Khi Nghệ Sĩ Xăm Mình Xuyên Về Cổ Đại - Chương 1
01
Lần đó, ta và nàng bạn thân là Kiều Kiều đi tự lái xe đi chơi, giữa đường gặp tai nạn. Ta không biết nàng thế nào, còn ta thì một phát “đi tong”, nhưng lại xuyên không, còn mang theo dụng cụ mát-xa chuyên nghiệp.
Nơi xa lạ này gọi là nước Giang, ta giả mù sống ở đây, đánh tiếng là mát-xa cho người mù, chữa bách bệnh.
Rồi ta nhận được một đơn hàng lớn, thân phận khách hàng giữ bí mật, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra mình đã được mời vào Đông Cung.
Lần đầu tiên gặp Thái tử Uý Trì Lan là tại suối nước nóng, hắn khoác áo, rút kiếm lao đến chém ta rất nhanh. Ta bất động, mắt không hề chớp.
Cười chết, bao năm nay biết bao nhiêu người thử ta, xem ta có sợ không?
Kiếm của Uý Trì Lan dừng lại ngay cổ ta, một lát sau, hắn ném kiếm, cởi áo khoác rồi nằm sấp xuống ghế quý phi.
“Bắt đầu đi.”
Tim ta rộn ràng.
Cơ thể này tuyệt rồi!
Tỷ lệ eo và hông chuẩn, bờ vai rộng, cơ bắp thêm một chút bớt một chút đều không chuẩn. Ta chợt thấy dưới mũi hơi ươn ướt.
Uý Trì Lan quay đầu nhìn, nhíu mày: “Ngươi chảy máu mũi rồi.”
Ta bình thản lau đi: “Phúc đức của ngài quá lớn, kẻ hèn phước mỏng.”
Uý Trì Lan bật cười lạnh: “Mồm mép giảo hoạt.”
Hắn không nói gì thêm, ta lần mò bước đến, lấy dầu xoa bóp ta tự làm, xoa đều trên lưng Uý Trì Lan, không thể chờ đợi mà chạm vào.
Chậc, cảm giác này, ai hiểu được chứ!
Lúc xoa đến eo, ta cố ý lấy danh người mù mà kéo thấp khăn che của hắn một chút.
Vừa định tiếp tục, đôi mắt vốn mờ của ta bỗng nhiên tập trung hẳn.
Chỉ thấy chỗ dưới eo Uý Trì Lan có hình xăm mờ mờ, màu hồng nhạt.
Ta kéo khăn xuống chút nữa, đập vào mắt là hình bé heo Peppa.
Ta cắn rách môi để cố nhịn: “Phụt ha ha ha ha ha ha ha…”
Uý Trì Lan bật dậy: “Ngươi cười cái gì?”
Ta cố đảo mắt sang hướng khác, nghĩ về những chuyện buồn cả đời để dằn lòng.
“Tiểu nhân… phụt… vừa nghĩ đến việc được phục vụ quý nhân là nhờ tổ tiên tích đức.”
Ta lén liếc heo Peppa một lần nữa, còn đối diện với nó.
Eo gọn gàng, đường nét tuyệt mỹ, một con heo Peppa ẩn hiện.
“Phụt ha ha ha tiểu nhân thực sự cảm động quá, hu hu hu… tiểu nhân thấy…”
Cái mũi của Peppa còn đối diện với rốn.
Cái gì vậy trờiii!
“Phụt ha ha ha khục khục khục ha ha ha ha…”
Thật không chịu nổi, ta cười đến chảy nước mắt.
Trời ơi, chết tiệt Kiều Kiều, đợi gặp được ngươi ta thật sự sẽ khiến ngươi chết với ta!
02
Cuối cùng, Uý Trì Lan mặt lạnh bỏ đi, cũng nhờ thái giám bên cạnh hắn cầu xin, ta mới giữ được mạng.
Lâm công công: “Ngươi nói xem! Khó khăn lắm mới có cơ hội phục vụ quý nhân, ngươi cười cái gì?”
“Ta có bệnh mãn tính.”
Bệnh cười dễ quá độ.
Lâm công công nhìn ta đầy trách mắng, chuẩn bị cho người tiễn ta ra ngoài, ta vội hỏi: “Công công, trong cung có vị cao nhân nào vẽ tranh trên cơ thể người không?”
“Sao ngươi biết ta là công công?”
Ta nhìn tay hắn chỉ vào mặt ta với ngón lan hoa, lặng lẽ dời mắt: “Tai tiểu nhân thính, nghe ra được.”
Lâm công công: “Ta đoán cũng khó mà giấu ngươi, trong cung quả thực có một cao nhân, có thể vẽ lên cơ thể người, nghe nói tranh nàng vẽ toàn là thần tiên linh thú, gặp nước không phai, còn giữ được phúc quý bình an.”
