Khi Tình Yêu Lên Tiếng - Chương 4
8
Vào cuối mùa thu, tin tức về việc Vệ Lan gia nhập đội tuyển mới lại một lần nữa lên hot search.
Sự kiện này rầm rộ, giống như trước đây.
Không ai ngờ rằng một thiên tài đã được định sẵn để sụp đổ lại bất ngờ gia nhập một đội tuyển nhỏ bé không nổi bật.
Người hâm mộ thì không ngừng lắc đầu. Thậm chí có người còn chế nhạo anh là kẻ vô dụng, chỉ biết đến tình yêu.
Ngày hôm sau, khi Vệ Lan đi tập huấn, An Khê tìm đến tôi.
“Âm Âm, tại sao cậu không thể yên ổn học hành được chứ? Cậu đã làm Vệ Lan thành ra như vậy, cậu hài lòng rồi chứ?”
An Khê giơ điện thoại lên, còn muốn mỉa mai tôi thêm nữa.
Tôi đột ngột ra tay, đánh rơi điện thoại của cô ta. Tôi nắm tóc cô ta, cúi xuống xóa video đi.
“Lần trước ở trước mặt truyền thông, tôi không ra tay không phải vì sợ cậu, mà vì tôi hiểu rõ cảm giác bị tấn công trên mạng.”
An Khê đau đớn, mặt mày méo mó: “Triệu Phàm Âm, thả tôi ra!”
Tôi giữ chặt cô ta vào tường.
“Có bản lĩnh thì cậu cứ giành lấy lần nữa đi. Đem cơ hội học tập của tôi, Vệ Lan, đều giành hết vào tay cậu đi.”
Vài ngày sau, tin tức về việc tôi gian lận học thuật trong thời gian đại học lại bị đào xới lên.
Sự việc gây xôn xao, câu chuyện này cũng khiến giáo sư Tống phải quan tâm.
Ông ấy gọi tôi vào văn phòng: “Tiểu Triệu, tôi hy vọng em có thể giải thích cho tôi. Trường chúng ta có nền học thuật nghiêm túc, tuyệt đối không tuyển những sinh viên có vết nhơ học thuật.”
Tôi giải thích: “Trường đại học đã điều tra rõ ràng rồi ạ, tất cả chỉ là tin đồn.”
“Vậy thì em liên hệ với bên đó, lấy được tài liệu chứng minh, còn lại cứ để tôi lo.”
Ra khỏi văn phòng, tôi rút điện thoại ra.
Thấy phần bình luận về Vệ Lan đã nổ tung:
“Vệ Lan, chị dâu đạo văn của người khác hả?”
“Đã có chứng cứ rõ ràng, học đại học đã đạo văn, dựa vào việc đạo văn để thi lên nghiên cứu sinh.”
“Người được bảo lưu ban đầu là An Khê, bị Triệu Phàm Âm giành mất, may mà trời cao có mắt.”
Tôi hồi tưởng lại những ngày đầu bị bôi nhọ, cảm giác ngột ngạt tràn đến.
Thực ra nhiều năm qua, tôi luôn không muốn quay lại nơi đó.
Những kỷ niệm đau đớn của việc bị bôi nhọ và chia tay đều gắn liền với nơi ấy.
Nhưng việc xem xét hồ sơ cần một tuần, tôi vẫn quyết định quay về trường cũ.
Chiều tà, tôi bước đi trên những chiếc lá rụng đầy mặt đất, trở lại nơi mình đã sống bốn năm.
Đối diện cổng phía tây trường là một tòa nhà dân cư cũ kỹ.
Quán bánh tráng vẫn đặt ở góc đường, chủ quán nhìn thấy tôi thì vẫy tay chào.
“Cô gái, lâu không gặp rồi.”
Tôi mỉm cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Trước đây, tôi và Vệ Lan sống trong tòa nhà dân cư này.
Ban ngày, Vệ Lan đi làm, còn tôi đến lớp.
Buổi tối, Vệ Lan thường mua một bát bánh tráng, đợi ở đầu ngõ.
Sau này, tôi đã chia tay Vệ Lan, anh rời đi. Giờ đây, chỉ còn tôi một mình đến ăn bánh tráng.
Đột nhiên thấy hơi đói, tôi dừng lại trước quán: “Chủ quán, cho tôi một phần bánh tráng.”
