Không Bỏ Lỡ - Chương 2
Ta chậm rãi kiên định lắc đầu.
Lúc này, ta lại không biết rằng, Cố Hề đang cúi đầu, như nhìn một con mồi, cách lớp khăn voan đỏ nhìn chằm chằm ta.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hắn mang theo ý cười không rõ.
4.
Được đưa vào động phòng, sau khi mọi người đều lui, ta không chịu đựng nổi nữa, đau đến mức bất lực ngã xuống giường, tiện tay kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống.
Tiểu Phù thấy sắc mặt ta tái nhợt, sợ đến phát khóc, “Tiểu thư, nô tỳ sẽ đi mời đại phu ngay.”
“Không sao, là do vết thương bị nhiễm trùng, ngươi đi đun thêm cho ta vài chậu nước nóng.”
Ta bắt đầu cởi bộ đồ cưới rườm rà, áo lót đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, dính vào vết thương đang mưng mủ, không kéo ra được một chút nào, càng kéo càng đau.
“Tiểu thư, nô tỳ sợ, lát nữa Hầu gia vào, phát hiện ra người không phải là đại tiểu thư sẽ nổi giận, đuổi chúng ta về Thôi gia thì sao.”
“Sẽ không đâu, đêm nay hắn sẽ không đến.” Ta vô cùng chắc chắn.
Kiếp trước, hắn đã kéo phó tướng vào thư phòng bàn bạc chuyện công suốt đêm tân hôn, để Thôi Uyển Uyển ở một mình trong phòng.
Hắn kéo dài nửa tháng mới động phòng với nàng ta.
Sau đó, Thôi Uyển Uyển cũng tính cả khoản nhục nhã này lên đầu ta.
Cố Hề vô tình với ta, không đến tìm ta, ta cũng được nhàn hạ.
Ta phải mất chín trâu hai hổ mới lột được áo lót ra, để lộ bờ vai gầy gò, vết roi chằng chịt, da thịt be bét, máu me loang lổ.
Tiểu Phù cầm khăn tay, thấm nước ấm, vừa khóc vừa giúp ta rửa vết thương, vừa bôi thuốc vừa thổi khí.
Đột nhiên, tiếng nức nở dừng lại.
Vết thương ở sau lưng, có cảm giác lạnh lẽo lướt qua.
Ta giật mình, muốn quay đầu lại, nhưng gáy lại bị một bàn tay to ấn trụ.
Hơi thở của Cố Hề áp sát, vô cùng nguy hiểm, giống như chỉ cần hắn dùng một chút sức, là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ của ta.
“Thôi Uyển Uyển, ngươi dám lừa ta.”
Sức lực ở gáy bỗng giảm xuống, Cố Hề bóp cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ trong chớp mắt, sát khí trong mắt hắn bỗng tan biến, “Sao lại là nàng?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Cố Hề cực nhanh kéo chăn qua, bọc chặt thân thể ta. Chăn trùm lên vết thương, ta kêu lên đau đớn, “Nhẹ tay, đau!”
Nến đỏ nhỏ giọt, ánh nến bỗng chốc lay động.
Trong phòng thêm vài phần mập mờ không nói nên lời.
Vành tai Cố Hề đỏ lên, có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Bóng người ngoài cửa khựng lại, do dự giằng co hồi lâu, mới đè thấp giọng bẩm báo, “Hầu gia, có tin gấp.”
“Khụ khụ, biết rồi.”
Môi mỏng mím thành đường cong đẹp mắt, Cố Hề kéo giọng, ho khan vài tiếng, dường như muốn che giấu sự thất thố của mình.
Mà ta từ nhỏ đã giỏi quan sát sắc mặt người khác, thu hết biểu cảm thay đổi của hắn vào mắt, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Hóa ra tên Diêm Vương không gần nữ sắc, hình như còn khá ngây thơ.
Nhưng trong chớp mắt, đáy lòng ta lại dâng lên từng đợt đắng chát.
5.
Mãi đến khi Cố Hề rời đi, thần kinh căng thẳng của ta mới thả lỏng, lập tức ngã xuống giường.
Tiểu Phù đứng ngoài cửa, đã sớm sợ đến mất mật.
Xác định Diêm Vương đã đi xa, nàng mới vội vàng chạy vào phòng, hốt hoảng hỏi: “Tiểu thư, Hầu gia không có làm gì người chứ?”
Ta không còn sức đáp lại nàng.
Dựa vào châm cứu để duy trì tinh thần, cũng không còn tác dụng, ta mơ màng ngủ thiếp đi.
Vừa nhắm mắt, ta đã chìm sâu vào cơn ác mộng khủng khiếp.
Trong cơn ác mộng, ta quần áo xộc xệch, lăn xuống giường, liều mạng muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị tên cầm thú Lâm Thư Đãng kéo về.
Hắn vô cùng thô bạo, tát thẳng vào mặt ta, “Kêu đi, đồ tiện nhân, tiếp tục kêu đi.”
Từng cái, từng cái một, cho đến khi tai ta điếc đặc, giống như cá chết, như giẻ rách, tê liệt mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Phu quân, thiếp, thiếp, thật sự biết lỗi rồi.”
Máu nhuộm đỏ cả trời, ngọn lửa cuồn cuộn, tiếng kêu than khắp nơi, khắp nơi đều là cảnh tượng tan hoang.
Đích tỷ và Lâm Thư Đãng cấu kết, thông đồng với giặc.
Đại phu nhân bị đầu độc chết.
Ta bị đẩy xuống cổng thành, thịt nát xương tan.
Cố Hề liều chết bảo vệ thành Chu Tước.
Hắn lấy một địch trăm, thân thể bị đâm đầy lỗ thủng, máu chảy như suối, bộ giáp sắt trên người bị máu nhuộm đỏ tươi.
