Khi Nghệ Sĩ Xăm Mình Xuyên Về Cổ Đại - Chương 2
05
Chuyện này có phần nghiêm trọng, hai vị Lương Đệ chắc không phải bịa chuyện.
Nghe nói từ khi hai người vào Đông cung, Uý Trì Lan chưa bao giờ động vào họ, nên sinh ra nghi ngờ cũng phải.
Chỉ là Thái y trong cung liên quan quá nhiều, không thể công khai nên họ đành coi ta là ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Mặc dù ta chưa từng chữa loại bệnh này, nhưng họ trả rất nhiều tiền!
Ta có phải người ham tiền không? Tất nhiên là có rồi!
Đối với ta tiền bạc không quan trọng, nhưng mỗi khi nghĩ đến Kiều Kiều mấy năm nay sống an nhàn trong cung, kiếm tiền đầy bồn đầy bát, ta không chịu nổi.
Ta nhất định phải giàu hơn nàng, chuyện bao dưỡng chị em thì ai cũng đừng hòng giành!
Không ngờ Uý Trì Lan còn trẻ mà tráng kiện.
Vậy mà…
Haizz, thật đáng tiếc!
Vì hạnh phúc của các vị kim chủ, ta nhất định phải chữa khỏi cho hắn!
Nghe nói gần đây Thái tử bận việc triều chính, thường đau lưng.
Tối đó hắn về tẩm điện, quả nhiên triệu kiến ta, dưới ánh mắt trông mong của hai vị Lương Đệ, ta mang trọng trách lên đường.
Khi vào phòng, thấy Uý Trì Lan nằm sấp trên giường, nhíu mày như đang chịu đựng đau đớn.
Tiểu thái giám dẫn ta đến bên giường rồi lui ra ngoài, để lại căn phòng rộng lớn chỉ có ta và hắn.
Uý Trì Lan nói: “Lần trước ngươi mát xa, vết thương dễ chịu hơn nhiều, lần này có thể mạnh tay hơn chút.”
Ta đáp lời.
Đặt tay lên lưng hắn, vừa xoa bóp vừa nghĩ cách chữa chứng bệnh này.
Nhớ mang máng trong mấy cuốn sách tạp nham có vài kiến thức bệnh lý, hình như có vài huyệt vị có tác dụng với chứng bệnh này.
Nghĩ là làm, ta quyết định lấy kim châm ra.
Uý Trì Lan nhíu mày nhìn ta: “Ngươi làm gì vậy?”
“Châm cứu và xoa bóp kết hợp với nhau thì hiệu quả hơn.”
“Ngươi có thể nhìn thấy huyệt vị?”
…
Ta cứng đờ giải thích: “Ta có kinh nghiệm phong phú.”
Hắn im lặng một hồi không nói gì.
Ta bắt đầu cười to: “À hahaha ngài lại không tin ta, ta biết mà, ta biết mà.”
Uý Trì Lan: “…”
Hắn ngập ngừng: “Ngươi đừng giận, ngươi cứ châm đi.”
Ta lau mồ hôi trên trán, thở phào.
Đáng tiếc là ta vẫn đánh giá cao vận may của mình, cuối cùng ta châm hắn thành một con nhím mà vẫn chẳng thấy có phản ứng gì.
Chẳng lẽ bệnh này hết cứu rồi?
Ta quyết định hôm khác sẽ thử cách khác.
Nhưng không ngờ đêm đó, ta ngủ say, Đông cung đột nhiên náo động.
Thấy bóng người qua lại vội vàng ngoài cửa sổ, ta cảm thấy không lành, mở cửa nắm lấy một tiểu thái giám đi ngang qua.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu thái giám hoảng loạn lắm, thấy là ta, vội nói: “Y cô nương đến thật đúng lúc! Ta đang tìm cô đây, lúc chiều cô giúp Điện hạ mát xa có gì sai sót không?”
Ta ngạc nhiên: “Sao lại hỏi vậy?”
Tiểu thái giám ghé tai ta nói nhỏ: “Điện hạ… cả đêm không thể!”
…
Ta sững sờ.
Thông tin này quá nhiều.
Thứ nhất, Uý Trì Lan vốn có thể, thứ hai, hiện giờ không thể.
Chuyện này lại đột ngột xảy ra, ừm, ta nhớ lại, chín mươi chín phần trăm là do ta châm kim.
Kết luận: Ta châm cho Uý Trì Lan không thể nữa.
Tốt lắm, lần này ta tiêu thật rồi.
Vừa rồi tiểu thái giám nói hắn đang tìm ta, có lẽ lát nữa sẽ có người đến hỏi tội ta.
Giờ không chạy thì chờ đến khi nào.
Kiều Kiều mau đến tìm ta, ta sợ là không còn mạng chờ ngươi nữa!
