Khi Tình Yêu Lên Tiếng - Chương 5
11
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, An Khê phải đối mặt với phản công từ giới học thuật. Vì sự xúi giục và báo cáo của cô ta, luận văn của ba khóa sinh viên phải trải qua cuộc kiểm tra nghiêm ngặt.
Tên tuổi An Khê nhanh chóng lên hot search.
“Cô này không bị gì đấy chứ? Vì ghen tị với người khác mà đi tố cáo sao?”
“Triệu Phàm Âm là khóa trên của tôi, tổng điểm đứng đầu, nhưng vì báo cáo nặc danh mà bị thu hồi quyền được bảo lưu… An Khê thật sự không ra gì.”
“Điểm mấu chốt là cô ta vào học rồi lại bỏ, chiếm một suất mà không làm gì cả, thật đáng ghét.”
“Ôi, cô ta không phải là fan cuồng của Vệ Lan sao? Các fan đều điên như vậy hết sao?”
Cuộc chiến tranh trên mạng từ diễn đàn học thuật đã lan ra đến giới esports. Hội fan ngày trước đã bị giải tán sạch sẽ chỉ trong một đêm.
Còn lại những fan chân chính của Vệ Lan đã vào cuộc phản bác:
“Cảm ơn chị dâu, chúng tôi, những fan cũ, cuối cùng cũng có thể nói lên tiếng nói.”
“Tôi bị hội fan coi là anti-fan, đã bị khóa nhiều tài khoản. Chỉ cần châm chọc An Khê và cp của Vệ Lan là sẽ bị báo cáo lén lút…”
“Tôi từng bị An Khê yêu cầu những món quà lớn, sau khi tặng thì bị đá ra khỏi nhóm.”
Toàn bộ sự kiện đã tạo ra một phản ứng dây chuyền*.
*Phản ứng dây chuyền là một cách mà các hệ không ở trạng thái cân bằng nhiệt động có thể giải phóng năng lượng hoặc tăng entropy để đạt trạng thái entropy cao hơn.
Quả đúng là “khi tường đổ, mọi người cùng đẩy” mọi thứ An Khê từng làm đều bị người ta đào bới ra.
Không chỉ bôi nhọ, An Khê còn nhận quà tặng đắt giá từ fan, cuối cùng bị người ta liên kết tố cáo.
Cô ta đang phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù. Khi tai họa ập đến, An Khê gọi điện cho tôi giữa đêm, khóc lóc xin tôi liệu có thể hòa giải không.
Do cô ta đã tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân trong nhóm fan nên giờ mỗi ngày đều có báo chí chặn ngoài cửa nhà. Cảm giác như một đám ma quái không chịu rời đi.
Thêm vào đó, có nhiều sinh viên bị ảnh hưởng bởi vụ luận văn đến tìm cô ta để tính sổ.
Tôi từ chối ngay, nói mình không giúp gì được.
An Khê đã ném điện thoại. Và sau đó, tôi nghe tin cô ta bị cảnh sát dẫn đi.
Khi trường học nghỉ đông, tôi đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài sạch sẽ.
Gần đến Tết, giới game sau thời gian im ắng lại trở nên sôi động. Đội tuyển mới của Vệ Lan như một cơn lốc, đánh bại mọi đối thủ để tiến vào trận chung kết, khiến tất cả mọi người không thể tin nổi.
“Không thể tin được, Vệ Lan đã đổi vị trí sao?”
“Có ai nói cho tôi biết, sao anh ấy từ vị trí xạ thủ lại chuyển sang chỉ huy không? Anh ấy không phải là người câm điếc sao? Có đảm nhận được vai trò quan trọng như vậy không?”
“Chị dâu là giáo viên dạy tiếng của anh ấy, chuyên chỉnh sửa phát âm. Giờ đây anh ấy giao tiếp hoàn toàn có không vấn đề gì. Chỉ là đội cũ luôn bắt nạt Vệ Lan, không tin tưởng anh ấy.”
“Ôi, thật đáng tiếc, nếu Vệ Lan là chỉ huy, năm trước chúng ta đã sớm giành chiến thắng tại giải quốc tế rồi.”
“Chưa chắc, đối thủ ở trận chung kết là đội cũ của anh ấy. Một chỉ huy mới vào nghề, tỉ lệ thắng không cao.”
“Tối nay sẽ rõ thôi, một chỉ huy xuất sắc hoàn toàn có thể kéo đội bạn lên.”
