Khi Trúc Mã Trở Thành Đại Gia - Chương 6
14
Bùi Tư Việt sau khi biết được chân tướng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Cuối tuần hôm đó, tôi tạm thời có một công việc phải xử lý, dùng máy tính ở phòng làm việc của Bùi Tư Việt.
Hắn là một luật sư chuyên nghiệp. Trong máy tính lưu trữ rất nhiều tư liệu và chứng cứ của đương sự.
Tôi đã thấy bằng chứng Bùi Kiến Đông ngoại tình và chuyển tài sản trong hôn nhân.
Bùi Kiến Đông có thể là cha hắn nhưng cũng có thể là bị cáo.
Tôi không biết Bùi Tư Việt biết những điều này từ khi nào, mang tâm trạng như thế nào khi từng chút từng chút thu thập nhiều chứng cứ như vậy.
Mỗi tuần hắn đều về nhà ăn cơm như thường lệ, cùng cha uống trà đánh cờ.
Trên mặt bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn thật sự giỏi giả bộ.
“Sao lại khóc?” Hắn không biết đã vào từ lúc nào.
Tôi nhìn máy tính, nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Cũng không phải việc gì lớn, anh là người trưởng thành, không có chuyện gì anh không tiếp nhận được.”
“Đừng đau buồn.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Anh mới là người không nên đau buồn.”
Hắn đột nhiên hỏi tôi: “Chu Chu, em có yêu anh không?”
“Hả?” Sao đề tài lại thay đổi nhanh như vậy?
“Em yêu anh, yêu muốn chết.”
“Nhưng nếu như anh không có gia thế em nhìn trúng…”
Tôi nhớ mình ở cùng hắn có một phần nguyên nhân là vì gia thế của hắn, tôi lập tức hiểu được nỗi bất an của hắn.
Tôi nói với hắn: “Ai nói yêu một người chỉ có thể có một lý do? Giống như anh sẽ yêu em vì em thông minh xinh đẹp, cũng sẽ yêu em vì sự tốt bụng đáng yêu của em.”
“Chu Chu.”
“Hả?”
“Em thật tự luyến.”
“…” Tôi muốn đánh người.
“Vậy em còn yêu anh vì cái gì?” Hắn hỏi.
“Anh có rất nhiều ưu điểm: đối nhân xử thế chân thành, tam quan chính đáng, có trách nhiệm. Quan trọng nhất là mỗi một ngày ở bên anh em đều rất vui vẻ, anh dùng một câu nói có thể làm cho em cười, ngày mai cũng muốn ở bên anh, sau này mỗi một ngày cũng không muốn rời khỏi anh.”
Hắn gật đầu: “Cho nên em yêu linh hồn thú vị của anh?”
“Có thể nói như vậy.” Tôi sờ sờ mặt hắn, rất thẳng thắn nói: “Cũng yêu ví da của anh.”
“Vậy em yêu linh hồn anh hơn hay là yêu ví da hơn?”
Tôi:…
Nếu như trả lời không tốt, hắn nhất định sẽ lại tức giận.
“Không phải đều là anh sao?”
“Cũng đúng.”
15
Sau khi cha mẹ Bùi Tư Việt hoàn toàn trở mặt, Bùi Kiến Đông đã sắp xếp cho Bùi Tranh vào công ty và bày tỏ lập trường của mình.
Ông ta và mẹ Bùi Tranh từng có một đoạn tình cảm, nhưng vì tiền bạc mà lại ở cùng Hứa tổng.
Sự áy náy của đàn ông thật sự rất buồn cười.
Tại sao ông ta không cảm thấy áy náy với vợ con đã bị mình lừa gạt nhiều năm chứ?
Khi Bùi Tranh đến công ty, tôi đã bị đình chỉ công tác.
Cả hai dự án lớn đều đang do tôi theo dõi.
Tôi không có mặt, nên các công ty hợp tác bắt đầu kéo dài và không muốn phối hợp.
Bùi Tranh mới nhậm chức, rất nóng lòng đầu tư vào một dự án lớn để chứng minh bản thân.
Hắn ta muốn tôi thấy rằng công ty vẫn hoạt động tốt dù không có tôi.
Đáng tiếc, dự án lại bị dừng lại.
Trong một khoảnh khắc, Bùi Tranh cảm thấy toàn thế giới đều đang chống lại hắn ta.
Những công ty hợp tác không phải vì tôi mà vì Hứa tổng.
Mẹ Bùi Tư Việt khi còn trẻ cũng là thiên kim tiểu thư, nên chắc chắn có chút nhân mạch.
Đáng tiếc, Bùi Kiến Đông không hiểu điều này, hoặc có thể nói, ông ta không nhìn nổi vợ mình nữa.
Mỗi ngày dự án kéo dài, công ty chịu tổn thất không ít tiền.
