Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc - Chương 4
13
Từ sau khi đi suối nước nóng ở trấn nhỏ, tôi và Bành Yến Thời ở chung vô cùng hòa hợp, anh ấy chạy đi chạy lại giữa quê và Thâm Quyến, chào buổi sáng chúc ngủ ngon đều đặn, lịch trình làm việc luôn báo cáo cho tôi để tôi có cảm giác an toàn, không có danh phận lại làm tất cả những gì bạn trai nên làm.
Tôi nghĩ tôi hẳn là nên dũng cảm một lần nữa, sau lưng anh ấy đặt vé máy bay đi Thâm Quyến, xuống máy bay đi thẳng đến công ty của anh ấy, nhìn tòa nhà văn phòng trước mắt, mới nhìn thấy mình điên cuồng cỡ nào.
Tôi cầm điện thoại lên và gọi cho anh ấy.
“Bành Yến Thời, em ở dưới lầu công ty anh đây.”
“Em nói cái gì?”
“Em nói, em tới Thâm Quyến, em tới tìm anh.”
“Được, em chờ anh, anh lập tức xuống lầu.”
Thanh âm đối diện rõ ràng mang theo sự run rẩy.
Tôi chờ ở dưới lầu, thời gian thật chậm, cho đến khi nhìn thấy Bành Yến Thời chạy về phía tôi.
Anh ấy gắt gao ôm tôi vào trong ngực, giọng nói không che giấu được sự khẩn trương.
“Hạ Hạ, là điều anh đang nghĩ có đúng không? Đừng để anh hiểu lầm nữa.”
“Đúng vậy, anh đồng ý làm bạn trai em không?”
“Anh đồng ý, anh chờ em tám năm, anh rất đồng ý.”
Nói xong anh ấy mạnh mẽ cạy mở môi của tôi, hôn đến hết sức chân thành.
Anh ấy nhanh chóng đưa tôi đến công ty, giới thiệu nói tôi là bạn gái của anh ấy, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Đêm đó chúng tôi gắt gao dung nhập lẫn nhau, là nhiệt liệt chưa bao giờ có, sau đó, anh ấy ôm lấy tôi, một lần lại một lần kể ra tình yêu, nói hết ở nơi tôi không biết anh ấy đã từng nhiệt liệt thầm mến.
Tôi mới biết được, tình yêu thời trung học của anh ấy đối với tôi, anh ấy cũng từng nhiều lần đi đến đại học của tôi, cho đến năm thứ hai đại học tôi gặp được Cung Yến rồi cẩn thận theo đuổi, anh ấy mới biến mất.
Tôi đau lòng vuốt ve mặt anh ấy, thì ra ở nơi tôi không nhìn thấy lại có người yêu tôi lâu như vậy.
14
Nhận được điện thoại của Cung Yến đã là một tháng sau khi tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Trong lúc đó tôi nhận được một tin nhắn wechat của hắn.
[Nhẫn tình nhân, anh vẫn mang theo.]
Ảnh chụp là tay hắn đeo nhẫn, tôi nghĩ đây là biểu hiện lấy lòng lớn nhất của hắn, nếu là trước kia nhìn thấy hắn chủ động đeo nhẫn, tôi hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tại thật sự đã muộn, vì thế tôi hoàn toàn xem nhẹ tin nhắn kia.
Lần nữa nhận được điện thoại của hắn, tôi thật không ngờ, tôi cho rằng tôi rời khỏi thì hắn có thể không hề cố kỵ nối lại tình cảm với Tiêu Tiểu.
“Lê Hạ, anh xoá tấm ảnh trong máy tính, ảnh chụp trong thư phòng, quà tặng, tất cả những thứ em để ý đều dọn dẹp sạch sẽ. Khi nào em trở về?”
Xem xem, hắn cũng biết tôi rất để ý, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa từng hành động.
“Hạ Hạ đang tắm, không thể nghe điện thoại. Tôi là bạn trai của cô ấy – Bành Yến Thời, anh đừng liên lạc với cô ấy nữa.”
Nói xong Bành Yến Thời cúp điện thoại, cúi đầu nhẹ hôn trán tôi.
“Em là của anh.”
“Đúng, em là của anh.”
Tôi cười khẽ đáp lại anh ấy.
“Hửm, anh cũng là của em, tất cả của anh đều là của em.”
Mà Cung Yến ở đầu dây bên kia nắm chặt di động đã bị cúp, thật lâu không thể bình phục.
Hắn nhớ tới, cô gái kia lúc theo đuổi hắn thẹn thùng lại lớn mật tỏ tình, nhớ tới cô ấy thề nói “Cung yến, anh sẽ yêu em” nhớ tới cô ấy lần đầu tiên vì hắn xuống bếp bị phỏng sau đó ấm ức biểu tình, nhớ tới cô ấy ở dưới thân mình nhu tình như nước.
Không được, hắn không thể để cô ấy đi.
Hạ Hạ, em đã nói em sẽ ở bên cạnh anh.
15
Từ khi về quê tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Cung Yến.
Chúng tôi vốn là những người khác nhau, hắn là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi xuất thân từ gia đình bình thường, nếu không phải ngẫu nhiên gặp nhau trong triển lãm tranh lúc trước thì có thể cả đời cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau.
Không nghĩ tới, hắn sẽ bởi vì một cuộc điện thoại mà suốt đêm đi tới chỗ tôi.