Ngày hôm đó, bên ngoài tuyết rơi dày đặc. Tôi bước vào địa điểm thi đấu, dòng người ùn ùn kéo đến.
Vì tắc đường nên tôi đến muộn mười phút. Tóc ướt sũng, tôi nhìn về phía sân khấu.
Chỉ thấy Vệ Lan trong bộ trang phục đen giản dị.
Dưới ánh đèn, anh nổi bật giữa đám đông.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã tìm thấy tôi, môi khẽ nở nụ cười.
Màn hình lớn ngay lúc đó phác họa rõ nét hình ảnh của anh.
Người dẫn chương trình khơi mào: “Bạn gái đến rồi sao?”
Vệ Lan cười đáp: “Đúng vậy, nên tối nay có thể trận đấu sẽ kết thúc nhanh hơn một chút.”
Đội đối thủ căng thẳng, lén nhìn nhau, hiện rõ vẻ khinh bỉ trên mặt. Trong khi đó, đồng đội của Vệ Lan thì rất thân thiện chào tôi.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, tim đập nhanh. Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần ngồi trước màn hình nhỏ, chứng kiến Vệ Lan tạo nên những kỳ tích.
Tối nay, cuối cùng ước mơ cũng trở thành hiện thực.
Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, Vệ Lan ngồi trên ghế như một con đại bàng, hoàn toàn tập trung.
Những bình luận tranh cãi không ngừng trên mạng, theo từng chỉ thị rõ ràng và những thao tác điêu luyện, dần dần chuyển thành những tiếng “Ôi chao”.
Trong mười lăm phút đầu tiên, thông báo về việc Vệ Lan hoàn thành nhiều cú giết đã vang lên tới 17 lần.
Hiệu suất thu hoạch gần một giây một mạng khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Tiếng hò reo của fan vang vọng, như thể muốn xuyên thủng nóc nhà, số lượng fan tăng vọt.
“Trời ơi, tôi phát điên rồi, Vệ Lan, cậu đang làm gì vậy! Đối thủ là nhà vô địch ba năm liên tiếp, cậu lại dễ dàng tiêu diệt họ?”
“Giết người như chẻ tre, Vệ Lan, cậu là thần tượng của tôi!”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi thấy, anh ấy đang khoe mẽ sao?”
“Có ai để ý đến cách anh ấy ra lệnh và xử lý nhanh chóng không? Tôi thừa nhận bị chinh phục hoàn toàn.”
Vệ Lan nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, ánh đèn lạnh lẽo tạo nên hình ảnh hoàn mỹ của anh.
Lúc này, tôi không biết rằng, trong tai nghe của Vệ Lan, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn.
“Ê, anh là chỉ huy mà, hãy nhìn bản đồ lớn, để mạng cho chúng tôi chứ?”
Vệ Lan cười nhạt: “Xin lỗi, bạn gái đang xem, không nhịn được.”
“Trời ơi, không thể như vậy được, bạn gái tôi cũng đang xem đấy…”
Vệ Lan tạm dừng một lát, rồi lại cầm súng lên: “Xin lỗi, đây là năm đầu tiên tôi quay lại, các cậu cho tôi chút thời gian, tôi thật sự cần.”
Tối đó, Vệ Lan với kỷ lục giết người cao nhất lịch sử, cộng với hơn hai mươi khoảnh khắc xuất sắc, dẫn dắt toàn đội giành lấy chức vô địch.
Không khí tại hiện trường sôi sục.
“Ôi, anh tôi cuối cùng cũng đã trở thành thần!”
“Chưa từng thấy chỉ huy nào lại xuống trận kéo đường ngắm như vậy, nghệ thuật chỉ huy đạt đến đỉnh cao…”
“A, video đã tải xong, xem đi xem lại luôn!”
Nửa giờ sau khi trận đấu kết thúc, ban tổ chức phát hành đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của các tuyển thủ.
Không ngoài dự đoán, đoạn ghi âm nhanh chóng lên hot search.
Những người xem hóng hớt vui vẻ chế giễu:
“Lần sau để tôi làm bia đỡ đạn, giết tôi để làm vui cho chị dâu.”
“Nhìn Vệ Lan chơi game bao lâu nay, tối nay chắc lần đầu xịt keo tóc nhỉ? Có phải muốn khiến chị dâu mê mẩn không?”
Vệ Lan bị đội kéo vào phòng VIP và không ra ngoài nữa. Do còn một số việc phải xử lý nên tôi không kịp cùng họ đi ăn.
