Khoảng Thời Gian Yên Bình - Chương 6
27 (Góc nhìn Chu Thời Duật)
Ninh Ninh muốn tiếp tục khiêu vũ, nhưng mẹ muốn cô ấy đi học thiết kế trang sức.
Lá gan cô ấy nhỏ, nói một lần bị cự tuyệt cũng không dám nói nữa.
Tôi liền đi tìm ba mẹ.
Tôi đi học kinh tế mà tôi ghét nhất, để cho cô ấy vẫn khiêu vũ là được rồi.
Về sau, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ba mẹ bắt đầu lên kế hoạch chọn đối tượng kết hôn cho tôi.
Tôi nói với họ rằng tôi sẽ tự chọn vợ cho mình.
Nhưng bọn họ nói “Chu gia nay không như trước, con cùng Chu Ninh hai người phải có một người vì gia tộc hy sinh.”
“Nếu như con muốn hôn nhân tự do, vậy hôn sự của em gái con, nhất định phải do chúng ta làm chủ.”
Lá gan của Chu Ninh nhỏ như vậy, có yêu cầu gì cho tới bây giờ cũng không dám nói.
Nếu như bị coi như công cụ gả ra ngoài, bị bắt nạt ước chừng cũng không dám nói.
Từ nhỏ đến lớn đều là tôi che chở cô ấy.
Lúc này đây đương nhiên cũng là như thế.
Tôi muốn đưa cô ấy rời khỏi Bắc Kinh.
Chúng tôi sẽ tìm một thành phố mà không ai có thể tìm thấy để định cư.
Cho dù là trải qua những ngày bình thường nhất cũng được.
Nhưng ngay sau khi tôi đưa ra quyết định, chuyển ngoặt vận mệnh cứ như vậy đột ngột đánh úp lại.
Bác sĩ nói bệnh của tôi như vậy toàn thế giới chỉ có hai mươi ca.
Sống sót hơn ba năm chỉ có một trường hợp.
Tôi chết không quan trọng.
Nhưng Chu Ninh phải làm sao bây giờ?
Ba mẹ sẽ ép cô gả cho người đàn ông cô không yêu.
Cuộc sống mà cô muốn sống đều không thể tiếp tục.
Thậm chí, có lẽ khi tôi chết đi, cô ấy cũng sẽ ngây ngốc đi theo tôi.
Nếu số phận của tôi không thể thay đổi.
Vậy hãy để tôi dùng sức lực cuối cùng của mình, thay đổi vận mệnh của Chu Ninh đi.
Tôi thà rằng để cô ấy hận tôi, cũng muốn cho cô ấy sống thật tốt.
Tôi đã giấu bệnh của mình.
Tiếp nhận đối tượng do ba mẹ chọn lựa.
Điều kiện chấp nhận là:
Từ nay về sau, mọi chuyện của Chu Ninh, bọn họ cũng không thể can thiệp.
Tương lai cô ấy muốn lập gia đình, tôi sẽ giúp cô ấy chọn đối tượng kết hôn thích hợp.
Cô ấy muốn sống cuộc sống như thế nào, cứ để cho cô ấy làm đi.
Ba mẹ tôi đã hứa với tôi.
Nhưng tôi bỏ qua một điểm.
Sự quan tâm của tôi đối với Chu Ninh khiến bọn họ nghi ngờ.
Từ đó dò xét được tình cảm của tôi và Chu Ninh chưa bao giờ công khai.
Sau khi tôi cưới Lương Uyển.
Bọn họ lật lọng, bắt đầu ép Chu Ninh đi xem mắt và kết hôn.
Mà lúc này, bác sĩ chuyên gia ở nước ngoài nói cho tôi biết.
Bệnh của tôi nhóm y tế quốc tế đã có bước đột phá mới.
Nếu thử nghiệm lâm sàng thành công, tôi có thể hồi phục sức khỏe.
Phải mất hai năm để chờ đợi.
Nhưng khi đó Chu Ninh công khai đối tượng kết hôn của cô trong nhóm bạn bè.
Tôi không để ý Lương Uyển tức giận, cố ý kết thúc tuần trăng mật về nước sớm.
Sau khi nhìn thấy Chu Ninh, tôi cầu xin cô ấy và Hoắc Tĩnh Chi tách ra.
Cô ấy không đồng ý.
Tôi chỉ có thể lùi lại một bước, cầu xin cô ấy trong vòng hai năm không kết hôn.
Cô ấy không trả lời tôi.
