Khoảng Thời Gian Yên Bình - Chương 1
1
Tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu bao phủ lấy tôi.
Hoa tươi, cúp màu vàng, tiếng vỗ tay như sấm ước chừng kéo dài năm phút.
Tôi lại từ bỏ hưởng thụ vui sướng thành công, chạy tới hậu trường đặt cúp xuống liền gọi điện thoại cho Chu Thời Duật.
Nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Mà trong wechat của tôi lại không ngừng gửi vào tin nhắn mới.
Tôi đã xem rất nhiều hình ảnh của đám cưới.
Một trong những bức ảnh chụp chú rể và cô dâu.
Cô dâu là đại tiểu thư dịu dàng nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Xinh đẹp kiều diễm, xuất thân tốt.
Chú rể tôi rất quen thuộc, chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trước mặt người khác tôi gọi hắn là anh trai.
Nhưng khi không có người khác, hắn hôn tôi, tôi sẽ gọi tên hắn là Chu Thời Duật.
Hắn là người thừa kế của Chu gia, một người nghiêm túc trầm ổn.
Nhưng cũng là người đàn ông năm tôi mười tám tuổi, cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi.
2
Khi tôi đến nơi, hôn lễ đã bước vào hồi kết.
Xa xa, tôi liền nhìn thấy Chu Thời Duật mặc lễ phục chú rể màu đen, đang cúi đầu hôn môi cô dâu.
Chu phu nhân ôn nhu mỉm cười cầm tay tôi:
“Ninh Ninh, mau đi chúc mừng anh trai con, ngày thường anh con thương nhất chính là con.”
Tôi nhận lấy bó hoa, cứng ngắc đi tới trước sân khấu.
Ánh mắt Chu Thời Duật lãnh đạm, chưa từng nhìn tôi.
Cô dâu của hắn lại đi tới tiếp nhận bó hoa trong tay tôi.
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn em gái.”
Cô dâu tươi cười ôm tôi, lại ở bên tai tôi nhẹ giọng nói một câu.
“Nghe nói cô vừa trưởng thành đã câu dẫn anh trai trên danh nghĩa của mình, sao lại không biết xấu hổ như vậy.”
Tôi giật mình mở to mắt, cô dâu vẫn cười như trước, buông tay ra trở lại bên người Chu Thời Duật.
Chu Thời Duật kéo cánh tay cô ta xoay người rời đi.
Có tiếng thì thầm sau lưng tôi.
“Cô ta còn để ý mặt mũi sao?”
“Đúng vậy, nghe nói Chu gia đặc biệt chọn ngày cô ta ra ngoài thi đấu làm hôn lễ, là sợ cô ta nổi điên quấy rối đấy.”
“Các người nói Chu Thời Duật rốt cuộc đối với cô ta có tình cảm hay không?”
“Nói đùa cái gì chứ, Chu Thời Duật chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, ai lại không nhìn ra?”
3
Ngày thứ hai sau hôn lễ, Chu Thời Duật đưa vợ mới cưới bay đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Chu phu nhân dẫn tôi ra ngoài dự tiệc.
Trong bữa tiệc, một người phụ nữ khác dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi.
Là đối tượng xem mắt hôm nay của tôi.
Sau khi ăn xong, Chu phu nhân hỏi ý nguyện của tôi.
Tôi lắc đầu: “Con muốn tiếp tục khiêu vũ, bây giờ con không muốn suy nghĩ chuyện kết hôn.”
Chu phu nhân bình tĩnh nhìn tôi một cái:
“Đây là ý của anh trai con, vị tiểu thiếu gia Tống gia này cũng là đối tượng kết hôn nó tỉ mỉ chọn lựa cho con.”
Tôi ngồi ở chỗ đó, cả người có chút mơ hồ.
Một hồi lâu, mới hốt hoảng mở miệng: “Tất cả đều là Chu Thời Duật sắp xếp?”
“Không sai.”
Chu phu nhân không còn từ ái như ngày xưa: “Chu Ninh, Chu gia nuôi con hai mươi năm.”
“Không phải để con báo đáp Chu gia như vậy.”
“Con đừng tưởng rằng, mẹ không biết tâm tư con nghĩ gì.”
Tôi thở nhẹ ra một hơi:
“Mẹ, con có thể cân nhắc chuyện lập gia đình, nhưng người muốn gả nhất định là do con tự mình chọn lựa.”
4
Sau khi đoạt giải lần trước, lời mời biểu diễn của tôi xếp lịch dày đặc.
