Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc - Chương 3
9
Lúc Bành Yến Thời gọi điện thoại tới, tôi vừa mới gửi tranh minh họa cho biên tập viên.
Tôi học mỹ thuật bảy năm, ở đại học Trung ương mỹ thuật về chuyên ngành tranh sơn dầu, sau đó tình cờ bắt đầu tiếp xúc với tranh minh họa, vì thế chậm rãi bắt đầu làm thêm tranh minh họa, sau khi tốt nghiệp đại học, làm họa sĩ minh họa, vài năm cũng coi như có chút danh tiếng.
Tự do làm việc giúp tôi có thể không dậm chân một chỗ, là trạng thái tôi thích, ít nhất có thể khi thất tình, có thể nói đi là đi, không cần ở lại chỗ cũ mà thương tâm.
“Hạ Hạ, buổi tối chúng ta đi chợ đêm nhé?”
Giọng nói Bành Yến Thời lộ ra sự hưng phấn.
“Lúc học cấp ba em thích đi dạo quanh quán ăn vặt, thành phố Tây có rất nhiều quán ăn vặt nổi tiếng, anh tra một chút đánh giá cũng không tệ.”
Đề nghị của hắn thành công khơi dậy khẩu vị của tôi, dạ dày Cung Yến không tốt, lại không thích đi chợ đêm hoặc quán ăn vặt, cho nên nguyện vọng cùng bạn trai tay trong tay đi chợ đêm, để cho hắn ăn đồ ăn vặt này chưa bao giờ thực hiện được.
“Được, vậy tôi chờ cậu.”
Lúc đi chợ đêm, Bành Yến Thời nắm tay tôi, phương bắc tháng tư còn có chút lạnh, mà tôi lại được ấm áp vây quanh.
Chúng tôi đi từ đầu đến cuối, đồ ăn vặt trong tay từ đậu hủ thúi đến móng heo nướng than, chân gà chua cay tôi thích nhất đều được hắn cầm trên tay.
“Nghe nói, chân gà nhà này đặc biệt ngon, em nếm thử đi, anh nhớ rõ em thích ăn chân gà nhất, loại túi này em có thể ăn vài túi.”
Tôi nhìn chân gà hắn vừa mua trong tay, tôi ăn hết mực xiên nướng, đột nhiên liền khóc, hóa ra được người ta cưng chiều thật sự rất hạnh phúc.
Hắn nhìn thấy nước mắt của tôi, trong nháy mắt luống cuống, vội vàng lấy khăn giấy ra.
“Làm sao vậy, gió lớn quá cay mắt hay sao vậy.”
“Bành Yến Thời, bạn gái cũ dạy dỗ cậu rất tốt nha. Cẩn thận như vậy.”
Tôi cuống quýt nói sang chuyện khác, không muốn cảm xúc của mình lan tràn.
“Anh không có bạn gái cũ. Từ đầu đến cuối chỉ thích em.”
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, như là cam đoan lại như là hứa hẹn.
Trên đường về sau, tôi trở nên trầm mặc, tình yêu của hắn tôi sợ không chịu nổi, dù sao, hiện tại trong lòng tôi còn chưa hoàn toàn trống rỗng.
Xe dừng ở cửa tiểu khu, tôi cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe lại bị hắn kéo lại.
“Lê Hạ, anh nói thích em, không phải muốn gây áp lực cho em, chỉ là muốn nói cho em biết, anh thích em, anh biết bây giờ em còn chưa chuẩn bị bước vào đoạn tình cảm tiếp theo, chúng ta không vội, cứ ở chung như vậy trước, lúc nào em chuẩn bị xong, anh mọi lúc đều ở đây, mặc kệ là lốp dự phòng hay là công cụ giải sầu, tùy tâm ý em.”
10
Thử áo cưới với Chiêu Chiêu xong, cô ấy vui vẻ chia sẻ với tôi chuyện lý thú chuẩn bị hôn lễ, nhìn cô dâu chuẩn bị hạnh phúc, trong mắt tôi tràn đầy sự hâm mộ, tôi cũng từng tràn đầy chờ mong hôn lễ của tôi và Cung Yến, đáng tiếc nhẫn tình nhân là tôi bảo hắn mua, hắn thường xuyên quên đeo, là tôi ngày ngày giám sát nhắc nhở.
Nhớ có một lần cùng hắn tham gia hôn lễ của bạn bè, tôi cũng từng ám chỉ hắn: “Em muốn chủ đề màu tím nhạt, váy cưới muốn kéo dài đuôi, còn phải mặc sườn xám.”