Tuy nhiên đây không phải vấn đề lớn vì Bùi gia là một doanh nghiệp lớn, Bùi Kiến Đông có tiền nên có thể kéo dài được.
Tuy nhiên, Bùi Tư Việt đã đưa ra bằng chứng về việc chuyển tài sản của mình và đã đóng băng tài sản mang tên ông ta.
Đồng thời, Hứa tổng khởi tố ly hôn với chứng cứ vô cùng xác thực, không thể bác bỏ.
Đừng bao giờ xúc phạm luật sư.
Vấn đề tài chính không thể thu hồi, điều này đã trở thành một vấn đề lớn.
Bùi Kiến Đông có tiền, nhưng không thể lấy ra được.
Cuối cùng, ông ta phải thỏa hiệp đi tìm Hứa tổng để thương lượng.
“Hứa Sương, tôi biết cô trách tôi, nhưng Bùi thị là tâm huyết chung của chúng ta, cô cũng không muốn nhìn nó bị hủy diệt đúng không.”
Hứa tổng đáp: “Anh tìm tôi cũng vô dụng, tôi không có tiền.”
“Phòng làm việc của cô vẫn có lợi nhuận, sao có thể không có tiền?”
Bùi Kiến Đông đã đi tra xét và thật sự không thấy tiền đâu.
“Tiền là của tôi.”
Bùi Kiến Đông tức giận đến phát run: “Chuyển tài sản, cô đã sớm đề phòng tôi rồi.”
Hứa tổng cười lạnh: “Cái gì mà chuyển tài sản, đừng nói khó nghe như vậy.”
“Chu Chu và Tư Việt bên nhau lâu như vậy, tôi làm mẹ, cho chút tiền sính lễ cũng không quá đáng chứ?”
16
Sau khi cha mẹ Bùi Tư Việt ly hôn.
Bùi Kiến Đông chỉ có thể thỏa hiệp, vì nếu Bùi thị thực sự phá sản, ông ta sẽ phải gánh vác khoản nợ khổng lồ.
Việc không giữ lại tài sản là không thực tế, nhưng rõ ràng ông ta đã mất đi hơn phân nửa tài sản.
Ông ta chia 30% cổ phần của mình thành ba phần: một phần cho Hứa tổng, một phần cho Bùi Tư Việt, phần còn lại ông ta giữ lại.
Các tài sản khác cũng được phân chia tương tự.
Hơn nữa, Hứa tổng vốn đã có 10% cổ phần, không cần phải lo sợ Bùi Kiến Đông nữa.
Bùi Tranh bị đuổi việc, còn tôi được thăng chức.
Hứa tổng tiếp quản Bùi thị, nhưng công việc của công ty vẫn do tôi quản lý.
Bùi Tư Việt sợ tôi không có quyền lên tiếng tại công ty, nên đã chuyển cổ phần của hắn cho tôi.
Tôi nói với hắn: “Em cảm thấy như mình đang trở thành con rể của nhà anh vậy, à không, phải là con trai.”
Hắn mỉm cười hỏi: “Vậy có nghĩa là… em muốn kết hôn sao?”
17
Ngày cưới đã được ấn định, Lục Hằng nhận được tin tức và đến Bắc Kinh tìm tôi.
Dạo này tôi bận rộn quá nên đã quên mất.
Không đúng, hắn ta đến làm gì?
Hắn ta chặn tôi ở dưới lầu công ty.
Lúc này, Bùi Tư Việt gọi bảo vệ: “Đuổi hắn đi.”
Tôi ngại ồn ào làm mất mặt, nên bảo hắn ta ra ngoài xe đợi trước.
Tôi không biết Lục Hằng tìm tôi để làm gì, nhưng có một chuyện tôi phải nói ra thì mới cảm thấy dễ chịu.
Lục Hằng không còn vẻ cao ngạo như trước đây: “Thẩm Khinh Chu, Bùi gia không phá sản, cậu rất đắc ý chứ?”
Tôi không hiểu: “Tôi đắc ý cái gì?”
“Lựa chọn của cậu là đúng, con người phải thực tế một chút. Vì lợi ích, tình cảm nhiều năm như vậy đều có thể bỏ đi.”
“Bùi gia quả thật có tiền, tôi thì kém xa.”
Tôi bỗng dưng cảm thấy tức giận và cười nhạt.
“Lục Hằng, gia thế và tiền bạc thật sự rất quan trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là cố gắng của cậu không có giá trị.”
“Với điều kiện của tôi mấy năm qua, tôi vẫn có thể đổi công việc, nhận một mức lương kha khá. Bùi Tư Việt làm việc trong văn phòng luật sư, cuộc sống của chúng tôi cũng sẽ không có gì thay đổi.”
“Cậu và Bùi Tư Việt học cùng một chuyên ngành, bây giờ anh ấy là luật sư nổi tiếng. Mấy năm qua, cậu đã làm gì?”