Chủ quán nhanh nhẹn đáp lại, rút dao ra.
“À, đúng rồi, bạn trai cô thật sự có triển vọng, tôi thấy cậu ấy trên tivi.”
Tôi ngẩn người, nhận ra ông ấy đang nói về Vệ Lan.
“Ông còn nhớ anh ấy sao?”
Vệ Lan đi trước tôi một thời gian, không ngờ chủ quán lại nhớ lâu đến vậy.
Chủ quán khéo léo cắt bánh tráng: “Hì, mấy năm nay cậu ấy thường đến, sao mà không nhớ được chứ. Mà vẫn như trước à?”
“Như trước?”
“Thêm nhiều dưa chuột, bớt đường, bạn trai cô mỗi lần đến đều mang cho cô, quên rồi sao?”
Gió thổi tung những tua khăn quàng, bay vào mắt tôi.
Tôi xoa xoa mắt, hỏi: “Anh ấy mỗi lần đến đều mua cho tôi sao?”
“Đúng vậy, hai phần…”
Chủ quán thấy mắt tôi đỏ, bỗng dừng lại: “Cô không biết sao? Ơ, tôi cứ tưởng cậu ấy đã tái hợp với cô, xin lỗi, tôi đã nói sai rồi…”
“Không có nói sai.”
Bỗng có người từ phía sau nắm lấy tay tôi.
Một thân hình chắn gió cho tôi.
Giọng nói rõ ràng vang lên: “Chủ quán, vẫn hai phần, ăn ở đây.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vệ Lan không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đây.
Vệ Lan vừa chạy vừa thở hổn hển, tóc bị gió thổi rối bù.
Anh cười và xoa đầu tôi: “Triệu Phàm Âm, sao em lại khóc vậy?”
9
Màn đêm buông xuống.
Trên các con phố, màn đêm dày đặc phủ xuống.
Tôi ngồi dưới ánh đèn cũ kỹ, khoác chiếc áo khoác đen của Vệ Lan.
Bắt gặp ánh mắt nóng rực của tôi, Vệ Lan bình thản gắp thịt gà vào bát tôi: “Ăn đi, đừng nhìn anh như vậy.”
“Thì ra mỗi năm anh đều đến đây…”
Vệ Lan ngồi trong bóng tối, gió thổi làm cái chao đèn lay động, chiếu sáng đôi mắt đen ấm áp của anh.
“Ừ, thỉnh thoảng có hai ngày nghỉ, nghe nói em ở đây, nên anh đến.”
Đôi mắt Vệ Lan sáng lên, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Nhìn vào đó, lòng tôi nóng bừng.
Vệ Lan chuyển ánh mắt đi: “Em có kế hoạch gì với vụ bôi nhọ đó không? Trước hết là làm rõ, rồi báo công an tìm người, cuối cùng là kiện tụng.”
Tôi do dự một chút, hỏi: “Nếu là An Khê, anh sẽ làm gì?”
“An Khê?”
Vệ Lan nheo mắt quan sát biểu cảm của tôi: “An Khê là người công ty cử đến, anh không có mối quan hệ gì với cô ấy cả. Khi về nước, anh mới biết cô ấy có trong fan club. Anh cũng đã nói rồi, không thích họ gọi anh là chồng.”
Nhìn thấy biểu cảm hơi căng thẳng của anh, tôi mỉm cười, quấn chặt áo lại: “Thời gian không còn sớm nữa, anh… có về khách sạn với em không?”
Ánh mắt Vệ Lan khẽ động, sau đó anh lắc đầu tiếc nuối: “Không được, anh phải trở về trong tối nay.”
Tôi hơi ngượng ngùng: “Ồ… thì…”.
Vệ Lan nghiêng người lại, hôn nhẹ lên môi tôi.
“Đây là kỳ nghỉ cuối cùng của anh trong năm nay. Anh sẽ cố gắng kết thúc cuộc thi trước đêm giao thừa để trở về ăn Tết.”
Xung quanh thật yên tĩnh.
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, những vết sẹo giấu kín trong lòng đã dần phai nhòa.
Tôi nắm lấy ngón tay anh: “Được, em chờ anh trở về.”
10
Vệ Lan đưa tôi về khách sạn rồi bị người quản lý mới kéo đi.
Tôi đã mất cả tuần để thu thập hồ sơ cũ.
