Không Bỏ Lỡ - Chương 1
01
Tôi thật sự xui xẻo khi hệ thống chọn, xuyên làm vợ của Cố Hoài Chi.
Vợ của một đàn ông trầm cảm, u ám.
Hệ thống dùng giọng điệu “trời cao giao trọng trách cho kẻ đại tài” mà khuyên răn :
“Cô Chiêm, trong kịch bản , chỉ khi cô thành công cứu vớt chồng tổn thương, cô mới thể trở về thế giới thật.”
Tôi “xoẹt” một cái kéo rèm cửa kín mít , đôi mắt vô hồn chằm chằm và hỏi :
“Tại ?
“Mỗi ngày làm về mệt mỏi như chóa, giờ dỗ dành một đàn ông chịu sống nữa? Chính còn chớt đây !”
Vậy nên khi Cố Hoài Chi tìm cách tự s*t, thường giả vờ như thấy.
Hệ thống nhiều lần cảnh báo thành, cuối cùng quyết định mặc kệ :
“Thôi , đàn ông trai thế cô cũng nỡ lòng cứu, Chiêm Ngọc Hoa, cô tự chơi nhé!”
Không còn hệ thống can thiệp, dứt khoát quan tâm sống chớt như nào nữa.
2
Cố Hoài Chi là một ấm nhà giàu, ông cụ để nhiều tài sản, nên chẳng cần làm ngày nào.
Anh giống hệt kiểu “ cần nhiều tiền, chỉ cần thật nhiều tình yêu”.
Tiền nhiều chỗ tiêu, thế mà vẫn trầm cảm.
Và , một làm quần quật kiếm tiền, ép thế giới để cứu vớt thiếu gia .
Thật nực ! Chẳng lẽ mạng bình thường như là mạng ?
Anh đau, khổ, thì mặc kệ .
Đã là chồng , thì hầu hạ . Muốn mặt nóng dán mông lạnh của , cửa !
Hôm nay, thu trong phòng như mọi khi, ngoài.
Tôi lập tức ngoài đập cửa ầm ầm.
Anh phiền, mở hé cửa một khe nhỏ, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo:
“Làm gì?”
Giọng điệu của .
“Tôi đói, nấu cơm .”
Giọng còn khó chịu hơn.
“Không.”
Anh dứt lời định đóng cửa khóa , đã nhanh chân chặn kịp, mạnh mẽ đẩy cửa.
Người đàn ông cao 1m86 mặt , vẻ mặt chút biểu cảm.
Tóc mái đã dài nhưng cắt, đầu cúi thấp che mất đôi mắt, chỉ để lộ đường quai hàm sắc lạnh.
Nhìn thảm hại thế , càng tức điên lên:
“Bây giờ nấu cơm, xong xuống nhà cắt tóc. Anh bộ dạng xem, khác gì ma nam cả.”
Người đã trắng, tóc dài, trông hệt như ma.
Cố Hoài Chi vẫn yên nhúc nhích.
Tôi hết kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay kéo mạnh, khiến loạng choạng ngã lòng , vẻ mặt kinh hoảng:
“Cô điên ?”
Tôi vén tóc mái rối bù của , lấy chiếc kẹp tóc bên tai cài lên tóc .
Nhìn chồng khôi ngô lộ bộ khuôn mặt, cơn tức giận của tự nhiên dịu một nửa, giọng cũng mềm mỏng hơn:
“Ngoan, ai bảo là chồng chứ. Tôi đói, lo cho thì ai lo?”
Cố Hoài Chi ngẩn , dường như cảm thấy lời lý.
Sau khi buông tay, kéo thẳng chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, xắn tay áo che vết sẹo tự hại, lấy tạp dề trong bếp quàng lên eo.
“Hôm nay vẫn ăn thịt xào đậu phụ chứ?”
Một lát , giọng bình thản hỏi vọng .
Tôi ườn sofa, thản nhiên đáp:
“Ừ.”
03
Làm thế nào để chung sống với một vấn đề?
Đơn giản, cứ coi họ như bình thường.
Ăn cơm xong, trong lúc dọn bát đũa, cầm áo khoác của , chặn đường khi định về phòng.
“Tôi rửa bát xong , giờ cô để về phòng chứ.”
Cố Hoài Chi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng với chiếc kẹp tóc hồng hình hoạt hình đầu, trông buồn .
Tôi nhịn , bật thành tiếng:
“Phì——”
“Cô cái gì?” Anh nhíu mày, cuối cùng cũng chút cảm xúc.
“Thực đôi khi cũng dễ thương đấy.”
Tôi thật lòng.
Anh còn định tiếp, nhưng đã đưa ngón tay lên môi , “suỵt” một tiếng:
“Đã hứa cắt tóc , ngày nào cũng ở chung nhà với một con ma .”
04
Cố Hoài Chi tức giận.
Sau khi cắt tóc ở tiệm, giận dữ nhét chiếc kẹp tóc tay :
“Trả cô.”
Tôi đàn ông mặt, giờ đây trông như lột xác thành một trai trai xuất sắc, chẳng hiểu gì mà tức.
nếu đã cho thái độ khó chịu, tất nhiên cũng thèm để ý đến .
Khu biệt thự cao cấp buổi tối hầu như ai dạo.
Hai chúng một một , cách xa đến mức thể nhét cả dòng sông Trường Giang giữa.
