Khoảng Thời Gian Yên Bình - Chương 5
22
“Ninh Ninh, đừng lấy chồng, anh xin em…”
Chu phu nhân tức giận tiến lên, không kiềm chế được cảm xúc nói:
“Thời Duật, con làm cái gì vậy! Con lại đây cho mẹ!”
Sắc mặt Chu Thời Duật trắng bệch, như thể hắn hèn mọn và cố nắm chặt bộ váy của tôi, không chịu buông tay.
“Thời Duật.”
Hoắc Tĩnh Chi trầm giọng mở miệng: “Cả đời Ninh Ninh chỉ có hôn lễ này, đừng để cô ấy lưu lại tiếc nuối.”
“Hôn lễ chỉ có một lần này?”
Chu Thời Duật thì thào lặp lại, ánh mắt không có tiêu cự xẹt qua tôi, lại rơi vào trên người Hoắc Tĩnh Chi.
Ngón tay hắn từng chút từng chút chán nản buông ra.
Khi mặt trời lặn phủ kín toàn bộ mặt biển, ánh đỏ nửa bầu trời.
Rốt cuộc Chu Thời Duật vẫn xoay người rời đi.
Tôi nhìn hắn đi xa.
Đến cuối cùng biến mất.
Chu phu nhân che mặt thấp giọng khóc.
Có người nhẹ giọng an ủi bà ấy.
Hôn lễ của tôi và Hoắc Tĩnh Chi đã hoàn thành bước cuối cùng.
Hắn cầm tay tôi, ngón tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên ngón tay tôi.
Chậm chạp như tôi, vụng về như tôi.
Có vẻ như hắn cũng nhận được sự rõ ràng của tình yêu và sự kiềm chế của mình..
Đêm đó lần đầu tiên chúng tôi ở cùng phòng.
Tôi nhịn không được, lúc hắn cởi dây áo ngủ của tôi vẫn hỏi ra miệng.
“Hoắc Tĩnh Chi, anh và vị hôn thê cũ…”
“Là ông bà nội anh và cô ấy đặt ra.”
“Khi đó, anh chỉ có sáu tuổi, cô ấy vừa mới sinh ra.”
Hoắc Tĩnh Chi tựa hồ đã sớm biết tôi đêm nay sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Hắn dừng động tác trong tay lại.
Sửa sang lại mái tóc rối bù của tôi, kéo tôi vào lòng hắn.
Khi còn bé không hiểu chuyện, chỉ coi cô ấy như một em gái.
Sau này lớn lên, phát hiện mình không có cách nào thích cô ấy, cưới cô ấy làm vợ.
Tôi cả kinh từ trong ngực hắn ngồi dậy: “Nhưng lúc trước đồn đãi, nói anh đau khổ cứu vãn nhiều lần…”
Hoắc Tĩnh lấy lại bình tĩnh nhìn tôi: “Là anh cố ý dung túng phóng viên cố tình viết bậy bạ như vậy.”
“Vì sao?”
“Bởi vì như vậy, có thể loại bỏ được nhiều rắc rối.”
“Hoắc Tĩnh Chi, em nghe không hiểu lắm…”
“Trong lòng anh có một ánh trăng trắng tâm tâm niệm niệm, rất nhiều người sẽ biết khó mà lui.”
“Anh bị tổn thương tình cảm không chịu nói chuyện kết hôn, như vậy khi anh nhắc tới muốn kết hôn lần nữa.”
Hoắc Tĩnh Chi ôm tôi, khẽ cúi đầu nhẹ nhàng hôn tôi.
“Trưởng bối Hoắc gia mới có thể vui mừng tiếp nhận, anh mới có thể thuận lợi không gió không sóng mà đạt được mong muốn.”
“Chu Ninh, hiện tại em hiểu chưa?”
23
“Anh không thích cô ấy?”
“Không thích.”
“Cho nên… anh muốn cưới em? Ngay từ đầu, anh đã… thích em?”
“Nếu không thì sao.”
Hoắc Tĩnh Chi dường như có chút bất đắc dĩ: “Em cho rằng một cô gái tùy tiện tới cùng anh đàm phán muốn kết hôn, còn muốn giữ kín việc đó, anh sẽ đồng ý không?”
“Em cho rằng…… là bởi vì em lớn lên có chút giống cô ấy, nên anh mới có thể đồng ý.”
“Đêm đó, anh nhìn chằm chằm bóng lưng em, em tưởng anh nhìn em thì nhớ tới vị hôn thê cũ.”
“Em cũng đang bị Chu phu nhân bức hôn, cho nên mới đột nhiên nổi lên ý nghĩ kia, đi tìm anh nói có muốn kết hôn hay không…”
“Chu Ninh, mấy năm nay, số lần chúng ta gặp mặt, có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Hoắc Tĩnh Chi nhìn tôi, ánh mắt dần dần nóng rực.
“Trong thời gian có thể đếm trên đầu ngón tay, em cũng luôn tránh né anh.”
“Đêm đó nhìn thấy em, anh không thể khống chế được bản thân, nhìn em thêm một lát.”
Hắn cúi đầu hôn tôi lần nữa: “Nếu sớm biết, nhìn em lâu một chút là có thể khiến em chủ động mở miệng nói muốn kết hôn với anh.”
“Nhiều năm trước khi em gặp rắc rối ở hộp đêm, anh nên trực tiếp mang em rời khỏi Chu gia, cho em trở thành Hoắc phu nhân.”
24
Hai tháng sau khi tôi và Hoắc Tĩnh Chi cử hành hôn lễ.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lương Uyển gọi tới.