Ngay lúc đó vẻ mặt hắn thản nhiên, không đáp lại.
“Cậu và Bành Yến Thời tiến triển thế nào rồi?”
Chiêu Chiêu cắt đứt suy nghĩ của tôi.
“Bây giờ mình còn không muốn tiến vào đoạn tình cảm tiếp theo, cậu ấy nói cứ như vậy ở chung, nhưng mình sợ, mình sợ không cho cậu ấy được sự đáp lại, cho nên vẫn là đừng chậm trễ người ta.”
“Hạ Hạ, tình cảm thất bại chính là phải dùng tình cảm thật lòng khác để thoát ra, cậu không cần phải vì một đoạn tình cảm thất bại mà phủ định đoạn tình cảm tiếp theo.”
“Cung Yến là tên cặn bã, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng vậy, Bành Yến Thời chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, không có bất kỳ đánh giá không tốt nào, mình từ bên cạnh hỏi thăm, mấy năm nay cậu ta ngoại trừ công việc chính là công việc, bên người ngay cả con ruồi cái cũng không có.”
“Hạ Hạ, nghe mình, cho Bành Yến Thời một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội.”
“Cậu không nên phủ định Bành Yến Thời, thử ở chung xem sao.”
“Mình không phải phủ định cậu ấy, mình là đối với chính mình không có lòng tin. Cậu nói xem, mình cố gắng năm năm cũng không đổi lấy chân tình của Cung Yến, đột nhiên có một người mang chân tình đến, nhất thời mình rất khó tiếp nhận.”
“Hạ Hạ, sao cậu lại không có lòng tin chứ, cậu ưu tú như vậy, đẹp như vậy, nếu như mình là đàn ông, đã sớm nhanh chân đến trước, còn luân phiên bọn họ. Tin tưởng mình, Cung Yến là người mù, nhưng người mắt sáng ngời có rất nhiều. Vẻ đẹp của cậu, sự ưu tú của cậu, mị lực của cậu cũng đủ để cho người ưu tú hơn hắn mê muội, Bành Yến Thời chính là một ví dụ điển hình.”
Đúng vậy, nhiều năm như vậy vẫn là tôi xoay quanh Cung yến, từ khi nhìn thấy tấm ảnh của Tiêu Tiểu, tôi từng tự ti một lần.
Trong 5 năm đã khiến trong lòng tôi cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Tôi cũng từng là nữ thần được nhiều người theo đuổi.
“Bảo bối, tin tưởng mình, không cần phí thời gian nữa, cuộc đời ngắn như vậy, cần gì lãng phí trên người tên cặn bã kia, tựa như Bành Yến Thời nói cậu tùy tâm, cậu thoải mái thế nào thì làm thế đó.”
Nói đến tùy tâm, phát hiện mình và Bành Yến Thời ở chung với nhau quả thật rất thoải mái, rất an tâm, có lẽ có thể thử ở chung xem.
11
Vì từ biệt sự độc thân, Chiêu Chiêu tổ chức một chuyến du lịch hai ngày một đêm, phần lớn là đi cùng với mấy người chơi chung thời trung học, Bành Yến Thời chủ động gánh vác nhiệm vụ lái xe.
Sau khi đoàn người chúng tôi đến trấn nhỏ có suối nước nóng, mọi người đều tự tản ra chơi, chỉ còn tôi và Bành Yến Thời đi chuẩn bị cơm trưa.
Tôi nhìn hắn thuần thục rửa sạch các loại nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên phát hiện mình dường như không có đất *dụng võ.
*(không có chỗ thể hiện bản lĩnh/ khả năng của mình).
“Tài nấu nướng của anh cũng không tệ lắm, sau này một mình xuống bếp làm cho em. Anh nhớ lúc trước ở căn tin Nhị, em đặc biệt thích ăn một món, anh rất có sở trường về món đó.”
“Công việc bận rộn như vậy, còn có thời gian xuống bếp sao?”
Cung Yến chưa bao giờ xuống bếp cho tôi, tôi thích ăn gì nhất, hắn nhớ không, tôi nghĩ hắn cũng không đặc biệt chú ý.
“Nghĩ sẽ có cơ hội thể hiện, dù sao người muốn cưới về nhà là một người thích ăn, tay nghề tốt hẳn là sẽ ghi điểm hơn.”
