Không Bỏ Lỡ - Chương 1
1.
Ngày thành Chu Tước thất thủ, đích tỷ đã đẩy ta xuống thành lâu cao ba mươi sáu trượng.
Ta mặc bộ y phục đỏ như máu, rơi thành thịt nát.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã được tái sinh vào ngày xuất giá.
Lúc này, ta đang bị nhốt trong từ đường Thôi gia chịu phạt.
Làn da trắng nõn dưới lớp áo cưới đỏ thẫm, đều là những vết roi chằng chịt, những vết thương thô ráp đáng sợ, đã sớm chảy mủ.
Máu tươi hòa với mồ hôi lạnh, thấm ướt toàn thân ta.
“Thôi Thời Vũ, ngươi chỉ là một thứ nữ, được Lâm gia công tử để mắt tới, đã là ngươi trèo cao, đừng không biết điều.”
Đích mẫu từ trên cao nhìn xuống, trong mắt bà, ta còn không bằng một con kiến hôi.
“Hôm nay ngươi không gả cũng phải gả, không do ngươi quyết định.”
“Rầm!”
Cánh cửa lớn của từ đường Thôi gia bị đẩy ra, đích tỷ loạng choạng chạy vào, kinh hô: “Không được đâu, mẫu thân.”
Vì chạy quá vội, phượng quan trên đầu đích tỷ cũng suýt rơi xuống.
“Uyển Uyển, con làm gì vậy? Hôm nay cũng là ngày con gả vào Hầu phủ làm chủ mẫu, sao có thể hấp tấp như vậy.”
Đích mẫu đau lòng đỡ lấy đích tỷ.
Nhưng Thôi Uyển Uyển không màng đến những thứ khác, lập tức ném miếng ngọc bội ở thắt lưng vào người ta, không dám nhìn thêm một cái, như thể đó là ôn dịch.
Miếng ngọc bội đó, chính là tín vật mà Cố Hầu gia tặng cho ta.
“Rõ ràng muội muội mới là người đã cứu Hầu gia, nữ nhi đã yêu mến Lâm công tử từ lâu, nguyện thay muội muội xuất giá, cầu xin mẫu thân thành toàn.”
“Hồ đồ.”
Sắc mặt đích mẫu đột nhiên thay đổi.
Trong lòng bà sáng như gương, nếu không phải do bà trộm tín vật của ta, lại tốn không ít công sức để tung tin đồn, thì Cố Hầu gia sẽ không bao giờ đồng ý cưới con gái Thôi gia.
Cuối cùng cũng giành được mối hôn sự tốt, mấy ngày trước, Thôi Uyển Uyển còn vui đến nỗi không ngủ được.
Sao hôm nay lại muốn hủy hôn, gả cho Lâm công tử.
Mặc dù Lâm Thư Đãng tướng mạo tuấn tú, lại là con trai độc nhất của Lâm Thượng thư, gia thế hiển hách.
Nhưng tiếng xấu phong lưu của hắn cũng truyền xa.
Ai mà không biết, hắn còn chưa thành thân, đã nạp ba bốn phòng thiếp thất.
Những gia đình quyền quý trong kinh thành, ai lại muốn gả con gái mình cho hắn để chịu khổ.
Ngoài phủ tiếng trống rền vang, đoàn rước dâu của Lâm gia đã đến trước cửa Thôi phủ.
“Người đâu, mau chuẩn bị cho con tiện nhân này, nhét vào kiệu, đưa đi.”
Vài ma ma nhận lệnh, hợp sức kéo ta ra ngoài, còn xé toạc vết thương của ta.
Nhưng lúc này đích tỷ lại điên cuồng đẩy mọi người ra, không kịp chờ đợi mà leo lên kiệu hoa của ta.
“Uyển Uyển trở về đi, nhanh, nhanh, nhanh chặn đại tiểu thư lại.”
Đích mẫu kinh hãi, mất hết dáng vẻ cao quý thường ngày, hét lên chói tai.
Các ma ma vội vàng đuổi theo, hậu viện loạn thành một đoàn.
Ta bất lực ngã xuống đất, cười đến mức co giật.
Hóa ra đích tỷ cũng được trùng sinh.
Nàng ta tưởng rằng Lâm công tử sau khi thành hôn sẽ thay đổi, nhưng không biết rằng điều chờ đợi nàng, rốt cuộc sẽ đáng sợ đến mức nào.
2
Thực ra, Lâm Thư Đãng cưới ta làm thê, cũng chỉ vì nóng giận với đích tỷ, muốn để nàng phải hối hận.
Kiếp trước, đích tỷ ép ta làm thơ hộ nàng, giúp nàng giành giải nhất.
Cũng ngày hôm đó, Lâm Thư Đãng bị tài năng của nàng chinh phục, bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Vì vậy, ngày nào hắn cũng tặng hoa, tặng đàn tranh thư họa, tặng phấn son trang điểm, tặng thuốc bổ quý giá…
Nhưng đích tỷ lại kiêu ngạo, vứt hết tất cả, khiến hắn mất hết mặt mũi.
