Không Có Thuốc Hối Hận - Chương 4
10.
Mặc dù tôi đã có đoạn ghi âm đủ chứng minh người khởi xướng gian lận trong kỳ thi là Thẩm Nhã Trà.
Nhưng có chút chuyện nan giải đó là tôi quả thực bị Thẩm Nhã Trà đẩy ngã xuống sườn núi, nhưng lại không có bằng chứng.
Một đoạn ghi âm đả kích lại cô ta, ở tôi xem ra chỉ là mấy chuyện râu ria.
Ngay lúc tôi đang do dự có nên đem đoạn ghi âm phát tán ra ngoài hay không, thì bạn cùng lớp Lưu Sa Sa đến tìm tôi.
Cô ấy đến tìm tôi lúc không có ai chú ý đến, bước về phía tôi.
“Sở Nhất, tôi đã nhìn thấy hết.”
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy.
Cô ấy nói: “Hôm đó tôi muốn đến chỗ không có người để đi vệ sinh, vừa hay nhìn thấy Thẩm Nhã Trà đẩy cậu, hơn nữa cậu ta còn lừa dối giáo viên chủ nhiệm, cho nên mới không có ai đến cứu cậu.”
Thấy tôi không tiếp lời, vẻ mặt cô ấy
Cô ấy có chút xấu hổ, chậm rãi giải thích.
“Lúc đó tôi không dám lập tức nói ra, sợ cậu lỡ như chết ở chỗ đó, chết không có đối chứng, tôi sợ bản thân mình sẽ bị Thẩm Nhã Trà nhắm tới.”
Đó là bản tính của con người… dù sao cô ta dám đẩy tôi xuống, chính là biểu hiện của việc xem mạng người nhẹ tựa lông hồng.
Tôi bình tĩnh tiếp tục nói chuyện với cô ấy.
“Cậu nhìn thấy cũng vô ích, nhân chứng không thể kết tội được cậu ta.”
Lưu Sa Sa nhìn chung quanh, ngập ngừng không nói.
Tôi cũng lặng lẽ chờ đợi.
“Sở Nhất, nhà cậu có tiền, có phải là nếu tôi đưa cho cậu chứng cứ, cậu có thể thật sự khiến cậu ta ngồi tù không?”.
Cô ấy mím chặt môi, có chút sợ hãi.
“Bởi vì nếu như không thể để cậu ta thật sự vào tù, tôi sợ cậu ta sẽ trả thù tôi…”
Tôi gật gật đầu, nhanh chóng mỉm cười:
“Cậu biết không? Thẩm Nhã Trà đã đủ 18 tuổi rồi!”.
Điều này có nghĩa là ngay cả luật pháp cũng không thể đối xử nhẹ nhàng với cô ta được.
Lưu Sa Sa cuối cùng cũng yên tâm trở lại.
Cô ấy lấy điện thoại ra, đưa cho tôi đoạn video quay được.
Từ góc độ của cô ấy, vừa hay có thể nhìn thấy bàn tay của Thẩm Nhã Trà đang cố tình đẩy về phía tôi.
Về việc Thẩm Nhã Trà lừa gạt giáo viên chủ nhiệm, lại càng có nhiều người làm chứng.
Theo như Lưu San San nói, sau khi hai người Thẩm Nhã Trà trở về, cô ta bắt đầu nhờ Lục Tư Hoài giúp cô ta tìm xe, đưa cô ta đến bệnh viện.
Lúc mọi người muốn đi tìm tôi thì cô ta liền ngăn họ lại.
“Cô ơi, Sở Nhất nói với em rằng cơ thể cậu ấy không thoải mái, nên đã về trước, em còn nhìn thấy xe của cậu ấy đến đón cậu ấy.”
Giáo viên chủ nhiệm tỏ vẻ nghi ngờ.
“Vậy thì cô cũng phải gọi điện cho phụ huynh em ấy để xác nhận một chút!”.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy Thẩm Nhã Trà bắt đầu trở nên khẩn trương.
“Sao lại không có tín hiệu?”.
Thẩm Nhã Trà lại không cho cô ấy cơ hội thứ hai để gọi điện thoại.