Hắn ta tức giận phản bác: “Đó là vì vận may của tôi không tốt bằng cậu ta, tôi không đầu thai vào gia đình tốt!”
Tôi thừa nhận, Bùi Tư Việt có thể thành công như hiện tại một phần là nhờ vào sự hỗ trợ của Bùi gia. Nhưng gia cảnh của Lục Hằng thật sự tồi tệ đến mức không thể thay đổi sao?
“Lục Hằng, nếu cậu đi làm, dù thành tích có không tốt như mong muốn, tôi vẫn sẽ rất bội phục cậu. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu lại không làm nghề nào liên quan đến ngành Luật cả.”
Lục Hằng không giống tôi, làm luật sư là ước mơ từ nhỏ của hắn ta.
Lục gia có tiền, có thể chống đỡ. Hắn ta có bằng cấp không tệ, nếu trở lại Giang Thành dựa vào cha mẹ và một số quan hệ, hắn ta có thể tìm được việc ở một văn phòng luật tốt. Cuộc sống như vậy cũng đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, hắn ta liền vào làm trong nhà máy, không có lý tưởng.
Nếu hắn ta có thể làm ra một chút thành tích, thì cũng không tệ. Nhưng Lục gia có được như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ cha hắn ta có tầm nhìn xa và biết nắm bắt cơ hội.
Lục Hằng có đủ mọi thứ nhưng vẫn oán trách vận mệnh bất công.
Hắn ta chán nản cúi đầu, giọng điệu mang vẻ tình cảm: “Chu Chu, nếu tôi thổ lộ với cậu ngay lúc tốt nghiệp trung học, liệu giờ đây người cưới cậu có phải là tôi không?”
Tôi lắc đầu: “Chúng ta có thể ở bên nhau, nhưng sẽ không thể ở bên nhau mãi mãi.”
“Trước khi vào đại học, mẹ cậu đã giới thiệu cho cậu con gái của lãnh đạo phòng giáo dục, năm nhất đại học, cậu đã mập mờ với một nữ sinh, năm hai đại học, cậu ở bên một học muội.”
“Đó là vì…”
Tôi ngắt lời hắn ta: “Cậu muốn nói đó là vì chúng ta không ở bên nhau? Được, giả sử những thứ này không tồn tại. Lục Hằng, sau khi tốt nghiệp, tôi muốn ở lại Bắc Kinh. Cậu sẽ cùng tôi cố gắng ở đây chứ?”
Hắn ta không nói gì. Trở về Giang Thành cũng không phải là sai, nơi đó cũng có cơ hội phát triển sự nghiệp.
Chỉ có thể nói rằng tôi và Lục Hằng có những mục tiêu khác nhau và sẽ đi theo những con đường riêng.
Dù chúng tôi kết hôn ở Giang Thành, cuối cùng cũng sẽ ly hôn.
Cha mẹ hắn ta không thích tôi và sẽ tìm mọi cách đề phòng tôi, sợ tôi lợi dụng nhà bọn họ.
Khi Lục gia phát triển như hiện tại, hắn ta có thể sẽ không còn yêu tôi nữa.
Dù sao, khi Lục gia vẫn chỉ là một nhà máy nhỏ, hắn ta có thể vì con gái lãnh đạo mà từ bỏ tôi.
Từng câu từng chữ của tôi khiến hắn ta không thể đáp lại.
Cuối cùng, tôi châm chọc nói: “Cậu không giữ mình trong sạch, quen biết bao nhiêu bạn gái, vậy mà còn ở đây biểu hiện như là tình cảm sâu đậm lắm, tôi thấy thật ghê tởm.”
“Còn nữa, đừng có một chân đạp hai thuyền, tôi ghê tởm lắm.”
Lúc trước, khi hắn ta mua xúc xích nướng đi cùng một nữ sinh đại học, còn khi lúc họp lớp, lại dẫn theo một nữ sinh khác.
Một người ở Bắc Kinh, một người ở Giang Thành, hắn ta thật sự không biết xấu hổ.
Sau khi trở về Bắc Kinh, tôi đã điều tra cô gái đó, định nhắc nhở cô ấy.
Hóa ra họ đã chia tay, vì cô ấy là người địa phương, gia đình không cho cô ấy đi xa.
Lục Hằng đi rồi, có lẽ hắn ta sẽ không còn muốn gặp tôi nữa.
Bởi vì tôi sẽ mắng hắn ta thậm tệ.
Tôi tức giận trở về xe. Bùi Tư Việt mỉm cười: “Chúc mừng sao?”
“…”
“Anh có chút ngưỡng mộ với hai người đấy.”
“Anh có tin em đánh anh hay không?”
“Anh sai rồi.” Anh ấy đổi sắc mặt rất nhanh.
Tôi lại hỏi: “Bùi Tư Việt, anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?”
“Vĩnh viễn là như vậy.”
“Vậy em vĩnh viễn yêu anh.”