Khi Trúc Mã Trở Thành Đại Gia - Chương 5
13
Ngày họp lớp, tình cảnh vốn rất hài hòa. Những bạn học quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cha tôi, tôi đều lễ phép trả lời.
Cho đến khi Lục Hằng khoan thai đến muộn, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, không phải là người mà tôi đã gặp lần trước.
Lục Hằng dường như không nhìn thấy tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chỉ cần ăn xong bữa cơm này rồi rời đi.
Các bạn cùng lớp nhìn tôi, rồi nhìn Lục Hằng, cũng thức thời không nói gì.
Lục Hằng hiện tại phát triển rất tốt, trong bữa cơm không tránh khỏi có người kính rượu và khen ngợi hắn.
“Mấy năm nay anh Lục lăn lộn không tồi, chị dâu xinh đẹp như vậy khi nào kết hôn nhớ mời chúng tôi uống rượu mừng đấy nhé.”
Lục Hằng cười nhạo nói: “Xinh đẹp thì có ích gì, phụ nữ bây giờ chỉ biết bợ đỡ và ham tiền, chỉ muốn tìm người có tiền mà thôi.”
Bạn gái Lục Hằng vừa mới đi toilet, lời của hắn hẳn là nói cho tôi nghe, nhưng sắc mặt của các bạn học nữ đang ngồi đều khó coi.
Tuy nhiên, Lục Hằng lại không nhận ra điều đó.
Một bạn học hòa giải: “Đừng nói như vậy, hai người rất xứng đôi, tình yêu và sự nghiệp đều có, cậu cố ý khoe khoang với chúng tôi đấy à?”
Lục Hằng như đang tự an ủi mình, cảm thán: “Đúng vậy, có sự nghiệp thì tự nhiên sẽ có tình yêu.”
“Phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, cùng lắm thì đổi người khác.”
“Cậu ta đang tự mình cảm động cái gì vậy?”
Giọng Bùi Tư Việt không lớn không nhỏ, nhìn như đang nói chuyện với tôi, nhưng thực ra toàn bộ người trên bàn đều nghe được.
Tôi vừa định nói chuyện, thì cửa mở “cạch” một tiếng.
Bạn gái Lục Hằng đã trở lại. Cô gái này cũng không phải là người giỏi chịu ấm ức.
“Đổi à? Anh không đổi tôi thì tôi đổi!”
Lục Hằng không nghĩ rằng lời của mình bị cô ấy nghe được, nhưng vì muốn giữ mặt mũi nên tỏ vẻ không để ý.
“Lục Hằng, ai mà không muốn tìm một người có tiền, anh cũng không ngoại lệ, nhưng anh nghe cho rõ đây, tôi cũng không phải là người muốn ở cùng một chỗ với anh đâu.”
“Lúc trước anh theo đuổi tôi, không phải vì tôi xinh đẹp sao?”
“Chẳng lẽ sắc đẹp so với tiền thì cao quý hơn à?”
Hai người cãi nhau, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy luống cuống. Có người hòa giải, có người muốn an ủi cô gái kia.
Bùi Tư Việt vốn đang cắn hạt dưa, lập tức phủi vỏ hạt dưa trong tay rồi vỗ tay.
“Nói hay lắm!”
Cục diện nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho khựng lại.
Hắn dường như không cảm thấy xấu hổ, mờ mịt hỏi tôi: “Cô ấy nói không đúng sao?”
“… Đúng.”
Tôi có ý ám chỉ: “Người chị em, cô cũng có nhiều tiền, cô có thể đổi mà.”
Nhân tính đều có lòng tham, nhưng có người chọn cách thẳng thắn, có người chọn cách chịu đựng.
Cô gái cầm túi xách rời đi, sắc mặt Lục Hằng khó coi nhưng vẫn đuổi theo.
Buổi họp lớp này, tâm trạng của mọi người đều không tốt. Nhưng Bùi Tư Việt lại là người vui vẻ nhất.
Buổi tối, Bùi Tư Việt chơi game. Hắn trầm mặt: “Có bệnh mà vẫn chơi game, sao lại ăn tuyến của tôi.”
