Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc - Chương 1
1
Tôi nằm trên sô pha tùy ý lướt điện thoại di động, đột nhiên lướt tới video của bạn nối khố Lý Nhiên của Cung Yến vừa mới đăng.
Trong video, một đám người bọn họ cười cười nói nói, ở một góc Cung Yến một tay giơ ly rượu, ôn nhu nhìn chăm chú cô gái bên cạnh.
Cô gái chỉ để lộ một bên mặt, cũng đã cực kỳ xinh đẹp.
Thì ra là Tiêu Tiểu đã trở lại.
Người phụ nữ mà tôi chỉ nhìn thấy trong ảnh.
Lần đầu tiên nghe đến cái tên Tiêu Tiểu là lần đầu tiên Cung Yến dẫn tôi tham gia buổi tụ tập của bọn họ.
Tôi xấu hổ ngồi ở bên cạnh hắn, nghe hắn và đám bạn nối khố của hắn nói chuyện phiếm, không thể chen vào được cùng đề tài, tôi lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Lúc trở về, nghe thấy mọi người trong phòng nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
“Thật sự buông bỏ Tiêu Tiểu rồi sao?”
“Không bỏ xuống được thì sao? Người ta cũng đi Mỹ rồi.”
Giọng nói của Cung Yến lộ ra vẻ bất đắc dĩ không dễ phát hiện.
“Cậu nói xem, các người vì cái gì mà đi đến bước đường như vậy, tôi cho là các người nhất định sẽ kết hôn đấy, cậu vì cô ấy vừa mà liều mình gây dựng sự nghiệp, bán mạng như vậy, sao lại…”
“Được rồi, Lý Nhiên đừng nói nữa, Cung Yến, cậu đã lựa chọn buông xuống, lại có bạn gái, phải nhìn về phía trước đi.”
Thì ra hắn đã từng có một đoạn tình yêu sâu sắc như vậy, tôi lần đầu tiên nảy sinh tò mò đối với Tiêu Tiểu, lúc ấy tôi nghĩ thời gian lâu dài và tình cảm của chúng tôi sẽ có thể thay thế đoạn tình cảm mãnh liệt một thời ấy.
Nhưng hiện thực là ánh trăng sáng vĩnh viễn là nốt ruồi chu sa, xóa cũng không xóa được.
Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của Tiêu Tiểu là tôi ở thư phòng nhìn thấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình, quyển sách này rõ ràng không thuộc về Cung Yến, tôi mở cuốn tiểu thuyết ra phát hiện bên trong kẹp một tấm ảnh chụp ngoái đầu nhìn lại của nữ sinh trung học, mặt sau viết “người vừa gặp đã yêu”.
Lần đó, tôi đem sách và ảnh chụp bày ra trước mặt hắn, sắc mặt hắn trầm đến đáng sợ, lần đầu tiên nổi giận với tôi.
“Ai cho em động vào đồ của anh?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, không nhìn tôi một cái, ngữ khí rất cứng rắn.
Mà tôi vốn nên tức giận lại phải sửng sốt, ngữ khí không tự giác cũng yếu đi vài phần.
“Đây là ai? Vì sao anh còn giữ tấm ảnh này?”
“Bạn gái cũ, không phải em đã biết rồi sao, sau này không được tự tiện sờ vào đồ đạc của anh.”
Nói xong, cầm lấy ảnh chụp kẹp trong sách chuẩn bị rời đi.
“Cung Yến, vì sao anh còn giữ lại ảnh của bạn gái cũ, anh xé đi có được không?”
Hắn xoay người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Lê Hạ, em đừng vượt quá giới hạn. Nếu như em không chấp nhận được, có thể chia tay.”
Tôi tức giận bỏ đi hai ngày, vẫn là tự mình trở về xin quay lại, dù sao tôi cũng là vì nhan sắc của hắn, ôn nhu sáng sủa như ngọc quý, cũng là tôi cẩn thận theo đuổi thật lâu mới có thể ở cùng nhau.
Sau đó, một khi đề cập đến đề tài của Tiêu Tiểu tôi đều nhượng bộ, bởi vì, tôi sợ hắn lại nói chia tay.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy trong video, hắn dịu dàng nhìn chăm chú cô ấy, tôi đột nhiên nghĩ thoáng, 5 năm, cuối cùng tôi cũng không hâm nóng được tảng đá kia.
2
Khi Cung Yến trở về, tôi vẫn nằm trên sô pha như cũ, không nhìn về phía hắn như thường lệ, chỉ giương mắt nhìn hắn một chút.