Ta giả vờ bình tĩnh đuổi tiểu thái giám đi, nhanh chóng gom tiền bạc chuẩn bị chuồn.
06
Nhân lúc mọi người không để ý, ta leo lên tường Đông cung, dựa vào trí nhớ về địa hình, cuối cùng một tiếng sau…
Đi ra khỏi sân của ta.
Ai đó nói cho ta biết Đông cung sao mà rộng quá vậy!
Ta rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến hoa viên, cứ nghĩ sắp tìm được lối ra thì lại thấy hai bóng người sau núi giả.
Ta nấp sau gốc cây, dưới ánh trăng thấy rõ mặt một người trong đó.
Là Ngụy Lương Đệ.
Lúc này nàng đang nép vào lòng một nam nhân, tình tứ nũng nịu, thật đáng ghét.
…
Trong đầu ta thoáng hiện khuôn mặt của Uý Trì Lan.
Trong trí tưởng tượng ta tự động đội cho hắn một chiếc mũ xanh.
Uý Trì Lan giờ không chỉ từ phương diện nào, cũng đã mất đi tôn nghiêm của một nam nhân.
Bỗng nhiên ta có chút cảm giác hổ thẹn.
“Sao lại nhìn gì vậy?”
Có người hỏi sau lưng, ta vô thức thốt lên: “Nhìn đại ca xã hội bị cháy nhà.”
“Có gì hay không?”
“Chậc, có chút đau lòng đấy.”
“Xa thế cũng nhìn thấy à?”
“Nói nhảm, ta đâu có mù..”
Lời vừa thốt ra nửa chừng, ta giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy Uý Trì Lan đứng ngay sau ta, cười như không cười: “Xem ra quả nhiên không mù.”
Trong đầu ta ù một tiếng, theo bản năng suýt nữa hét toáng lên, nhưng miệng đã bị Uý Trì Lan bịt lại, hắn ép ta vào sau gốc cây, ghé sát rất gần, thì thầm: “Đôi mắt ngươi giả vờ mù kia, rốt cuộc đã thấy gì?”
Nhìn thấy trên đầu ngươi có ánh xanh, chuyện này ta dám nói ra sao?
Hắn đưa tay bóp cằm ta, giọng nói nguy hiểm: “Nói.”
Trong lúc bối rối, ta lỡ lời: “Ngài có cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp tay trước, cơ bắp tay sau, cơ lưng rộng, còn có… con heo Peppa dưới eo nữa.”
Uý Trì Lan: “…”
Bàn tay hắn vô thức nới lỏng: “Heo Peppa là cái gì?”
Ta nuốt nước bọt: “Thần thú, tên là Peppa.”
Ánh mắt Dụ Trì lướt qua ta nhìn về phía bên Ngụy Lương Đệ, đã không còn ai ở đó.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt khó đoán: “Những gì vừa thấy, để chúng mục rữa trong bụng đi.”
07
Ta liên tục gật đầu.
Tin đồn về bệnh kín của thái tử chẳng mấy chốc lan ra khắp triều đình, không ít triều thần dâng sớ, ẩn ý rằng một thái tử có bệnh kín sẽ không thể để lại dòng dõi cho hoàng gia, hy vọng hoàng đế cân nhắc.
Nay hoàng đế ngày một yếu, các hoàng tử trong bóng tối cũng bắt đầu tranh đấu.
Tứ hoàng tử đứng về phía Uý Trì Lan, tam hoàng tử ủng hộ nhị hoàng tử.
Tin đồn về bệnh kín của Uý Trì Lan vừa rộ lên, các phe phái đã rục rịch.
Mà kẻ gây nên hỗn loạn triều đình, chính là ta đây, lúc này lại đang run rẩy trong viện.
Ta đã gây ra họa lớn như vậy mà Uý Trì Lan không giết ta, chỉ sai người canh chừng, đề phòng ta chạy trốn.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của ta, Uý Trì Lan nhất định không sao cả!
Hắn cố tình lộ sơ hở để bắt kẻ có ý đồ xấu, nhằm thực hiện mưu kế trừ khử phe đối lập.
Hôm ấy nhìn thấy lương đệ của hắn tằng tịu với người khác, hắn vẫn điềm nhiên, như đã dự liệu từ trước…
Nghĩ tới đây, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ha ha ha ha, tiểu kế của Uý Trì Lan đã bị ta nhìn thấu.
Kết quả là ta chưa kịp cười đã bị người dẫn đến trước mặt Uý Trì Lan.
Hắn ngồi trên giường, không nói lời nào.
Ta rụt vào góc tường im như gà.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc lên tiếng: “Hôm ấy ngươi châm cứu cho ta thế nào?”
Ta: “Hả?”