Tôi ghé nhìn thoáng qua: “Hắn chơi rất tốt, cho hắn ăn đi.”
Bùi Tư Việt: “Anh chơi không tốt sao?”
“… Tốt.”
Bùi Tư Việt am hiểu chơi đơn, hắn thích cảm giác pháp sư tinh chuẩn lại quyết đoán thả hết một bộ kỹ năng.
“Binh tuyến của anh, vì sao phải nhường cho người khác?” Hắn rất keo kiệt.
“Không sao đâu, cùng lắm thì anh đi đối kháng.”
“Vì sao không được động vào vạch của xạ thủ?” Hắn hỏi.
“Xạ thủ đã đủ thảm rồi, anh buông tha cho hắn đi.”
“Em đau lòng vì hắn sao?”
「……」
Đủ rồi.
Cuối cùng hắn không động vào binh tuyến của bất kỳ ai nữa, mà là dọn sạch nửa khu dã chiến.
Đúng là oan có đầu nợ có chủ.
ID trò chơi của Bùi Tư Việt là “Tiểu Chu”. Tôi cười khẽ: “Bình thường anh cũng có thể gọi em như vậy.”
Hắn nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Ấu trĩ, không gọi.”
À, rõ ràng là đang ngượng ngùng. Hắn thật sự rất biết giả bộ.
Đúng lúc này, Bùi Tranh gửi tin nhắn cho tôi: “Hợp tác với tôi đi, những thứ anh trai tôi có thể cho cô, tôi cũng có thể cho.”
Bùi Tranh là em trai cùng cha khác mẹ của Bùi Tư Việt.
Hắn liên lạc với tôi từ khi tôi trở về Bắc Kinh.
Bùi Tư Việt vừa chơi xong thấy được tin nhắn này. Hắn hừ lạnh: “Ai là anh hắn, hắn mà cũng có mặt mũi gọi như vậy.”
Bùi thị quả thật phá sản, nhưng không phải trong tay Bùi Tư Việt, lại càng không phải vì tôi.
Hai năm trước, khi tôi còn ở công ty cũ, tôi đã hợp tác với một phòng làm việc và hẹn gặp Hứa tổng – nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước.
Hợp tác đàm phán rất thuận lợi, đối phương cũng rất hài lòng.
Sau khi kết thúc, tôi đang chuẩn bị đưa Hứa tổng lên xe. Đúng lúc này Bùi Tư Việt đến đón tôi vì tôi đã đồng ý tối nay đi xem phim cùng hắn.
Hứa tổng nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Bạn trai sao?”
Tôi lễ phép cười với cô ấy và thừa nhận.
Bùi Tư Việt đến gần, nụ cười của Hứa tổng càng kỳ lạ hơn: “Tối nay có muốn ăn cơm cùng tôi không?”
Tôi: ???
Bùi Tư Việt: “Mẹ.”
Tôi:!!!
“Hai người đi chơi đi, tôi còn có việc bận.”
Sau khi Hứa tổng rời đi, tôi cảm thấy hơi mơ hồ.
Bùi Tư Việt dường như chưa nhận ra: “Phim sắp mở màn rồi.”
“Anh tự xem đi.” Tôi ngồi xuống ven đường.
Hắn cười nói: “Không cần khẩn trương, mẹ chúng ta rất sáng suốt.”
“Anh không biết xấu hổ sao?”
Sau đó khi mẹ Bùi Tư Việt tìm đến tôi, tôi có chút hoảng hốt.
Tôi đang nghĩ, nếu bà ấy đưa chi phiếu cho tôi, tôi có nên chia tay hay không.
Sau đó tôi lại nghĩ, nếu bà ấy thật sự không thích tôi, hẳn là ngay cả tiền cũng sẽ không cho tôi.
Hứa tổng nói chuyện rất dịu dàng, nhưng từng cử chỉ đều thể hiện sự khôn khéo của phụ nữ trong công việc.
“Tôi nhớ ngành cô học lúc đại học là ngoại ngữ?” Bà ấy hỏi.
“Dạ.”
“Sao tốt nghiệp xong lại làm nghề này, cô có thích buôn bán không?”
“Tôi thích kiếm tiền.”