Anh , bước nhanh như gió, còn chậm rãi phía , bận rộn chơi đùa với mèo và chó.
“Lại đây nào, Mi Mi, ngoan ngoan.”
Một chú mèo tam thể sạch sẽ và một chú chó Samoyed bẩn thỉu.
Một con chắc đã lang thang lâu ngày, còn con lẽ chủ bỏ rơi.
Hoa ngôn của mèo hoang là: “Ai nhanh tay thì .”
Còn hoa ngôn của chó hoang cũng .
Tối nay vận may của thật bùng nổ, nhặt cả mèo lẫn chó.
Chú chó Gia Gia vẫy đuôi đến mức sắp thành cánh quạt, còn chiếc quần ống rộng của chú mèo cọ đầu đầy lông.
Kết quả, tiếng ngớ ngẩn của vang quá lớn, khiến đàn ông ngoái .
Cố Hoài Chi khi cắt mái, cả trông còn chút âm u nào, đó đút tay túi, dáng vẻ y hệt một mẫu.
“Sao cô chậm thế?”
Anh hỏi cộc lốc.
Tôi ngoáy tai, nghiêng đầu:
“Lảm nhảm gì đấy? Xa quá .”
05
Cố Hoài Chi sải vài bước dài đến, định nổi nóng, nhưng cúi đầu thấy mèo, ánh mắt lập tức sáng rực.
Anh chạm mèo, ngăn .
“Mèo là của .”
Anh sờ chó, cũng cản.
“Chó cũng là của .
“Nguyên tắc ai giành thì , hiểu ?”
Môi mím chặt, nhịn một lúc, bỗng học cách dùng chiêu của :
“Chúng là vợ chồng, tài sản là của chung!”
“Ồ, còn nhớ chúng là vợ chồng ?”
Tôi giả vờ như ngộ , kéo dài giọng:
“Vậy vợ chồng nào về nhà mà giữ cách xa cả cây số thế ?”
Anh định cãi lý với .
Cuối cùng tranh cãi đến đỏ cả mặt.
Hệ thống chọn để nhận kịch bản cứu rỗi, đúng là nhầm .
06
Chú chó Gia Gia khi tắm rụng nhiều lông.
Tôi xổm trong phòng tắm, mệt chết , thế mà Cố Hoài Chi lên cơn.
Trước đây, mỗi lần phát bệnh, làm làm mẩy cũng chẳng ăn thua.
Hôm nay chịu ngoài với , cũng chỉ vì may mà gặp đúng lúc tâm trạng tương đối bình thường.
Lông chó bay tứ tung, ở tầng một gào khản cả cổ gọi xuống giúp, nhưng chẳng thèm đoái hoài.
Kết quả, bọt xà phòng trơn trượt sàn, chân trái vướng chân , ngã cái “bịch” xuống sàn đá cẩm thạch, đau đến mức buột miệng:
“Ai u mẹ nó!”
Một tiếng uỵch trầm kèm theo câu chửi đậm chất quốc hồn quốc túy.
Người đàn ông tầng hai cuối cùng ló đầu , đôi mắt ướt sũng tìm kiếm bóng dáng :
“Chiêm Ngọc Hoa?”
Tôi đáp, vì đau đến mức thốt nên lời.
Chú chó ở bên cạnh lo lắng dùng mũi chọc , sủa “gâu gâu” vài tiếng.
Lúc , Cố Hoài Chi mới luống cuống mang dép lê chạy xuống, đẩy cửa phòng tắm.
“Tôi cảm giác… xương hông của … nát luôn .”
Tôi run rẩy cánh tay, cúi xuống ôm ngang lên.
Cố Hoài Chi là kiểu tinh thần chết.
bây giờ khi là sắp chết thật .
07
Ba giờ sáng, ở bệnh viện khoa chỉnh hình.
Người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi, bên cạnh còn một chú chó trắng lớn xổm.
Tôi giường, băng bó như xác ướp.
“Hu hu…”
Tôi sợ đau nhất, nước mắt cũng dễ dàng tuôn rơi.
hễ hít thở khiến vết thương co giật, càng đau hơn:
“Cố Hoài Chi, thể kể cho một câu chuyện để ngừng ?”
Người đàn ông gọi tên ngẩn vài giây, mở điện thoại lên tìm kiếm Baidu, đó y chang:
“Ngày xưa, trong một mùa đông giá lạnh, ông Vương tình cờ thấy một con rắn nhỏ đông cứng gốc cây. Thương tình, ông đã nhặt con rắn lên, bỏ áo mang về nhà. Kết quả, hôm , ông Vương treo một tấm biển gốc cây, ghi rằng ‘Cấm tiểu tiện đại tiện’.”
Trong căn phòng bệnh hiu quạnh, và đàn ông bên giường vài giây.
Sau đó, bật lớn như sấm.
Rồi đau đến nỗi kéo căng vết thương.
“Hít… , , thật sự sẽ ngoan.”
Cố Hoài Chi kể xong vẫn hiểu chỗ nào buồn , vẻ mặt ngơ ngác hỏi .
Tôi xoa cằm, nén giải thích:
“Ông lão tưởng đống phân đông cứng là con rắn.”
“À.”
Anh hiểu .
Ba phút , trong phòng vang lên một tiếng lớn.
Lần , tiếng .