Khi đem chứng cứ về, tin đồn đã bay khắp nơi.
Phát ngôn của An Khê trong nhóm fan đã bị phanh phui, cô ta có vẻ rất tủi thân.
“Triệu Phàm Âm là bạn học của tôi, Vệ Lan thích cô ấy, tôi không thể nói quá nhiều, chỉ cần Âm Âm đối xử tốt với Vệ Lan, bí mật của cô ấy tôi sẽ mang vào quan tài.”
Dưới bình luận có nhiều người hỏi:
“Có phải chuyện cô ấy đạo văn không?”
Có người đăng hình chụp màn hình cuộc thảo luận trong nhóm trường hồi đó, cùng với lời nói của An Khê, rất nhanh đã xác nhận “tội danh” của tôi.
Tôi đã nộp chứng cứ cho giáo sư Tống và báo công an.
Tối hôm đó, người bôi nhọ tôi đã bị bắt. Đó là một bạn học hồi đại học, quan hệ rất tốt với An Khê, tên là Tiểu Gia. Cô ta tỏ ra thờ ơ và từ chối xin lỗi.
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, một chiếc xe đen đuổi theo bên cạnh. Cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của An Khê.
“Âm Âm, thật trùng hợp.”
“Tiểu Gia bị bắt, tôi đến mang đồ cho cô ấy.” Cô ta quả thật rất thông minh, biết cách để đổ lỗi cho người khác.
Cô ta không cần đưa ra bất kỳ chỉ dẫn rõ ràng nào, chỉ cần gieo vào lòng mọi người một hạt giống nghi ngờ, rồi chờ đợi nó nảy mầm. Từ đó, mọi điều xấu đều sẽ nhanh chóng bị quy kết cho tôi.
An Khê thì không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Gia hỏi khi nào thì tiền của cậu sẽ chuyển cho cô ta.”
An Khê cười khẩy: “Tôi không chỉ đạo cô ta, sao tôi phải đưa tiền cho cô ta?”
“Nhưng cô ta sẽ ngồi tù, cậu thật sự không cho sao?”
“Cô điên à, việc cô ta làm có liên quan gì đến tôi? Đừng có mà bôi nhọ tôi.”
Tôi lùi lại một bước, nhường đường cho cô ta.
Vài phút sau, điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên.
Video Tiểu Gia khóc lóc bất ngờ xuất hiện.
“… An Khê nói chỉ cần tôi bôi nhọ Triệu Phàm Âm thì sẽ nhận được tiền, nhưng An Khê không những không giữ lời hứa mà còn muốn đẩy tội lên đầu tôi. Tôi thực sự đã biết lỗi rồi, xin lỗi.”
Khuôn mặt An Khê thay đổi, cô ta lao ra khỏi cửa, chạy về phía đồn cảnh sát.
Tôi đứng yên tại chỗ, gọi với theo: “Đừng phí công vô ích nữa.”
“Ý cậu là gì?”
Tôi rút điện thoại ra, hiện lên giao diện đã kết thúc cuộc gọi với Tiểu Gia.
“Những lời cô vừa nói, Tiểu Gia đều nghe thấy, cô ta không muốn ngồi tù nên đã khai ra cô.”
Xung quanh trở lại tĩnh lặng, trên mặt An Khê hiện rõ sự tức giận, như thể cô ta không thể tin được vào sự ngu ngốc của Tiểu Gia.
Tôi mỉm cười nói: “Tôi biết cô đã hứa sẽ cho Tiểu Gia tiền thì chắc chắn cô sẽ thực hiện. Những gì vừa rồi cô nói với tôi chỉ là giả vờ. Nhưng chỉ cần Tiểu Gia tin, như vậy là đủ rồi.”
Luật sư của tôi đã nhanh chóng làm Tiểu Gia hoảng sợ.
Vào lúc này, nghe thấy những lời biện minh của An Khê, trong cơn hoảng loạn, Tiểu Gia đã khai ra hết.
An Khê có chút bối rối: “Triệu Phàm Âm, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có cần thiết như vậy không?”
Tôi hỏi: “Cô có muốn xin lỗi tôi không?”
Cô ta cười nhẹ: “Xin lỗi có được không?”
Trong mắt An Khê, đây vẫn luôn là một chuyện không đáng kể.
Tôi mỉm cười đáp lại: “Không được.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.