Sau khi chết, thi thể Cố Hề vẫn đứng thẳng không ngã.
Ký ức kiếp trước, giống như một con rắn độc thè lưỡi, quấn quanh cổ ta, từng vòng từng vòng, không ngừng siết chặt.
Ta đột nhiên tỉnh lại, sau một thoáng ngạt thở, ta ôm lấy ngực đau nhói, thở hổn hển.
Thái y thấy ta tỉnh lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân, người đã hôn mê một ngày một đêm rồi, nếu còn không tỉnh lại, ta sẽ không thể trả lời Hầu gia được.”
Sau khi Cố Hề rời đi, hắn đã tìm thái y đến cho ta, còn không cho bất kỳ ai tiết lộ chuyện này.
Gia phong Hầu phủ nghiêm khắc, hạ nhân cũng không dám bàn tán chuyện riêng của gia chủ.
Chỉ thấy phòng ta sáng đèn suốt đêm, thấy từng chậu nước máu đổ ra.
Họ còn tưởng ta bị thương nặng khi động phòng, đều vô cùng kinh ngạc.
Mọi người trong phủ đều biết, Hầu gia tính tình lạnh nhạt, không gần nữ sắc, không ngờ rằng một khi đã động phòng, lại oai phong đến thế.
Mọi người ngầm hiểu, cúi đầu, không khỏi cảm thán: Thiếu phu nhân, thật không dễ dàng gì!
Những lời đồn đại kỳ lạ, trong sự trao đổi ánh mắt một cách im lặng, không hẹn mà truyền đi, từ người này sang người khác.
Còn ta lại chẳng hay biết gì.
6.
Sau khi tỉnh lại, ta đói đến mức không chịu nổi, bảo Tiểu Phù nhanh chóng đi tìm đồ ăn cho ta.
Nhưng nàng còn chưa bước ra khỏi cửa, Đại phu nhân đã đến, phía sau còn theo một hàng dài nha hoàn, đi vào theo hàng lối.
Không lâu sau, trên bàn đã bày đầy những món ăn ngon.
Vịt tiềm bát bửu, vi cá xào cung đình, gà xào cay, sư tử đầu đỏ kho tàu hạng nhất……………… còn có món khoái khẩu nhất của ta là giò heo kho tàu, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Mùi thơm phức, quả thực là sự cám dỗ chết người.
Ta nhất thời quên hết mọi thứ, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Nhưng đây là Hầu phủ, ta vẫn phải giả vờ là một tiểu thư đài các.
Ta đang chuẩn bị hành lễ với Đại phu nhân, thì bị bà kéo lên bàn ăn, ấn vai ngồi xuống.
“Thời Vũ, tối qua vất vả cho con rồi.”
Ta suýt thì nghẹn, bắt đầu nói bừa: “Không vất vả, nên làm mà.”
“Đã gả vào Hầu phủ, sau này chính là người một nhà, không cần phải làm những thủ tục rườm rà này.”
“Còn ngây ra đó làm gì, mau ăn đi.”
Đại phu nhân là con gái nhà tướng, từng ra chiến trường giết giặc, lập được chiến công hiển hách, là một nữ tử kỳ lạ, tính tình cũng nổi tiếng là hào sảng.
Ta đói đến mức mắt sáng rực, cúi đầu ăn liên tục.
Đại phu nhân chống cằm, vui vẻ nhìn ta ăn, không ngừng gắp thức ăn cho ta, “Không vội, ăn chậm thôi, đều là của con.”
Vì ăn hơi vội, cánh tay áo trượt lên, để lộ những vết sẹo cũ trên cánh tay.
Đại phu nhân mắt tinh nhìn thấy, nắm lấy tay ta, nhìn vết sẹo, đầy vẻ thương xót, “Còn đau không?”
“Đã đóng vảy rồi, sao còn đau được.”
Ta tùy tiện nói, nhưng Đại phu nhân đột nhiên mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ ôm lấy ta.
Tay ta vẫn còn kẹp thức ăn, miệng cũng nhét đầy, nhưng lại bị cái ôm bất ngờ này làm cho mắt cay cay.
Từ khi mẫu thân ta mất, đích mẫu liền càng ra sức ngược đãi ta.
Phụ thân cũng giả điếc không nghe, không quan tâm đến sống chết của ta.
Ta đã quên mất đã bao lâu rồi mình không được ăn no, cũng quên mất đã bao lâu rồi mình không được ôm ấp chân thành.
Trước kia, dù có bị đánh đến da tróc thịt bong, ta cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Mọi người đều nói, ta là một con quái vật không biết đau đớn, máu lạnh vô tình.
Nhưng không hiểu sao, lúc này, nước mắt ta lại như trân châu, lăn dài trên má.
“Ôi chao, đừng khóc mà, Thời Vũ.”
Đại phu nhân vẻ mặt hoảng hốt, lại ôm chặt ta thêm vài phần, “Thời Vũ, sau này nếu có ai bắt nạt con, cứ nói với ta, ta sẽ một đao kết liễu hắn.”
Nhân lúc ta ngẩn người, Đại phu nhân liền đeo một chiếc vòng vào cổ tay ta.
“Đứa nghịch tử của ta, là một tên thô lỗ, không biết thương người, nếu hắn dám bắt nạt con, con cứ nói với ta, ta sẽ bắt hắn quỳ rách cả sàn nhà.”
Ta nhìn dung nhan khoáng đạt của Đại phu nhân, nhất thời ngẩn người.
Cảnh tượng kiếp trước bà chết thảm lại hiện lên trong đầu ta.
Lúc đó, phu quân bà tử trận sa trường, con trai cũng không rõ sống chết.
Mặc dù tóc mai đã bạc trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn vì gió sương.