Sắc mặt của Uý Trì Lan trông rất khó chịu: “Ta… cơ thể gặp vấn đề, chủ yếu là ở nửa dưới.”
…
Huynh đệ à! Ngươi làm thật hả!
Việc này hơi lớn rồi đấy.
Những ngày gần đây Uý Trì Lan bí mật triệu tập không ít thái y mà không ai tìm ra cách giải quyết, các thái y đồng loạt đổ thừa: ai châm hỏng thì người đó chữa.
Thảo nào không giết ta, còn trông cậy vào ta chữa bệnh cơ mà.
Mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng, ta chỉ có thể cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.
“Đừng lo, ta có thể chữa.”
Uý Trì Lan ồ một tiếng, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Vậy tính nốt nợ trước đã, vì sao lại giả mù?”
“Vốn là mù bẩm sinh, mấy hôm trước tới Đông Cung mới đột nhiên sáng lại, nơi của Điện hạ quả nhiên phúc đức sâu dày…”
“Cho ngươi một cơ hội nữa.”
“Để bảo toàn tính mạng.”
Ta cúi đầu ngoan ngoãn: “Nhiều khi thấy chuyện không nên thấy sẽ rước họa vào thân.”
Uý Trì Lan không nói gì, ta cũng chẳng biết hắn nghĩ gì, đành chuyển chủ đề: “Mấy chuyện đó đều là chuyện nhỏ, bệnh của Điện hạ mới quan trọng, cho ta ba năm, ta nhất định tìm ra cách giải quyết.”
Uý Trì Lan nheo mắt: “Ngươi nói gì?”
Ta hạ giọng: “Ba tháng?”
“Hử?”
“Ba ngày?”
“Ừ.”
…
08
Trên đường trở về, ta chậm rãi nhận ra.
Ba ngày là thời hạn chữa bệnh sao? Hừ, rõ ràng là kỳ hạn của ta.
Tinh thần ta trong ba ngày ấy đại khái như sau—
Ngày thứ nhất, điên cuồng tìm y thư, không thấy? Không sao, còn thời gian, ta có thể!
Ngày thứ hai, chẳng có tiến triển gì, làm sao bây giờ? Chạy trốn chăng? Chạy không thoát rồi, ông trời ơi!!!
Ngày thứ ba, muốn chém thì cứ chém đi, Kiều Kiều nhớ lấy, ta muốn một cái hộp tro cốt màu hồng…
Đến sát kỳ hạn, ta mò tới hầm rượu của Uý Trì Lan uống một trận.
Uống nhiều một chút, lúc chém đầu sẽ không sợ.
Ta xách vò rượu lảo đảo bước về, vừa khóc vừa cười suốt đường, vệ binh tuần tra cũng không dám cản, bất cẩn một chút đã lao vào hồ tắm hoàng gia.
Không may, trong hồ có người.
Một nam một nữ quấn quýt bên nhau.
Ta lập tức che mắt, quay người lại nấc lên một tiếng rượu: “Sor-ry~”
Quay người lại mới thấy không đúng, chẳng phải Ngụy Lương Đệ sao? Ta giật mình tỉnh cả rượu.
Sao chuyện này lại bị ta bắt gặp lần nữa chứ!
Ta còn đang nghĩ cách xử lý thì giọng Ngụy Lương Đệ vang lên phía sau: “Sao Y tiểu thư lại ở đây? Còn uống nhiều rượu thế.”
“Ta…”
“Chẳng phải đã tìm ra cách chữa rồi sao? Vui mừng quá nên uống một chút à?”
Ta quay đầu, nghiêm túc nói: “Ngài nói đúng.”
Người đàn ông đã không còn ở đó, Ngụy Lương Đệ nhận ra ánh mắt dò xét của ta, bèn giả bộ điềm nhiên che miệng cười khẽ: “Có phải thấy Thái tử Điện hạ rồi không? Điện hạ vừa mới ở đây thôi, có việc gấp nên đi rồi, dẫu sao ngài cũng… có lòng mà không có sức, mong tiểu thư đừng làm mọi người thất vọng ngày mai.”
Trời đất! Ngươi nói Uý Trì Lan biết không?
Ta âm thầm gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Người kia mà là Uý Trì Lan, ta nguyện theo họ nàng.
Ngụy Lương Đệ không nói thêm gì, khoác áo rồi rời đi. Ta cũng định rời đi, thì thấy ở mép hồ có để một bình thuốc bột.
Ta cầm lên nhìn, trên bình ghi “Hợp hoan hương”.
Tên này, nào có phải thuốc chính đáng gì.
Quả là lắm trò, ta tỏ vẻ khinh thường, sau đó giấu bình thuốc vào ngực.
Thuốc trong cung chắc bán được kha khá tiền, đợi ta chết rồi, để lại cho Kiều Kiều cũng coi như của hồi môn.