Những điều này hắn còn có thể tạm thời nhẫn nhịn, nhưng đích tỷ lại công khai đính hôn với Hầu phủ, hoàn toàn dập tắt hy vọng của hắn.
Lâm Thư Đãng tức giận.
Biết đích tỷ không ưa ta, việc gì cũng muốn hơn ta.
Vì vậy, hắn đã đến cầu hôn ngay trong ngày hôm đó.
Trước mặt đích tỷ, hắn nói rằng muốn cưới ta làm thê, hứa cho ta một đời giàu sang vô lo.
Đích tỷ có gì, hắn sẽ cho ta thứ tốt hơn.
Sau khi thành hôn, hắn thực sự đã làm được.
Không chỉ đuổi hết các phòng thiếp thất, còn hết mực cưng chiều, vẽ mày điểm hoa, bóc tôm gắp thức ăn cho ta.
Trước mặt mọi người, Lâm Thư Đãng là một người phu quân vô cùng tốt.
Nhưng vào ban đêm, hắn sẽ xé bỏ lớp ngụy trang, trên giường, dùng đủ tư thế xấu hổ để làm nhục ta, dùng đủ mọi phương thức để tra tấn ta.
“Phu quân, nô, nô.. thực sự biết lỗi rồi.”
Bất chấp lời cầu xin của ta, Lâm Thư Đãng dùng roi quất mạnh hơn.
“Tiếp tục, tiện tỳ, chân, mở rộng ra…”
Vì ta và đích tỷ có ba phần giống nhau, mỗi khi nhớ đến đích tỷ đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn liền trút hết mọi cơn giận lên người ta.
Hắn còn cải tạo mật thất thành Vong Ưu Các, nuôi một đám mỹ nữ bên trong.
Lâm Thư Đãng chính là một tên điên đắm chìm trong tửu sắc, căn bản không hiểu tình yêu.
Không quên được đích tỷ, cũng chỉ là vì thứ không có được mới chính là thứ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Lần này, vị đích tỷ ngu ngốc này lại tự tranh nhảy vào hố lửa.
Vậy thì ta chúc nàng, tận hưởng vui thú phòng the.
3.
Đoàn rước dâu của Cố Hầu gia cũng sắp đến rồi.
Nhưng cô dâu lại chạy theo người nam nhân khác.
Phụ thân biết được đích tỷ không chỉ hủy hôn, còn cướp thân, suýt thì tức đến ngất đi.
Ông tát một cái vào mặt đích mẫu, đánh bà ngã xuống đất, “Đều là do bà ngày thường chiều chuộng nó đến vô pháp vô thiên, các người muốn hại chết cả Thẩm gia sao.”
Cố gia là gia đình quyền quý.
Hôm nay là ngày vui, những người được mời đến, đều là những nhân vật có máu mặt trong kinh thành, ngay cả Thái tử cũng cải trang đến dự.
Nếu vào thời điểm quan trọng như thế này, Thôi gia lại hủy hôn, gây ra chuyện cười, thì không chỉ mất mặt Cố gia.
Mà con đường làm quan sau này của Thôi gia cũng coi như chấm dứt.
“Thôi Thời Vũ đâu? Nó ở đâu?”
Phụ thân hoàn toàn hoảng hốt, lúc này mới nhớ đến ta, tiện thể cũng nhớ đến việc mấy ngày trước đã dùng gia pháp với ta.
“Tứ tiểu thư vẫn đang quỳ phạt ở từ đường.”
Ma ma run rẩy trả lời, đầu cúi rất thấp.
“Hồ đồ.”
Phụ thân vung tay áo rộng, vội vã chạy đến từ đường, suýt nữa thì vấp ngã, “Thời Vũ, con ngoan của ta, hóa ra con mới chính là người có ân với Cố Hầu gia, may mà đích tỷ của con kịp thời nhận lỗi, vật hoàn nguyên chủ…”
Phụ thân tự biết mình có lỗi, nói năng lộn xộn.
“Không xong rồi, đại nhân, Cố Hầu gia đã đến rồi.”
“!!”
“Ta gả.”
Chưa đợi phụ thân nói xong, ta đã trực tiếp cắt ngang lời ông.
Ta biết rằng nếu gả cho Cố Hề, con đường sau này của ta chắc chắn sẽ là đầy chông gai.
Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.
Nếu bị từ hôn, không chỉ Thôi gia không dung thứ cho ta, mà cả thế tục cũng không dung được ta.
Hơn nữa con đường mà ta phải đi, cũng phải có sự giúp đỡ của Cố Hầu gia.
Ta nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, lại để đại phu thi châm giúp ta tỉnh táo, dưới sự dìu đỡ của Tiểu Phù, ta ngồi vào kiệu hoa của Cố Hầu gia.
Lúc bái đường, vì trên người có vết thương, ta bước đi không vững, suýt nữa thì ngã.
Cố Hề liền đỡ lấy ta.
Ta từ dưới khăn voan đỏ, nhìn thấy dáng người cứng cáp, thẳng tắp của hắn, bên tai là một giọng nói ôn hòa “Thôi Uyển Uyển, nếu bây giờ ngươi hối hận, vẫn còn kịp.”