Buổi biểu diễn bận rộn làm cho cả người tôi mệt mỏi.
Thậm chí dần dần quên mất chuyện Chu Thời Duật đột nhiên kết hôn.
Chu phu nhân bắt đầu cứ cách ba ngày gọi điện thoại cho tôi, thúc giục hỏi chuyện kết hôn.
Trong một buổi biểu diễn khác, tôi nhận được điện thoại của bà ấy.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy phiền không chịu nổi.
“Mẹ yên tâm, đã có người thích hợp, chậm nhất tháng sau, con nhất định sẽ gả mình đi.”
Cúp điện thoại, tôi đang định xoay người trở về phòng.
Ở đầu kia hành lang, mấy người nhắm mắt theo đuôi một người đàn ông mặc âu phục thương vụ màu đen.
Đang nịnh nọt xu nịnh nói gì đó.
Có lẽ là nhìn thấy tôi, người đàn ông kia đột nhiên dừng bước.
Tôi cũng nhận ra hắn.
Người cầm quyền Hoắc gia hiện giờ, Hoắc Tĩnh Chi.
Trước kia tuổi còn nhỏ tò mò chạy đến hộp đêm chơi, bị người ta trêu đùa khinh miệt.
Dưới tình thế cấp bách tôi lấy bình rượu đập làm người ta bị thương, sự tình thiếu chút nữa nháo lớn.
Vẫn là Hoắc Tĩnh Chi giải vây cho tôi.
Lại giúp tôi che giấu trước mặt trưởng bối Chu gia.
Cho nên mấy năm nay thỉnh thoảng gặp mặt, tôi ở trước mặt hắn đều rất ngoan.
“Anh Hoắc.”
Tôi đứng dậy và chào hỏi một cách lịch sự.
Hoắc Tĩnh Chi giơ tay, mấy người phía sau hắn lập tức tránh đi.
“Ăn cơm ở đây?”
“Tham dự tiệc mừng sau buổi biểu diễn hôm nay.”
Hắn khẽ vuốt cằm: “Uống ít rượu một chút.”
“Nhớ kỹ.”
“Có tài xế đón chưa?”
Tôi lắc đầu: “Lát nữa em trực tiếp về ký túc xá trong đoàn.”
Hoắc Tĩnh Chi rũ mắt sửa ống tay áo: “Ừ, đi đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi vài bước, lại xoay người nhìn lại.
Hoắc Tĩnh Chi vẫn đứng đó, ánh mắt dừng lại trên lưng tôi, mặc dù rất nhạt, nhưng rất chuyên chú.
5
Tôi chợt nhớ tới một tin đồn cách đây không lâu.
Tuy rằng rất nhanh đã bị thủ đoạn của Hoắc gia đè xuống.
Nhưng kỳ thật trong giới âm thầm vẫn có lời đồn đãi.
Hoắc Tĩnh Chi có một vị hôn thê do ông nội hắn lựa chọn cho.
Nhưng năm ngoái, vị hôn thê kia hình như cùng người khác có tư tình.
Hai nhà nhanh chóng giải trừ hôn ước.
Hình như Hoắc Tĩnh Chi rất thích vị hôn thê kia.
Sau khi sự tình xảy ra, nghe nói hắn còn cố gắng cứu vãn.
Nhưng cũng không thể thành công.
Lúc ấy bạn thân còn trêu ghẹo tôi nói: “Ninh Ninh, vị hôn thê của Hoắc Tĩnh Chi thoạt nhìn rất giống cậu.”
Chu gia vừa đấm vừa xoa muốn sớm gả tôi ra ngoài.
Hoắc Tĩnh Chi cũng là người từng bị tổn thương tình cảm.
Tôi giật mình, khi hắn xoay người, vội gọi hắn lại: “Anh Hoắc, em có chuyện muốn nói với anh.”
6
Tôi một hơi nói tính toán của mình xong.
Hoắc Tĩnh Chi cầm điếu thuốc, xuyên qua làn khói xanh trắng nhìn về phía tôi:
“Chu Ninh, cho nên ý của em là, muốn kết hôn cùng anh?”
Mặt tôi có chút nóng bỏng, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
“Bởi vì Chu Thời Duật đột nhiên kết hôn?”
Tôi chậm rãi thở ra một hơi: “Cũng không hoàn toàn vì chuyện này.”
“Chu gia muốn em mau chóng lập gia đình.”
“Em từ nhỏ đến lớn mỗi một bước đều là bị bọn họ thao túng, không có nửa điểm tự do.”