Thật lâu thật lâu sau, sau khi biết được tin cô và Hoắc Tĩnh Chi kết hôn.
Tôi mới biết được, thì ra khi đó cô ấy đã sớm đăng ký kết hôn với Hoắc Tĩnh Chi.
Đột nhiên tôi cùng Lương Uyển kết hôn.
Khiến trái tim cô tổn thương.
Cô ấy thoạt nhìn nhu nhược, nhưng kỳ thực vô cùng bướng bỉnh và quật cường.
Cô thoạt nhìn không có giới hạn để mặc cho người ta xoa bóp.
Nhưng kỳ thực chuyện cô ấy quyết định, cho tới bây giờ cũng sẽ không thay đổi.
Tôi tự cho là mình hiểu rõ cô ấy như vậy.
Rồi lại hoàn toàn không hiểu cô ấy.
Sẽ không có ai đứng yên chờ tôi cả.
Cho dù tôi có nỗi khổ vô tận.
Ngày Chu Ninh và Hoắc Tĩnh Chi cử hành hôn lễ.
Đội ngũ chuyên gia bên kia thông báo cho tôi, phẫu thuật lâm sàng hoàn toàn tuyên bố thất bại.
Bệnh của tôi lại một lần nữa lâm vào bế tắc.
Có lẽ tôi may mắn sống sót qua ba năm.
Có lẽ đêm nay tôi sẽ ngủ và không bao giờ nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau nữa.
Lúc ấy cả người tôi đều sụp đổ.
Không quan tâm xông vào hiện trường hôn lễ của Chu Ninh.
Tôi đã cầu xin cô ấy đừng kết hôn.
Thất bại nhưng vẫn thấp hèn.
Cho đến sau đó Hoắc Tĩnh Chi nói: “Thời Duật, đây là hôn lễ chỉ có một lần trong đời Chu Ninh, đừng để cho cô ấy lưu lại tiếc nuối.”
Bỗng nhiên tôi tỉnh táo.
Phải tôi sắp chết rồi.
Cho dù Chu Ninh kết thúc hôn lễ rời đi cùng tôi.
Tôi có thể cho cô ấy cái gì?
Có lẽ nhìn cô ấy kết hôn với một người đàn ông yêu cô ấy từ đầu đến cuối.
Tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn, thỏa mãn hơn.
Cuối cùng tôi cũng buông tay.
Nghe nói hôn lễ của bọn họ rất viên mãn rất hạnh phúc.
Nghe nói tuần trăng mật của họ là đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nghe nói Hoắc Tĩnh Chi một mực nghĩ hết biện pháp phục hồi cho cô ấy.
Nghe nói cô ấy muốn tạm thời định cư ở nước ngoài không về nước.
Tôi mừng cho cô ấy.
Tiểu cô nương nho nhỏ, sợ hãi, nhắm mắt theo đuôi tôi.
Gọi tôi là anh trai, còn gọi Chu Ninh của Chu Thời Duật.
Trong mắt cô, dần dần chứa đựng một người đàn ông khác.
Chỗ ngồi của tôi ngày càng nhỏ, có lẽ cuối cùng sẽ hoàn toàn bị thay thế.
Nhưng những điều đó không là gì đối với tôi.
Tôi chỉ muốn Chu Ninh mãi mãi vui vẻ.
Tự tại như gió, tùy theo tâm nguyện.
Chuyện tôi không làm được, Hoắc Tĩnh Chi có thể chứ.
Vì vậy, bạn thấy đấy, đến cuối cùng, tôi thậm chí không có khả năng ghen tị với người đàn ông đó.
Chu Ninh.
Nếu có kiếp sau.
Anh không muốn làm anh trai em, dù chỉ trên danh nghĩa.
Nhưng anh vẫn muốn cùng em làm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Chúng ta từ lúc còn rất nhỏ đã gắn bó với nhau, không nên tách ra nữa.
27
Sau tang lễ của Chu Thời Duật.
Hoắc Tĩnh Chi tìm được chứng cứ mấu chốt Lương Uyển hại tôi, giao cho cảnh sát.
Lương Uyển chịu không nổi lương tâm dày vò, thậm chí không đợi thẩm vấn, chủ động khai báo hết thảy.
Tại đồn cảnh sát, cô ta yêu cầu được gặp tôi lần cuối.
“Chu Ninh, có lẽ cô không hiểu tại sao tôi lại hận cô như vậy.”
“Chu Thời Duật chưa từng chạm qua tôi.”