Khi buổi tiệc kết thúc, tôi quay lại đón Vệ Lan. Từ xa, tôi đã thấy anh khoác áo dài, dựa vào cột cửa, ngả nghiêng trong gió lạnh.
Tôi xuống xe, chạy lại gần, sờ trán anh: “Say rồi à?”
Ánh mắt Vệ Lan mờ mịt, khi nhận ra tôi, anh gật đầu: “Cuối cùng cũng trốn ra được.”
“Tôi đang chờ người giỏi giang như Triệu Phàm Âm đến đón Vệ Lan giỏi giang về nhà.”
Anh say rượu, nói năng lộn xộn khiến tôi không nhịn được mà cười.
Tuyết phía sau rơi ngày càng nhiều, Vệ Lan tháo khăn quàng cổ, quấn quanh cổ tôi, kéo tôi vào lòng.
Hơi thở mát rượi hòa lẫn với mùi rượu.
“Triệu Phàm Âm, anh kiếm được tiền rồi. Anh sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho em.”
Ngực Vệ Lan ấm áp, chắn hết gió lạnh bên ngoài.
Tôi nghe tiếng tim anh đập mạnh, nói: “Vừa rồi luật sư đã gọi cho em, An Khê đã vào tù rồi. Anh ấy nói An Khê muốn gặp em.”
“Em nói sao?”
“Không gặp.”
Vệ Lan cọ cọ vào mặt tôi: “Được, anh đã nói chuyện với công ty, từ giờ trở đi, anh có quyền tự quyết tuyệt đối.”
Tôi bỗng hiểu ra quyết định của anh đêm hôm đó.
Đội hình “Khám phá” không phải là một đội tốt.
Những đồng đội ban đầu, như những hạt cát rải rác, không ai nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ vào chung kết. Nhưng Vệ Lan đã không do dự mà đến.
Trong hai tháng tập huấn kín đáo, không ai biết Vệ Lan đã hy sinh bao nhiêu.
Anh chỉ muốn có sức mạnh thuộc về mình, không bị kiểm soát.
Vệ Lan rút điện thoại ra, chuyển tiếp thông báo mà cảnh sát vừa phát hành vài phút trước.
Rồi anh nắm tay tôi, lặng lẽ chờ đợi. Chỉ trong vài giây, tin tức không ai chú ý này đã lên hot search.
“Báo cáo: Triệu Phàm Âm không đạo văn.”
Bảy chữ đỏ rực hiện lên trên bảng.
Tuyết rơi xuống màn hình, tan chảy thành một giọt nước, cũng làm tan biến nhiều năm nút thắt trong lòng tôi.
Sau nửa đêm, chính là đêm giao thừa.
Tôi nắm tay Vệ Lan, đi giữa trời tuyết. Nhớ lại trận đấu đầu tiên của Vệ Lan, tôi đã ngồi xe bus bảy giờ đồng hồ, đứng trước sân vận động, nhận được một chiếc huy hiệu nhỏ.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy buồn.
“Vệ Lan, khi anh ném huy hiệu của em đi, em thật sự nghĩ rằng anh ghét em.”
Vệ Lan cứng người lại, vội vàng giải thích: “Anh không ghét em, lúc đó ném xong, anh đã hối hận. Nhưng em có bạn trai nên anh không thể đưa lại huy hiệu cho em.”
Vệ Lan nói rất chậm, giọng có phần chua chát: “Hơn nữa, anh ở ngay trước mặt em, em lại muốn giữ một cái huy hiệu cũ, thật không hợp lý. Anh có thể làm cho em một trăm cái, em cứ in lên người anh đi…”
Tôi vội che miệng Vệ Lan lại: “Anh say rồi, đừng nói nhảm.”
Vệ Lan chỉ để lộ đôi mắt, tức giận từ trong túi lấy ra chiếc huy hiệu cũ kỹ, nhét vào tay tôi.
“Em nhất định phải có nó à? Ngày nào cũng mang theo sao?”
Tôi vui mừng nhận lấy, cho vào túi.
“Anh không hiểu đâu.”
Vệ Lan phủi tuyết trên đầu tôi: “Đúng, anh không hiểu, nhưng anh đề nghị em cũng hãy đeo anh bên mình.”
“Tại sao?”
Vệ Lan dừng lại, không biết từ đâu rút ra một chiếc nhẫn cùng vài tờ giấy chứng nhận nhà và thẻ ngân hàng.
“Bởi vì em nói sẽ cưới anh mà.”
“Triệu Phàm Âm, em có thể thực hiện lời hứa không?”
(Kết thúc)