“Cô ơi, cô không tin em ư? Việc Sở Nhất rời đi trước không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Dù sao thì nhà cậu ấy có tiền như vậy, thích nghi không nổi loại địa phương này không phải rất bình thường sao?”.
Từ lần Thẩm Nhã Trà bôi nhọ tôi, tôi liền mơ hồ cảm nhận được thành kiến của giáo viên chủ nhiệm đối với mình.
Còn có sự ưu ái của cô ấy đối với Thẩm Nhã Trà…
Lúc trước tôi còn cho rằng cô ấy thích Thẩm Nhã Trà là vì thành tích của cô ta tốt.
Hiện tại xem ra, đó không phải là tất cả, đại khái là trong lòng cô ấy ghét người giàu có.
Thẩm Nhã Trà lợi dụng tâm lý của cô ấy, nhắc đến hoàn cảnh gia đình tôi để khiến cô ấy đối với tôi càng thêm bất mãn.
Đúng lúc này, Thẩm Nhã Trà nhanh chóng đổi chủ đề:
“Cô ơi, em bị bong chân, sưng tấy khá nghiêm trọng, có thể làm phiền cô báo với bố mẹ của em trước không?”.
Thao tác này của cô ta như nước chảy mây trôi, tôi hoàn toàn mất đi cơ hội được giải cứu!
11.
Thẩm Nhã Trà triệt để xong rồi.
Nhưng đột nhiên, tôi lại không muốn cô ta xong đời ngay lập tức.
Trong giờ giải lao ngày thứ Ba, trong lúc không có ai chú ý, tôi chạy vào phòng phát thanh của trường.
Đối diện với micro, tôi ấn phát đoạn ghi âm.
“…Cảm giác thế nào? Cuốn sách kia sau khi rơi vào mặt cậu, rất đau phải không?”.
Giọng nói của Thẩm Nhã Trà được truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng,
Chỉ đáng tiếng lúc này tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.
Mặc dù lần trước tôi đã bị giáo viên chủ nhiệm dạy cho một bài học, nhưng Thẩm Nhã Trà lập tức sẽ bị thân bại danh liệt.
“Không phải chứ! Học bá Thẩm Nhã Trà thật sự là tự mình gian lận ư?”.
“Trời ạ, sự tồn tại của cậu ta ở trong lòng tôi liền giống như Thẩm Giai Nghi vậy, làm sao lại ghê tởm như vậy?”.
Bình luận của các bạn trong lớp không hề kiêng nể gì.
Tôi thấy sắc mặt của Thẩm Nhã Trà ngày càng trắng bệch.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của Lục Tư Hoài cũng trông rất là tệ.
Tôi bị cậu ta chặn lại trên đường đi lấy nước nóng.
Trong mắt cậu ta tràn đầy hốt hoảng lẫn day dứt.
“Là tôi đã hiểu lầm cậu.”
Tôi một bên vặn nắp chai một bên nói:
“Cậu có chuyện gì muốn nói thì nói một lần cho xong đi!”
Một lúc lâu sau cậu ta mới lên tiếng.
“Cậu có thể tha thứ cho tôi không, Nhất Nhất?”. Giọng điệu cậu ta có phần thận trọng.
Tôi nghe xong liền tạt thẳng nước vào mặt cậu ta mà không có một chút do dự.
Tuy không nóng lắm nhưng cũng đủ khiến người ta phải xấu hổ.
“Lục Tư Hoài, tôi chỉ hỏi cậu, nếu như là cậu, cậu cảm thấy có thể tha thứ không?”
Lục Tư Hoài đứng im nhẫn nhịn để mặc tôi tạt nước.
Những giọt nước trên tóc nhỏ giọt, cậu ta cụp mắt xuống, mỉm cười buồn bã.
“Cậu có phải thực sự rất chán ghét tôi?”
“Thậm chí liền tình bạn hơn mười năm của chúng ta…đều không cần nữa!.”.
Gió đầu xuân có chút lạnh thấu xương.
Đặc biệt là Lục Tư Hoài hiện đang phải mặc bộ đồng phục ướt sũng nước.
Đôi vai cậu ta run lên vì lạnh, nhưng cậu ta vẫn kiên trì chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Lục Tư Hoài.”
“Cậu không có tư cách nhắc đến chuyện hơn mười năm đó với tôi.”
Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt chàng trai liền lập tức vụt tắt.
Lúc quay người lại, có giọng nói rất nhẹ vang lên từ phía sau lưng.
“Thật sự, không thể tha thứ cho tôi sao?”
Nên tha thứ bằng cách nào?
Làm sao tôi có thể tha thứ cho một kẻ có hành vi khiến cho tôi trong vòng một tháng phải buông bỏ tình bạn thanh mai trúc mã hơn mười năm?
12.
Sau khi Thẩm Nhã Trà cho rằng đó là toàn bộ, tôi liền gửi cho cô ta một tin nhắn khác, dẫn cô ta đến phòng thiết bị.
Nội dung là ảnh chụp màn hình của một trong những video mà Lưu San San đã gửi cho tôi.
“Cậu còn muốn làm cái gì nữa?”.
Thẩm Nhã Trà nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt u ám.
Xem ra dạo này cậu ta trôi qua không được tốt lắm.
Tôi cầm trên tay cuốn từ điển Tân Hoa Xã dày gần 6 cm.
Ước lượng trọng lượng của nó…
“Bản thân cậu tự tát mình, tôi nói dừng lại mới được tính là kết thúc.”
“Hoặc là tôi ra tay?”
“Cậu chọn một cái.”
Thẩm Nhã Trà sợ tôi ôm hận, điên cuồng trả thù nên liền nhẫn nhịn cơn tức giận, bắt đầu tự tát mình.
Vết đỏ trên mặt nữ sinh dần dần hằn sâu, sưng tấy không đều màu.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài phòng thiết bị truyền đến.
Tôi có chút hoảng…
Hai nữ sinh, đơn độc….
Một trong số họ có khuôn mặt đỏ và sưng tấy.
Theo tính tình của Thẩm Nhã Trà, tôi có lẽ sẽ bị coi là kẻ bắt nạt học đường..
Trong lúc tôi còn đang choáng váng thì tiếng bước chân đã ngày càng gần.
Tôi nhìn khe hở chỗ cánh cửa…
Đúng lúc trong lòng khẩn trương thì cửa bị đóng lại.
Nói cách khác, người ở ngoài kia đã giúp tôi đóng cửa lại.
Tôi:”……”
Đúng là người có trái tim nhân hậu…
Khi Thẩm Nhã Trà đem bản thân mình đánh cho chảy máu mũi, tôi liền kêu cô ta dừng lại.
“Cầu xin cậu…”
Cô ta khẽ mấp máy môi, không dám chạm vào vết thương.
“Đừng đưa đoạn video cho cảnh sát.”
“Tôi vẫn muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Tôi cười lạnh một tiếng, cười sự hoang đường của cô ta, sau đó đẩy cửa rời đi.
“Đánh xong chưa?”
Một giọng nói nhỏ chợt vang lên gần cửa khiến tôi run lên.
“Người tốt bụng” giúp tôi đóng cửa chính là Lưu Sa Sa tình cờ đi ngang qua.
“Tôi giúp cậu trông chừng, không có ai nhìn thấy cậu đánh cậu ta!”.
“Tôi không có đánh!”.
Ngay từ đầu tôi đã định không tự mình làm việc đó.
Thẩm Nhã Trà tự bản thân tát mình, nên sẽ không tìm được chút trách nhiệm nào từ tôi cả.
“Cảm ơn.” Tôi gật đầu với cô ấy rồi định rời đi.
“Sơ Nhất.”
Cô ấy trông có vẻ do dự.
Vài giây sau, cô ấy đẩy cốc trà sữa vào tay tôi mà không một lời giải thích.
“Thật xin lỗi, trước đây không hiểu được chân tướng nên mới đi theo mọi người cô lập cậu.”
Cô ấy nói rất nhanh, một hơi nói ra một đoạn dài.
“Nếu trong học tập có vấn đề gì, có thể đến tìm tôi…hoặc nếu cần giúp đỡ về phương diện khác cũng có thể, tạm biệt!”.
Nói xong cô ấy liền bước đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi ngơ ngác nhìn ly trà sữa ấm trên tay.
Đây là lòng tốt đầu tiên tôi nhận được kể từ khi bị cô lập.