“Một lần cũng không có.”
“Đêm hôm chúng tôi kết hôn, anh ấy nói với tôi, trái tim anh ấy đã có người khác.”
“Tôi đã cầu xin anh ấy, tôi nói tôi cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn làm vợ của anh ấy, tôi có thể chấp nhận trong lòng anh ấy nghĩ đến người khác.”
“Nhưng anh ấy vẫn từ chối tôi.”
Lương Uyển cười cười, nước mắt lại lăn xuống:
“Cô xem, tôi làm vợ anh ấy lâu như vậy, thời điểm thân mật nhất, cũng chỉ là trong hôn lễ.”
“Cũng chỉ vì để cho cô tin anh ấy đã thay lòng đổi dạ.”
“Lương Uyển……”
“Chu Ninh, là Chu Thời Duật không phụ lòng cô.”
“Nếu có thể, tiếp tục đi khiêu vũ đi.”
“Chu Thời Duật thích dáng vẻ khiêu vũ của cô như vậy, nếu như cô tiếp tục khiêu vũ, anh ấy ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
28
Chu Thời Duật qua đời tròn một năm.
Tôi bắt đầu chuyến lưu diễn toàn cầu của riêng mình.
Điểm dừng chân đầu tiên là ở Bắc Kinh.
Hoắc Tĩnh Chi ngồi ở hàng ghế đầu tiên của thính phòng.
Chu phu nhân và ba Chu đều tới.
Bên cạnh bọn họ còn có một cái ghế trống.
Trên ghế trống đặt một bó hoa.
Khi chương trình đầu tiên kết thúc.
Hoắc Tĩnh Chi và bọn họ đều lên đài tặng hoa cho tôi.
Khi Chu phu nhân đưa bó hoa trên ghế trống cho tôi.
Không biết từ đâu có một con bướm bay tới.
Con bướm kia hôn mi tâm của tôi, lại rơi vào đầu vai của tôi.
Nấn ná thật lâu, mới lưu luyến bay đi.
Nước mắt tôi rơi xuống.
Hoắc Tĩnh Chi ôm tôi, giúp tôi lau đi nước mắt.
“Anh ấy đến thăm em.”
Tôi nghẹn ngào, rồi lại quay mặt, nhìn về phía bươm bướm đã bay xa, mặc niệm một tiếng tên của hắn.
Tôi biết, là hắn đến thăm tôi.
Đêm đó Hoắc Tĩnh Chi đưa tôi về nhà.
Lúc xe sắp đến, hắn bảo tài xế dừng xe.
Ước chừng còn có mấy trăm mét, hắn nắm tay của tôi, muốn cùng tôi đi về.
Ánh trăng đêm đó thật đẹp.
Hoắc Tĩnh Chi đột nhiên dừng bước.
“Chu Ninh.” Hắn gọi tên tôi lại chậm rãi buông tay tôi ra.
“Có muốn, ở chỗ này nhảy một điệu.”
“Chỉ vì anh”
Lúc hắn nói ra ba chữ này, tôi chua xót tự trách.
Hơn một năm qua, quả thật tôi đã bỏ qua hắn quá nhiều.
Mà hắn là người chồng khoan dung ôn hòa nhất, bao dung tôi rất nhiều.
Ngón tay của tôi có thể khôi phục, tôi có thể trở lại sân khấu, hắn ở sau lưng yên lặng trả giá quá nhiều.
“Hoắc Tĩnh Chi, sau này, khiêu vũ trên sân khấu là vì khán giả vì chính mình.”
“Mỗi một điệu nhảy dưới đài, đều chỉ vì anh.”
“…… Được.”
Thời điểm cuối cùng, hắn ôm lấy tôi, ở dưới tàng cây triền miên hôn môi.
Lúc tôi sắp không thể thở nổi, Hoắc Tĩnh Chi ghé vào tai tôi nói.
“Chu Ninh, anh không chỉ thích em.”
“Vậy…… Còn có cái gì?”
“Anh yêu em.”
“Hoắc Tĩnh Chi, em…”
“Hiện tại cái gì em cũng không cần nói, chờ một ngày nào đó, em yêu anh như anh yêu em của bây giờ, hãy nói cho anh biết.”
“…… Được.”
“Chu Ninh, về nhà thôi.” Hoắc Tĩnh Chi cầm tay tôi, mười ngón tay đan chặt nhau.
“Ừm, chúng ta về nhà thôi.”
(Hết)