Không Có Lối Thoát - Chương 7
24.
Những đoạn tin nhắn và đống vé máy bay đó đã khiến tôi tin hơn nửa những gì Trình Diệp nói về việc chúng tôi đang hẹn hò.
Chủ yếu là vì anh có nhiều bằng chứng quá rõ ràng, còn tôi lại chẳng có gì để phản bác. Thực ra những chuyện khác có thể dễ hiểu, nhưng để tôi tin rằng mình thực sự đã làm nhiều chuyện “biến thái” với Trình Diệp như thế thì quả thật khó mà chấp nhận nổi.
Đúng lúc ấy, Trình Diệp đã đưa ra cú chốt hạ cuối cùng.
Trước đây, việc Trình Diệp có thể ở trong căn nhà của tôi hoàn toàn là nhờ vào lời thỉnh cầu của dì Trình. Từ nhỏ, tôi đã rất có cảm tình với dì hàng xóm xinh đẹp, nấu ăn ngon, và hoàn toàn không để bụng việc tôi “bắt nạt” con trai của bà.
Bà còn thường xuyên mang đồ ăn qua nhà khi mẹ tôi qua đời và tôi không có gì để ăn.
Vậy nên, đối với những lời nhờ vả của dì Trình, tôi chẳng bao giờ có thể từ chối được.
Nhưng lần này, khi Trình Diệp nói rằng dì Trình muốn gặp tôi, trong lòng tôi đã thầm từ chối.
Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng mình đang giúp dì Trình chăm sóc cậu con trai có vấn đề về tâm trí – Trình Diệp, cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi.
Nhưng chăm sóc rồi, Trình Diệp lại đột nhiên nói rằng, cậu ấy trở nên như bây giờ hoàn toàn là do tôi.
Điều này khiến tôi… làm sao mà còn mặt mũi gặp dì Trình nữa đây!
Sau khi Trình Diệp đề nghị, tôi ủ rũ một lúc lâu, chẳng thể nào đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Đợi mãi, gương mặt của Trình Diệp ban đầu còn rất vui vì đã chính thức nói với dì Trình về chuyện chúng tôi hẹn hò, cũng dần dần mất đi nụ cười.
“Cũng không sao, nếu Nhược Nhược không muốn gặp mẹ với tư cách là bạn gái của anh.”
Mặc dù sau đó Trình Diệp vẫn gượng cười, nhưng giọng điệu của anh lại lộ rõ vẻ thất vọng:
“Lần này là do anh tự mình quyết định, anh không nên tự ý công khai mối quan hệ của chúng ta.”
Vừa nghe Trình Diệp nói như vậy, tôi đã tin lời anh đến tám chín phần, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy vì những gì mình đã làm với Trình Diệp trong quá khứ.
Mấy ngày nay, tôi thậm chí còn hận không thể ngoan ngoãn nghe lời anh, bây giờ lại lập tức hoảng hốt quay lại.
Gần như ngay tức khắc, tôi quay đầu lại, cuống quýt an ủi: “Không, không phải, em không có ý không muốn gặp dì Trình Diệp… Đừng khóc mà, Trình Diệp.”
Quay lại, tôi thấy mắt Trình Diệp lại đỏ lên, trong đầu tôi như có một sợi dây chỉ cần đối diện với anh là căng thẳng, giờ đột nhiên đứt phựt.
Thế là tôi không nghĩ ngợi gì nữa, nắm lấy mặt ạnh, vừa lau nước mắt vừa dịu dàng dỗ dành:
“Sao em lại không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta chứ? Nếu em không muốn, thì lần trước đã không chủ động đề nghị quay lại với anh rồi, đúng không?
“Hơn nữa, mấy hôm trước, em đã nói với Hà Lộ về chuyện của chúng ta, còn công khai trên tất cả các mạng xã hội của mình nữa mà… Thật sự không có ý như anh nói đâu.”
Thấy Trình Diệp vẫn không có vẻ gì là tốt hơn sau lời nói của tôi, tôi chẳng còn cách nào khác, đành đồng ý luôn:
“Em sẽ đi gặp dì Trình, phải đi gặp, vừa nãy em chưa trả lời chỉ vì đang nghĩ xem nên mua quà gì để gặp dì thôi.”
“Thật chứ?” Trình Diệp cuối cùng cũng lên tiếng.