Bà ấy cười khẽ: “Cô thật sự rất thành thật.”
“Có hứng thú làm việc ở Bùi thị không? Tiền lương cô có thể tự đề cập.”
“Hả?”
Bà ấy không ở đây để đuổi tôi đi. Tôi không nhận được séc, cũng không chia tay.
Sau khi đổi công ty, tôi càng thêm cẩn thận.
Bởi vì tôi cảm giác được, bà ấy đang khảo sát năng lực cũng như nhân phẩm của tôi.
Tôi không đoán được ý định của bà ấy, cũng không dám nghĩ nhiều.
Bùi Tư Việt đã nhiều lần phàn nàn với tôi về cha mẹ hắn.
Cha mẹ là tình yêu đích thực của nhau, hắn chỉ là tai nạn thôi.
Khi còn bé, khi cả nhà đi chơi, cha mẹ hắn đi dạo phía trước, hắn bị trợ lý dắt theo ở phía sau.
Cha hắn mua bánh ngọt cho hắn, dỗ hắn ở nhà làm bài tập, rồi sau đó dẫn mẹ hắn ra ngoài hẹn hò.
Tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng có thể nghe ra, hắn thực sự sống rất hạnh phúc.
Khi Hứa tổng nói cho tôi biết cha Bùi có con riêng, tôi thật sự không thể tin được.
Con riêng là Bùi Tranh, không phải mới sinh mà là nhỏ hơn Bùi Tư Việt hai tuổi.
Đây không chỉ là lỗi lầm của những năm trước, mấy năm gần đây cha Bùi vẫn luôn biết đến sự tồn tại của đứa bé này, thậm chí còn nuôi dưỡng nó trên danh nghĩa bạn bè.
Hứa tổng cũng đã gặp Bùi Tranh, thậm chí lúc mừng năm mới còn đưa tiền lì xì cho hắn ta.
Nguyên nhân chính là vì bà ấy căn bản không hề nghi ngờ đó là con riêng của chồng.
Nghe xong những lời này, toàn thân tôi cảm thấy lạnh giá.
Cha Bùi thật sự là một người tàn nhẫn.
Hứa tổng nói: “Tôi chỉ có một đứa con là Tư Việt, cũng không cần nó phải đưa doanh nghiệp phát triển. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng tùy nó. Dù nó làm gì, tôi đều có thể đảm bảo nó không phải lo cơm áo.”
“Tôi đã điều tra Bùi Tranh, rất thông minh. Bùi Kiến Đông đã tỉ mỉ bồi dưỡng hắn hơn hai mươi năm, Tư Việt nhất định không thể tranh được với hắn. Bùi thị phát triển dựa vào của hồi môn của tôi. Tôi sẽ không để Bùi Kiến Đông làm theo ý muốn.”
Hứa tổng từ trước đến nay không nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty.
Bà ấy gọi tôi đến Bùi thị, khảo sát tôi, rồi lấy thân phận bạn gái của Bùi Tư Việt để ép cha Bùi đề bạt tôi.
Tôi vẫn không hiểu lắm. Ngay từ đầu họ đã không trông cậy Bùi Tư Việt tiếp nhận gia nghiệp, sao còn làm vậy ở chỗ tôi?
Hiện giờ tôi mới hiểu nguyên nhân. Đồ của Bùi gia, Bùi Tư Việt có thể không cần, nhưng Bùi Tranh không thể lấy.
Tôi hỏi bà ấy: “Bùi Tư Việt có biết chuyện này không?”
Bà ấy vẻ mặt u sầu: “Tôi muốn nói cho Tư Việt biết, nhưng không biết nói như thế nào.”
Đúng vậy, nên nói cái gì đây? Gia đình hạnh phúc của con là giả. Tình yêu của cha dành cho con là giả, ông ấy muốn để lại thứ thuộc về con cho người khác.
Đứa con hoang đột nhiên sinh ra, Bùi Tư Việt bị lừa gạt hơn hai mươi năm.
Có lẽ hắn còn biết Bùi Tranh và thậm chí còn coi đối phương là bạn bè.
Tôi có chút đau lòng cho hắn. Có lẽ không chỉ một chút.