Áo sơ mi cởi ra mấy nút, lộ ra xương quai xanh phiếm hồng, một tay hắn cầm áo khoác, một tay xoa huyệt Thái Dương, nghĩ đến là sau khi uống rượu lại đau đầu, hắn chờ ở nơi đó, dường như là bất mãn vì tôi không nghênh đón hắn giống như mọi ngày.
“Em rất khác thường.”
Hắn luôn luôn nhạy bén.
Nói xong chậm rãi ngồi ở một bên sô pha, tiếp tục xoa huyệt Thái Dương.
“Rót cho anh ly nước mật ong.”
Lúc trước khi hắn xã giao trở về, tôi đều chuẩn bị nước mật ong hoặc là canh giải rượu, nhưng tất cả đãi ngộ đó sau khi xem video kia đều không có tâm tư mà chuẩn bị.
“Tiêu Tiêu đã trở lại, đêm nay các người tụ tập là vì cô ấy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, không muốn trốn tránh vấn đề nữa.
Hắn ngây ra một chút, hẳn là không ngờ tới tôi có dũng khí để khơi gợi đề tài này.
“Đúng vậy, hôm nay mọi người đón gió đãi tiệc cho cô ấy.”
“Nghe nói là anh đi đón cô ấy? Không phải anh nói buổi chiều bận họp sao?”
“Vậy là em điều tra lịch trình của anh sao, Lê Hạ, em đi quá giới hạn rồi?”
Một câu quá giới hạn, trước kia tôi đều sẽ cẩn thận câm miệng hoặc là nói sang chuyện khác, nhưng hôm nay, tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề.
“Cho nên, anh có tính toán gì không?”
“Cái gì mà tính toán, Lê Hạ, em tức giận cái gì hả, chỉ là đi đón một chút, có cái gì mà em phải bám chặt không buông?”
Đôi mắt thâm thúy tôi yêu cực kỳ kia, giờ phút này, chứa đầy sự không kiên nhẫn.
“Cung Yến, tấm ảnh trong máy tính của anh, tấm ảnh trong sách thì tính là gì? Những món quà tặng trong ngăn tủ vẫn chưa từng mở trong thư phòng của anh thì tính là gì?”
Tôi tức giận đến phát điên, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Lê Hạ, lúc trước em đã biết, trong lòng anh có người khác, em nói em không thèm để ý, chúng ta mới ở bên nhau, anh cũng đã nói, một khi em không chấp nhận được, chúng ta sẽ chia tay.”
“Đúng vậy, em biết, nhưng hiện tại xem ra em thật sự sai rồi, em tiếp nhận không được, nơi này của anh từng có em chưa?”
Tôi chỉ vào tim hắn, hai mắt đẫm lệ.
“Chúng ta chia tay đi, anh ra ngoài ở, biệt thự này để lại cho em.”
Mỗi lần hắn nói chia tay xong, đều đi ra ngoài ở, sau đó ngày hôm sau, tôi lại đi dỗ người ta trở về.
Nhưng hắn không biết, lúc này đây, tôi thật sự quyết định không dỗ, tôi để hắn đi.
3
Ngày hôm sau, thu dọn xong tất cả, tôi đặt vé máy bay về quê.
Lúc chờ máy bay ở sân bay, đã gửi một tin nhắn cho bạn bè: [Về nhà.]
Wechat của bạn thân lập tức gửi đến tin nhắn.
[Sao đột nhiên lại trở về? Ở lại mấy ngày?]
[Không đi nữa.]
[Tình huống gì? Vậy cậu và Cung Yến thì sao?]
[Chia tay rồi.]
[Nói đùa cái gì, cậu có thể bỏ được anh ta sao?]
[Chia tay thật rồi, so với vàng thật còn thật hơn.]
[Chia tay là được rồi, trở về, anh đón gió đãi tiệc cho em, gọi mấy anh đẹp trai nữa haha.]
[Được, hẹn về rồi gặp.]
Mà bên kia Cung Yến nhìn thấy wechat của tôi vẻ mặt khó hiểu có chút mất hứng.
Bởi vì ngày hôm sau tôi không nói quay lại với hắn, trong buổi họp mặt hắn rõ ràng có chút thất thần, thỉnh thoảng còn nhìn về phía điện thoại di động.
“Sao Lê Hạ lại về quê?”
Tôi không thể hòa hợp toàn bộ vào nhóm bạn bè của hắn, nhưng mấy năm nay cũng quen thuộc với vài người, người nói chuyện là Lưu Hàm mà tôi có mối quan hệ cũng khá tốt, cô ấy kinh doanh một phòng vẽ tranh, chúng tôi thường xuyên đi sưu tầm với nhau.
Cô ấy hỏi ra miệng, liếc mắt nhìn Cung Yến, không khí trong nháy mắt im lặng.
“Chúng tôi chia tay rồi.”