Mắt anh vẫn đỏ, giọng còn hơi nghẹn ngào, trông… có chút khiến người khác muốn bắt nạt.
“Thật, em không nói dối!”
Tôi nuốt nước bọt, nhanh chóng xua đi những suy nghĩ rối bời trong đầu, rồi thề thốt với anh: “Anh xem, từ hôm đó đến giờ, en có khi nào lừa anh không? Em đã nói là không bắt nạt anh nữa, cũng không lừa anh, thì nhất định sẽ làm được, thật đấy!”
“…Vậy được rồi!”
Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của Trình Diệp chậm rãi nhìn tôi rồi nói: “Vậy thì anh sẽ tin Nhược Nhược thêm một lần nữa.”
25.
Trên đường đi gặp dì Trình, tay tôi đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Mãi đến khi Trình Diệp ghé sát tai tôi, nói: “Mẹ không biết chuyện trước đây của chúng ta, anh chưa bao giờ nói với bà.” Tôi mới thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Khi đến nhà hàng đã hẹn, dì Trình, vẫn xinh đẹp dịu dàng, câu đầu tiên của dì khi gặp tôi là: “Thật sự cảm ơn Nhược Nhược đã giúp dì chăm sóc A Diệp.”
Nói xong, dì còn ôm tôi một cái.
Điều này làm tôi lập tức thấy ngượng ngùng, suốt bữa ăn cứ lo nghĩ không biết nếu dì Trình biết tôi đã làm nhiều chuyện tệ hại với con trai dì, liệu chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra.
Nhưng may mắn là điều đó đã không xảy ra.
Dì Trình chỉ tranh thủ trêu chọc Trình Diệp: “Dì biết thằng bé đang yêu rồi, nhưng không ngờ nó lại không nói cho dì biết người đó là Nhược Nhược.”
Dì còn nói: “Nếu sớm nói ra thì tốt biết mấy, dì luôn rất quý Nhược Nhược mà.”
Nghe dì Trình nói vậy, tôi rất vui, nhưng đồng thời lại thấy có lỗi hơn.
Tôi cứ tưởng bữa cơm hôm nay đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ, trong lúc Trình Diệp ra ngoài thanh toán, dì Trình, người luôn cười tươi từ nãy giờ, bỗng lo lắng nhìn tôi và nói:
“Thực ra dì đã cảm nhận được lâu rồi, mỗi lần A Diệp về nước, thằng bé đều là đến gặp cháu. Nhưng vì thằng bé chưa từng nói ra, nên dì cũng không hỏi.”
Dì ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau khi bày tỏ quan điểm của mình, dì mới tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên, dì rất ủng hộ hai đứa yêu nhau.”
Dì Trình nói xong, tiếp tục nhìn tôi, rồi nói tiếp:
“Chỉ là, dì mơ hồ thấy, vài lần A Diệp về nước, trên người nó có vài vết thương… Dì không muốn liên hệ những chuyện đó với Nhược Nhược.”
Có lẽ sợ tôi hiểu nhầm, dì Trình vội vàng giải thích:
“Dì chỉ lo lắng rằng, trong thời gian về nước, A Diệp có thể đã gặp chuyện gì đó, khiến thằng bé trở nên như bây giờ.”
Nói đến đây, dì Trình cúi người nắm lấy tay tôi, gương mặt đầy lo và, kỳ vọng nhờ tôi:
“Vì vậy, dì muốn nhờ Nhược Nhược, liệu sau này có thể thử giúp thằng bé gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng không?”
Dì Trình thực sự đã giao phó cậu con trai của mình cho kẻ đã gây ra mọi chuyện này, toàn quyền tin tưởng giao anh cho tôi, thủ phạm chính!
Lúc này, trong đầu tôi, những hoài nghi còn sót lại cũng hoàn toàn tan biến, cảm giác xấu hổ và áy náy lại tràn ngập khắp người.
Tôi chẳng rõ mình đã nói những gì, cuối cùng tôi cũng đợi đến khi Trình Diệp quay lại.
Tôi có thể khẳng định rằng, đây là lần đầu tiên tôi mong ngóng sự xuất hiện của Trình Diệp đến vậy!
Vừa thấy Trình Diệp quay lại, tôi lập tức chạy ngay ra phía sau, thật sự không dám đối diện với ánh mắt đầy tin tưởng và hy vọng của dì Trình nữa.
“Tình cảm của Nhược Nhược và A Diệp thật tốt.”
