tư Hoài cụp mắt xuống, cả người nhìn như mất hồn.
Sở Nhất cũng bị tức giận đến mức người có chút run rẩy.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào nam sinh, nói:
“Lục Tư Hoài, rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cậu mới có thể buông tha cho tôi?”.
Phòng họp trở nên thật hỗn loạn.
Thật lâu sau, cô ấy mới nghe được đáp án của Lục Tư Hoài.
“Xin lỗi nhé Sở Nhất!”.
“Sau này tôi sẽ không lại làm phiền cậu nữa.”
Cậu ta điều chỉnh lại ánh mắt, hơi hơi cong môi.
5.
Mặc dù là cùng một trường.
Nhưng từ đó Sở Nhất tuyệt đối không có gặp lại Lục Tư Hoài nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy tên cậu ta khi đạt được một vài giải thưởng nhất định.
Cuối cùng cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không biết, thực ra Lục Tư Hoài thỉnh thoảng sẽ đứng ở một nơi mà cô ấy không nhìn thấy, xa xa nhìn về phía cô ấy.
Nhưng sau đó, Lục Tư Hoài lại cũng không ngừng lại bước chân vì cô ấy nữa, vì có vẻ như theo thời gian sự cố chấp của cậu ta đối với cô không hề giảm theo thời gian.
Cho nên cậu ta cũng cố gắng hết sức tránh mặt để không nhìn thấy cũng như không nghe bất cứ tin tức gì về cô ấy nữa.
Bằng không liền sẽ cảm thấy khó chịu đến mức như bị cắt đứt mạch máu trong tim vậy.
Lần tiếp theo nghe thấy tin tức về cô ấy, là việc cô ấy đã cùng Giang Chí Dã ở bên nhau.
Trong bữa tiệc kỷ niệm trường, Sở Nhất và Giang Chí Dã tình cờ đều được chọn làm người dẫn chương trình cùng nhau.
Lục Tư Hoài nhìn không được, vẫn là đi xem.
Cậu ta đứng ở trong góc, nhìn hai người đứng trên sân khấu.
Bên cạnh đứng vài nữ sinh viên, họ đều đang bàn tán.
“Bọn họ thật xứng đôi!”.
Lục Tư Hoài chợt nhớ tới, lúc cậu ta còn rất nhỏ, cũng đã từng nghe người lớn nói cậu ta và Sở Nhất như vậy.
Sở Nhất lúc đó vẫn còn gọi cậu ta là anh Hoài Hoài, nói lớn lên nhất định phải gả cho anh Hoài Hoài.
Lục Tư Hoài như một thây ma bước ra khỏi khán phòng,
Tại thời khắc nào đó, cậu ta đột nhiên sụp đổ.
Cả người quỳ xuống nghẹn ngào khóc lóc đau khổ…
Thanh mai nhỏ của cậu ta, đã thích người khác rồi…
Cậu ta đến hiện tại vẫn cho rằng, là do Thẩm Nhã Trà chia rẽ, mới khiến cho bọn họ đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Nhưng cậu ta lại không biết, ngay thời khắc lúc cậu ta đối mặt với mọi người, thú nhận rằng cậu ta căn bản không hề thích cô, thì mối tình ba năm thầm kín của Sở Nhất đối với cậu ta cũng đã kết thúc vào cái ngày tuyết rơi cuối đông đầu xuân đó rồi!