Ánh mắt của hắn ôn nhu lại lộ ra sự kiên định, tôi nhìn thấy đột nhiên cảm giác mặt nóng lên.
“Vậy cậu cố lên, hiện tại có thể cố gắng thể hiện một chút.”
Lời nói ra khỏi miệng, thiếu chút nữa cắn lưỡi.
“Được, sẽ nắm lấy cơ hội, hôm nay sẽ làm sườn gà chua ngọt, cánh gà mật ong.”
“Em nếm thử xem.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý cười không che giấu được.
Bữa trưa thịnh soạn nhận được sự khen ngợi, mà hắn chỉ nhìn tôi, ánh mắt chờ mong chờ tôi khích lệ.
Tôi chụp ảnh, đăng bài trong nhóm bạn bè: [Độ chua ngọt rất hợp lý, cánh gà ăn rất ngon.]
Một lần nữa lướt qua, nhìn thấy mấy bình luận phía dưới.
[Được khen ngợi rất vui vẻ.]
Mà một bình luận khác bảo tôi phóng to ảnh chụp, mới phát hiện, lúc chụp ảnh, tay Bành Yến Thời bị lộ ra, mới phát hiện tay của hắn rất đẹp, sạch sẽ thon dài.
Đêm đó, chúng tôi mở tiệc độc thân cho Chiêu Chiêu đến khuya, mà thành phố Bắc Kinh cũng trải qua một hồi bão táp.
12
Trong buổi họp mặt của Cung Yến và bạn nối khố, Lý Nhiên lướt qua vòng bạn bè của tôi, chú ý đến bình luận kia, mở ảnh chụp ra thấy Bành Yến Thời liền đưa điện thoại di động cho Cung Yến bên cạnh.
“Cậu nhìn xem, đây rõ ràng là tay đàn ông, Lê Hạ sẽ không có người mới chứ?”
Một câu nói làm cho không khí vừa rồi còn vui mừng nháy mắt trở nên tẻ nhạt, thành công làm cho mọi người im lặng.
Cung Yến cầm điện thoại di động, nhìn ảnh chụp, lại nhìn cap tôi đăng, trong nháy mắt mặt âm trầm.
“Cung Yến, thời gian Lê Hạ rời đi lần này quả thật hơi dài, cậu xem mà dỗ người ta về đi, đừng để người khác chiếm mất cơ hội.”
“Nói thật, Lê Hạ lớn lên rất đẹp, dáng người cũng tốt, nếu như không phải cậu, người theo đuổi cô ấy rất nhiều.”
“Không sao đâu, mọi người tiếp tục uống đi.”
Nói xong, trả điện thoại di động lại cho Lý Nhiên, cầm lấy ly rượu, nhưng khuôn mặt âm trầm, một ly rượu biểu thị hắn cũng không có việc gì giống như hắn nói.
Ngày hôm sau tôi mới nhìn thấy tin nhắn của Lý Nhiên gửi cho tôi.
[Lê Hạ, cô mau trở lại đi, Cung Yến bị bệnh dạ dày nằm viện rồi, cậu ấy cứng miệng, thật ra đã sớm nhớ cô rồi.]
Còn có một tấm ảnh Cung Yến ở trên giường bệnh.
Tôi nhìn ảnh chụp, trong lòng lại không nổi gợn sóng, trước kia tôi nhìn thấy ảnh chụp như vậy phỏng chừng sẽ đau lòng muốn chết, nhưng bây giờ lại vô cùng bình tĩnh.
[Chúng tôi đã chia tay rồi, về sau tin tức của anh ta đừng gửi cho tôi].
Lý Nhiên nhìn thấy tin nhắn, lại nhìn Cung Yến trên giường bệnh, nhất thời không biết nói như thế nào.
“Cô ấy đã trả lời tin nhắn chưa?”
Cung Yến nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Nhiên.
“Cô ấy nói gì? Đưa di động cho tôi.”
“Cậu đừng kích động nha.”
Cung Yến nhìn câu nói lạnh như băng trên điện thoại, ném mạnh điện thoại xuống đất, chai truyền nước có máu, Lý Nhiên sợ tới mức vội vàng gọi y tá tới.
Mà lúc này, y tá bận rộn cùng Lý Nhiên hoảng loạn, âm thanh ồn ào đều bị Cung Yến bỏ qua, trong đầu chỉ có câu kia.
[Sau này tin tức của anh ta đừng gửi cho tôi.]
Cung Yến đột nhiên ý thức được hình như mình sai rồi.