“Kết hôn là chuyện đại sự, em muốn tranh thủ cho mình một lần.”
“Cho dù muốn gả, cũng phải gả cho người em chọn.”
Hoắc Tĩnh Chi bóp điếu thuốc: “Vậy em dựa vào cái gì cho rằng, anh sẽ đáp ứng em.”
“Anh Hoắc, em không có ý ép anh, nếu anh không muốn, coi như em chưa nói gì.”
Tôi nói xong, thấy hắn vẫn không lên tiếng.
Trong lòng cũng đã biết, vốn dĩ hắn là người như vậy, không phải tự nhiên mà chịu ấm ức cưới người thế thân.
“Em đi về trước.”
Tôi lại nhìn hắn một cái, định xoay người rời đi.
Nhưng Hoắc Tĩnh Chi lại nắm lấy cổ tay tôi.
“Vậy trực tiếp công khai đi.”
“Cái gì?”
“Chu Ninh, nếu như em muốn gả cho anh, vậy thì công khai với mọi người đi.”
Hoắc Tĩnh Chi buông cổ tay tôi ra, hơi cúi người.
Trong bóng đêm, hình dáng anh tuấn của hắn có chút mơ hồ.
Tôi dứt khoát hạ quyết tâm.
“Được, vậy công khai đi.”
Khóe môi Hoắc Tĩnh Chi khẽ nhếch: “Bây giờ.”
Tôi mở mắt nhìn hắn, đánh bạo nắm chặt tay hắn.
Tay hắn rất lớn, khớp xương rõ ràng thon dài, tay của tôi rất nhỏ, thon dài mềm mại.
Ngón tay đan xen dây dưa, thô cùng nhỏ, đen cùng trắng, tăng thêm vài phần mập mờ.
Tôi lấy điện thoại di động chụp ảnh, đăng lên nhóm bạn bè.
Lại hỏi hắn: “Nên viết cái gì?”
Hoắc Tĩnh Chi cầm di động trong tay tôi, nhập vào khung đánh mấy chữ: “Mong chờ cuộc sống tươi đẹp.”
Tôi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn chọn đăng lên.
Vừa mới đăng lên, tin nhắn bắt đầu liên tiếp gửi tới.
Ngay sau đó, điện thoại của Chu Thời Duật bỗng nhiên gọi tới.
7
Tôi nhìn dãy số quen thuộc kia, không khỏi thất thần.
Hoắc Tĩnh Chi nhìn tôi một cái, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo khoác ra.
“Anh đi hút điếu thuốc.”
“Anh Hoắc…” Tôi nắm chặt di động, muốn cúp điện thoại.
Hoắc Tĩnh Chi đè cổ tay tôi lại.
“Xong thì gọi điện thoại cho anh.”
Hắn không hỏi gì, lại cởi áo khoác khoác lên người tôi: “Đừng để cảm lạnh.”
Tôi nhìn hắn xoay người đi về phía đầu kia hành lang.
Mãi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, tiếng chuông điện thoại sắp dừng lại.
Tôi mới nhấn nghe máy.
Giọng nói Chu Thời Duật có chút trầm khàn: “Ninh Ninh.”
“Đã trễ thế này, anh tìm em có việc sao?”
“Bức ảnh em đăng là cùng với ai?”
“Cùng người em muốn gả.”
“Chu Ninh!”
Chu Thời Duật có lẽ là nổi giận, giọng điệu bỗng dưng cao lên, rồi lại xen lẫn tiếng ho khan mơ hồ.
“Em từng nói khiêu vũ là sự nghiệp cả đời của em.”
“Không sai, em đã nói rồi.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
Tôi tựa vào lan can, ngón tay nắm chặt vạt áo tây trang của Hoắc Tĩnh Chi.
Trên quần áo của hắn có mùi đắng rất nhạt.
Mà Chu Thời Duật thích Trầm Thủy Hương.
Tôi nhớ rất rõ.
Ngày cưới của hắn tôi đến tặng hoa chúc mừng hắn.
Là bó hoa cô dâu của hắn nhận lấy.
Trên áo cưới của cô dâu, mùi trầm hương nhàn nhạt.
Mùi hương đó giống như dao găm đang hành hạ tôi.
Chặt đứt một tia hy vọng cuối cùng.
Trong vô số ngày và đêm mà tôi không biết.
Có lẽ bọn họ đã sớm triền miên vô số lần.
Nhưng tôi bị nhốt trong đó, mãi cho đến giờ phút hôn lễ.
Trở thành trò đùa, tôi là người cuối cùng trên thế giới biết được sự thật.