Cung Yến nhìn điện thoại di động, trả lời không chút để ý.
“Hai người chia tay cứ như đùa giỡn vậy, lần nào không phải một ngày thì là hai ngày, cô ấy lại dỗ cậu quay về.”
Bạn bè bên cạnh hắn cũng quá quen với việc chúng tôi chia tay rồi quay lại, hoặc có thể nói quen với cảnh tôi bị coi thường.
“Chỉ là lần này vì sao cậu lại nói chia tay, khiến người ta tức giận bỏ về quê. Chỉ là không tới một tuần cô ấy lại trở về tìm cậu xin quay lại.”
“Không sao.”
Hiển nhiên Cung Yến không muốn kéo Tiêu Tiểu vào đề tài chia tay của chúng tôi.
“Cung Yến, chia tay nhiều sẽ làm trái tim người ta lạnh lẽo, Lê Hạ cũng không phải không có cậu là không sống được. Tôi đi trước đây.”
Nói xong Lưu Hàm đi ra ngoài, để lại một đám người hai mặt nhìn nhau, không bao lâu, lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Mà Cung Yến, sau khi nghe Lưu Hàm nói thì cau mày nhìn điện thoại di động thật lâu vẫn không có tin nhắn.
4
Bạn thân hẹn tôi ăn cơm, buổi tối còn có một buổi họp mặt nhỏ, đều là bạn học cũ ở quê còn đang liên lạc.
Trong phòng bao, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, đề tài nói về hồi ức quá khứ, có người đẩy cửa tiến vào.
Ánh mắt mấy bạn học lập tức sáng hơn.
“Bành Yến Thời? Không phải cậu ở Thâm Quyến sao, trở về lúc nào vậy?”
“Học Thần, thật nhiều năm rồi không gặp, nghe nói cậu bây giờ là nhân tài khoa học kỹ thuật nha.”
“Đúng vậy, cậu thật sự là không dễ nhìn thấy. Sao đêm nay lại ở đây?”
“Vừa đúng lúc trở về bàn chuyện hợp tác, mới vừa ở phòng kế bên bàn xong liền nghe nói các cậu ở đây, nên tới ôn lại chuyện cũ với các cậu.”
Bành Yến Thời nói xong, ánh mắt dừng lại một chút, mới chậm rãi chuyển qua nơi khác, trò chuyện với bạn học cũ.
Bạn thân ở bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, Bành Yến Thời có phải nhìn về phía cậu không? Lúc học trung học, học thần lạnh như băng cũng từng cười với cậu.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của bạn thân về phía người đàn ông kia.
Mặc một chiếc áo khoác màu đen, vừa mới cởi ra, lộ ra âu phục cùng màu, rất ra dáng của một người đàn ông trưởng thành thành đạt, ừm, dáng người hẳn là cũng rất đẹp, chân dưới quần tây cũng rất dài.
Không nghĩ tới, nam thần lạnh như băng lúc trước bây giờ cũng có thể nói chuyện không dứt, xã giao bày mưu nghĩ kế.
Tôi híp mắt nhìn một hồi, chạm phải ánh mắt của hắn, hắn cười gật đầu đáp lại, tôi cũng ma xui quỷ khiến gật đầu theo.
“Không thể nào, sau khi chúng ta họp lớp năm hai đại học thì không liên lạc nữa.”
“Cậu tin mình đi, radar của mình rất chuẩn.”
Lúc cùng bạn thân thì thầm to nhỏ, một bóng dáng chắn ở đỉnh đầu chúng tôi.
“Bạn ngồi cùng bàn, đã lâu không gặp.”
Bành Yến Thời cười chào hỏi tôi, thay đổi khuôn mặt lạnh lùng trước đây, không biết xã hội vùi dập hắn tàn nhẫn như thế nào, khiến hắn thay đổi tính tình.
“Chào, bạn cùng bàn.”
“Học Thần, ngồi chỗ tôi đi, tôi đi hát.”
Bạn thân tránh ra khỏi chỗ ngồi, còn tự cho là bí ẩn nháy mắt với tôi.
“Chiêu Chiêu vẫn nhiệt tình cởi mở như vậy.”
“Đúng vậy, cậu ấy đối với ai cũng có thể nhiệt tình, ngoại trừ cậu như núi băng hồi trung học.”
Có lẽ là uống say, nên nói ra trước mặt chính chủ, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hổ.
“Tôi học cấp ba quả thật không dễ tiếp xúc, lúc ấy còn trẻ không biết gì, đừng để ý.”
Đối mặt với sự trêu chọc của tôi, hắn vẫn tươi cười cho qua, còn có thể đúng lúc vui đùa, tính tình thay đổi có thể nói là không nhỏ.