Mà lúc này tôi kéo cánh tay Bành Yến Thời, trang điểm xinh đẹp, sau một đêm thỏa mãn tâm tình, khi nhìn thấy Cung Yến thất thố không có hình tượng lại càng hình thành sự đối lập rõ ràng.
Bành Yến Thời cũng dừng bước, ôn nhu cầm bàn tay tôi khoác lên cánh tay anh ấy, truyền ấm áp lại cho tôi.
Bành Yến Thời nhìn chúng tôi nói chuyện.
Cung Yến không che giấu được sự mệt mỏi, mày nhíu chặt, đáy mắt hiện đầy tơ máu.
Giờ khắc này cực kỳ giống cảnh tượng nổi tiếng trong phim.
“Hạ Hạ, lại đây.”
Cung Yến ôn nhu gọi tên tôi, giọng nói mang theo sự cầu xin không dễ phát hiện.
Tôi đứng không nhúc nhích, nhất thời không nói gì.
Không hiểu, vì sao hắn lại xuất hiện trước mặt tôi, rõ ràng chúng tôi chia tay là do hắn nói ra, vì sao con người luôn mất đi mới hối hận.
“Hạ Hạ, anh tới đón em về nhà, trở về chúng ta sẽ kết hôn. Em muốn chủ đề màu tím nhạt cùng váy cưới đuôi kéo dài anh đã chuẩn bị xong, còn có sườn xám cũng đã đặt làm.”
Ánh mắt của hắn dừng ở trên người tôi, vô cùng nghiêm túc.
Thế nhưng, Cung Yến, đã muộn, nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ vui mừng ôm lấy hắn.
Trong lòng tôi hiện tại đã không còn vị trí của hắn nữa.
“Cung Yến, chúng ta đã sớm chia tay rồi, lời anh nói, anh quên rồi sao?”
“Hạ Hạ, anh sai rồi, về sau, anh sẽ không nói chia tay nữa, anh không muốn liên quan gì tới Tiêu Tiểu nữa, năm năm trước đã qua, hiện tại anh yêu em, em trở về được không?”
“Anh không thể không có em.”
Tôi có thể cảm giác được hắn ngay lúc này rất nghiêm túc, nhưng trái tim tan vỡ đã sớm được Bành Yến Thời xoa dịu.
“Cung Yến, anh hãy buông bỏ tôi đi, hiện tại tôi đã có bạn trai, hiện tại tôi yêu anh ấy.”
Tôi nắm tay Bành Yến Thời, đưa đến trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy chiếc nhẫn đôi rạng rỡ phát sáng giữa ngón giữa chúng tôi.
Mặt Cung Yến tái nhợt đáng sợ, ánh mắt từ bàn tay chúng tôi giơ lên chậm rãi hạ xuống.
“Anh nghiêm túc đấy, hai người mới quen nhau bao lâu chứ?”
“Chúng tôi quen nhau 13 năm, tôi thích cô ấy 8 năm. Là tôi tới trước, ở chỗ tôi từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô ấy, sau này cũng chỉ có cô ấy.”
Lời nói của Bành Yến Thời làm cho Cung Yến hoàn toàn suy sụp, hắn yên lặng nhìn chúng tôi dắt tay rời đi.
16
Tôi và Bành Yến Thời yêu nhau ba tháng sau, anh ấy cầu hôn tôi.
Đêm đó, anh ấy ôm tôi nói rất nhiều.
“Lê Hạ, con đường sau này đều có anh, kế tiếp chúng ta sẽ có 13 năm kia, tiếp theo là 13 năm nữa, cho đến khi già đi mất đi. Anh vẫn luôn ở đây.”
“Lê Hạ, em biết không, anh nằm mơ cũng muốn cưới em về nhà, từ đại học anh đã bắt đầu chờ mong hôn lễ của chúng ta. Phủ kín hoa oải hương em thích, em mặc áo cưới đi tới, anh đã ảo tưởng vô số lần.”
Khi chúng tôi chuẩn bị hôn lễ, nhận được quà từ Bắc Kinh, là một chiếc váy cưới được thiết kế theo phong cách yêu thích của tôi, tấm thiệp kèm theo chỉ có một dòng.
[Chúc em hạnh phúc.]
Tôi nhìn nét chữ của Cung Yến, cũng thật lòng chúc hắn hạnh phúc, năm năm đó tôi thật lòng yêu hắn.
“Cần anh ta chúc phúc sao. Hạnh phúc của em chỉ có anh mới có thể cho.”
Nói xong, Bành Yến Thời dùng sức hôn lên trán tôi một cái.
Sau đó chiếc váy cưới không cánh mà bay.
Mà áo cưới của tôi là do tôi và Bành Yến Thời dụng tâm thiết kế, là hạnh phúc chung của chúng tôi.
Nhiều năm sau, tôi và Bành Yến Thời mang theo con trai tham gia triển lãm tranh của Lưu Hàm, gặp được đám bạn bè ở Bắc Kinh, mọi người tụ tập, đều ăn ý không nhắc tới Cung Yến nữa, sau khi tụ tập, Lưu Hàm ôm tôi: “Nhìn cô hạnh phúc như vậy thật tốt.”
Dọc theo đường đi chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, không cần quá để ý, chúng ta luôn có hạnh phúc của chính mình đang đợi ở phía trước.
Hết