“Chu Ninh, cô có thể trở về một chuyến không?”
Thanh âm Lương Uyển khàn khàn, không còn uyển chuyển sung sướng như ngày đó ở trong phòng bệnh của tôi.
“Có chuyện gì?”
“Là Chu Thời Duật.”
“Anh ấy làm sao vậy?”
“Không tốt lắm, cô có thể trở về thăm anh ấy không?”
Tôi trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Sắp tới tôi không có ý định về nước.”
Lương Uyển bỗng nhiên nở nụ cười: “Chu Ninh, lòng của cô thật ác độc.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”
“Chu Ninh! Cô cho rằng bản thân có được mọi thứ hiện tại, đều là do cô xứng đáng sao?”
Lương Uyển bỗng nhiên sụp đổ gào thét ra tiếng.
“Cô nghĩ tại sao cô có thể thích khiêu vũ thì đi học khiêu vũ?”
“Là Chu Thời Duật đã từ bỏ ước của mình, để cô có thể giành được mọi thứ, cô có biết hay không?”
“Cô cho rằng mấy năm nay cô có thể tùy ý sống cuộc sống mình muốn, là bởi vì cái gì?”
“Cô cho rằng cô không giống những cô gái khác bị ép liên hôn, hy sinh cả đời hạnh phúc là bởi vì Chu gia có lòng tốt, đau lòng cho cô sao?”
“Cô cho rằng Chu Thời Duật lựa chọn ngày cô thi đấu làm ngày kết hôn, là lo sợ cô sẽ đi gây rối?”
“Chu Ninh……”
Lương Uyển khóc oà lên: “Tôi thích Chu Thời Duật bao nhiêu, thì hận cô bấy nhiêu, ghen tị với cô, cô có biết hay không?”
“Chu Ninh, Chu Thời Duật sắp chết rồi, anh ấy sắp chết rồi!”
“Trước khi chết anh ấy chỉ muốn gặp lại cô, gặp lại cô một lần, được không Chu Ninh…”
25
Chiếc điện thoại từ lòng bàn tay tôi rơi xuống tấm thảm.
Tiếng khóc của Lương Uyển, vẫn đang đứt đoạn truyền đến.
Nhưng bên tai tôi chỉ có tiếng ù ù, chói tai.
Giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
Cho đến khi Hoắc Tĩnh Chi bế tôi lên khỏi sàn nhà.
“Ninh Ninh, anh trở về cùng em.”
“Hoắc Tĩnh Chi……”
Tôi mờ mịt nhìn hắn: “Lương Uyển nói Chu Thời Duật sắp chết, sao em nghe không hiểu cô ta có ý gì?”
“Chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ấy ngay cả bị cảm mạo cũng rất ít.”
“Trở về thăm hắn đi, có lẽ gặp em, hắn sẽ từ từ tốt lên.”
Hoắc Tĩnh Chi nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi: “Đi thôi, bây giờ ra sân bay.”
26
Thời điểm nhìn thấy Chu Thời Duật, hắn đã hoàn toàn không còn bộ dáng anh tuấn lỗi lạc ngày xưa.
Ngay cả Lương Uyển, cũng hoàn toàn biến thành một người khác.
Mà Chu phu nhân tao nhã đoan trang, tóc bạc hơn phân nửa.
Còn có ba Chu, lại càng già nua đến không còn hình dáng.
Bọn họ chỉ có một đứa con là Chu Thời Duật.
Chu phu nhân nhìn thấy tôi, nước mắt cuồn cuộn mà rơi, nắm chặt tay của tôi rồi lại nửa ngày cũng không thể nói ra một chữ.
“Nó chống đỡ tới giờ chính là muốn gặp con lần cuối cùng.”
Lương Uyển khàn giọng nói, đứng dậy đi ra ngoài.
“Chu Ninh, cô gặp anh ấy đi.”
Cô ta đưa di động của Chu Thời Duật cho tôi.
“Bản ghi âm, cô xem đi.”
Chu phu nhân và ba Chu cũng đứng dậy rời đi.
Hoắc Tĩnh Chi là người cuối cùng đi ra.
“Anh ở bên ngoài chờ em.”
Tôi cứng ngắc gật đầu.
Hoắc Tĩnh Chi sờ sờ tóc tôi, mới xoay người.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến dọa người.
Chỉ có các loại dụng cụ phát ra âm thanh tích tích đáp.
Trên thân thể Chu Thời Duật cắm đầy ống dẫn.
Hắn gầy đến hai má lõm xuống, nhắm hai mắt, không nhúc nhích.
“Anh.”
Tôi đi tới bên giường bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lông mày của hắn hơi vô hình giật giật.
Nước mắt của tôi cuồn cuộn mà rơi: “Chu Thời Duật……”
Trong đuôi mắt hắn nhắm chặt, chậm rãi thấm ra một giọt nước mắt.
“Chu Thời Duật, em là Chu Ninh, em tới thăm anh.”
“Anh mở mắt ra, nhìn em, được không?”
“Chỉ nhìn một cái……”
Tôi chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng dán mặt lên cánh tay hắn.
“Anh, em là Ninh Ninh mà.”
“Không phải anh nói, người anh thương yêu nhất chính là em sao.”
“Dù anh ở đâu, dù có chuyện gì xảy ra.”
“Chỉ cần Chu Ninh gọi một tiếng anh.”
“Chân trời góc biển, Chu Thời Duật đều sẽ chạy tới bên cạnh em.”
“Anh đã lừa dối em và nuốt lời một lần.”
“Lúc này đây nếu như anh còn gạt em, em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.”
“Thật sự sẽ không để ý đến anh nữa.”