Không ngờ, hành động này của tôi lại khiến dì Trình thốt lên một câu cảm thán, thậm chí ngay sau đó dì còn hỏi:
“Hai đứa có ý định kết hôn chưa?
“Nếu có, nhất định phải nói cho dì biết ngay, đừng giấu dì như trước nữa nhé.”
Sau khi nghe câu này của dì Trình, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Trình Diệp đã quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ mong đợi, khẽ hỏi: “Nhược Nhược, có được không?”
Tôi: …
Chuyện này… có phải tiến triển hơi nhanh không? Dù nói là chúng tôi đã yêu nhau gần năm năm, nhưng tôi chỉ nhớ những gì xảy ra trong hai tháng gần đây thôi mà!
26
Một ngày thứ tư tháng sáu, trời mưa nhẹ.
Trình Diệp cầm một chiếc ô ra khỏi nhà, đến phòng khám thì cẩn thận gấp lại chiếc ô in hoa xanh và đặt vào giá. Sau đó, anh đẩy cửa bước vào. Đây là lần thứ hai anh đến đây kể từ khi về nước, với cuộc hẹn lúc 10 giờ sáng. Anh đến sớm nửa giờ, nên phải ngồi đợi vì bệnh nhân trước chưa kết thúc buổi khám.
Dịch vụ ở phòng khám tư rất tốt. Anh vừa ngồi xuống chưa đầy một phút thì đã có y tá đến đưa cho anh một tách trà nóng.
“Anh Trình, hôm nay anh đến sớm vậy.”
“Ừm, vì hôm nay tôi muốn về sớm, sau này chắc không đến đây nữa.”
Y tá mỉm cười, Trình Diệp cũng lịch sự đáp lại bằng một nụ cười. Nhưng chỉ sau câu xã giao đó, anh cúi đầu không nói gì thêm, yên lặng chờ đợi.
Bệnh nhân trước kết thúc rất đúng giờ, Trình Diệp nhìn đồng hồ rồi đẩy cửa bước vào.
“Anh Trình, hôm nay trông tâm trạng anh có vẻ rất tốt nhỉ.”
Trình Diệp vừa ngồi xuống thì người ngồi phía bên kia bàn đã mỉm cười nói.
“Rõ vậy sao?”
Anh sờ sờ mặt mình, nhận ra môi mình từ đầu sớm đã khẽ nhếch lên.
“Thật sự là tôi rất vui, bác sĩ Lý.”
Nhận ra điều đó, Trình Diệp không giấu giếm, hào hứng chia sẻ niềm vui với bác sĩ:
“Nhược Nhược đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi, sau này tôi có lẽ sẽ không đến đây nữa.”
Nghe lời của Trình Diệp, bác sĩ Lý ngập ngừng một chút rồi cũng cười chúc mừng:
“Vậy thì xin chúc mừng anh Trình.”
“Chỉ là…” Vị bác sĩ thân thiện lại có chút ngập ngừng, rồi tiếp tục hỏi bệnh nhân của mình:
“Nhược Nhược mà anh nhắc đến, có phải là cô An mà anh thường nhắc trước đây không?”
Bệnh tình của bệnh nhân này rất nghiêm trọng. Chỉ riêng việc đến phòng khám của ông, đã kéo dài suốt hai năm. Chưa kể, trước đó anh còn từng được điều trị ở nước ngoài.
Nguyên nhân khiến anh mắc bệnh chính là “cô An” đó.
“Là cô ấy, từ đầu đến cuối chỉ có cô ấy.”
Khi nhắc đến “cô An,” bệnh nhân trẻ tuổi ngồi đối diện ông, trên mặt hiện lên biểu cảm vô cùng dịu dàng.
“Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, sẽ không cần tôi nữa.”
Không biết nghĩ tới điều gì, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của bệnh nhân trẻ đối diện đột nhiên trở nên u ám.
“Tôi từng nói với bác sĩ rồi, Nhược Nhược đã giận tôi rất lâu.”
“Đúng vậy, anh Trình Diệp từng nhắc đến.”
Bác sĩ Lý tiếp lời, giọng điệu rất ấm áp, nhẹ nhàng như thể hai người bạn đang trò chuyện với nhau.
“Vì cô An nói rằng anh kiểm soát quá nhiều và muốn anh thay đổi.”
“Tôi đã thay đổi mà!”