Hay lắm Kiều Kiều! Ngươi chắc phát tài lâu rồi nhỉ!
Ta đút tiền cho Lâm công công: “Phiền công công dẫn đường giùm.”
Lâm công công: “Không phải ta không muốn, nhưng vị cao nhân đó có nói, muốn gặp nàng thì phải đối được câu đố nàng ra.”
“Câu gì?”
“Câu đầu là, hỏi quân có bao nhiêu sầu.”
Mặt ta không biểu cảm đáp: “Như hoạn quan dạo thanh lâu.”
Lâm công công: “…”
03
Câu đố đúng, nhưng người thì chưa gặp.
Kiều Kiều viết thư báo với ta rằng nàng cùng Nhan vương gia đi Nam tuần, hai tháng nữa mới về, bảo ta dù sao cũng tìm cách ở lại trong cung đợi nàng.
Phải nói là, vận may của ta không ai bằng, đang ngủ cũng có người kê gối.
Uý Trì Lan cưỡi ngựa, bị trật eo!
Lâm công công nhận tiền của ta lại tiến cử ta lần nữa.
Vẫn là bể suối mờ mịt hơi nước ấy, Uý Trì Lan nằm sấp trên ghế quý phi, lần này ta đã chuẩn bị kỹ càng, hoàn toàn ngó lơ hình xăm heo Peppa, chuyên tâm mát-xa cho hắn.
Gần kết thúc thì bỗng nhiên có bốn người bước vào, ai cũng gọi Uý Trì Lan là hoàng huynh.
Họ vừa bàn tán chuyện thú vị trong cung, vừa cởi áo bước vào suối nước nóng.
Ta liếc nhìn qua một cái, thu hồi… không thu hồi nổi!
Nhị hoàng tử xăm một con Pikachu trên lưng, Tam hoàng tử xăm chuột Mickey ở cánh tay trái, còn Minnie thì chễm chệ ở cánh tay phải. Tứ hoàng tử thì xăm một khứa Ultraman Tiga trên ngực, nhưng lại xăm đầu úp xuống.
Một dòng nước mắt chảy dài trên gò má ta.
Ta tự véo thịt mình.
Kiều Kiều à, muốn làm gì thì làm đi…
Ta cúi đầu xuống, phát hiện Uý Trì Lan đang nhìn sang, lập tức dừng ánh mắt mơ hồ, giả vờ như mình bị mù.
Ánh mắt hắn tối lại: “Ngươi khóc cái gì?”
Nước mắt ta rớt xuống lưng hắn sao?
Ta làm ra vẻ thâm trầm: “Sờ vào lưng ngài, thấy thương tích chằng chịt, ta không kiềm được, nghĩ ngài còn trẻ mà đã phải chịu nhiều đau khổ, cảm thấy đau lòng thay ngài.”
Hắn sững lại một lúc: “Ngươi tên gì?”
“Doãn Y Y.”
“Ngươi là người đầu tiên nói với cô như vậy.”
Hả?
Hắn ngồi dậy: “Có lẽ ngươi cũng đoán được ta là ai, từ nay ở lại Đông cung đi, cô sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lại có chuyện tốt như vậy!
Lý công công khều hông ta, giục ta tạ ơn, nhưng đẩy quá mạnh làm ta mất thăng bằng, ngã quỳ xuống, tiện tay kéo quần của Uý Trì Lan đang mặc dở.
Ta ngẩng đầu lên…
Cảnh tượng không thể tả nổi.
Ta giật mình rụt tay lại, hai bàn tay run rẩy dò dẫm trên mặt đất: “Điện hạ, ngài còn ở đây không?”
Uý Trì Lan kéo quần lại, giọng điềm tĩnh: “…Ở đây.”
Ta: “Vừa nãy ta hình như có kéo phải cái gì đó.”
Hắn đỏ mặt: “Là áo choàng của cô.”
“À hahaha… thần kì, lại là áo choàng hahaha.”
Ta cười đến đau cả bụng, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt sầm lại của Uý Trì Lan, bèn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Theo định luật bảo toàn nụ cười, nụ cười vừa biến mất trên mặt ta đã chuyển sang mặt người khác.
Các hoàng tử khác cười phá lên.
Ta tiêu rồi.
…
Thấy sắc mặt Uý Trì Lan tối sầm xuống, ta lanh trí cũng nghiêm mặt, nói nghiêm túc: “Rõ ràng ta vừa chạm phải một miếng khăn mồ hôi, nhưng Điện hạ lại bảo là áo choàng, ngài nghĩ ta không thấy nên qua loa với ta sao?”
Uý Trì Lan sửng sốt: “Không có…”
Hắn ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Ngươi vừa nãy cười cái gì?”
…
Ta: “Vì ta không nhìn thấy, từ nhỏ đã chịu bao nhiêu ức hiếp, có người bảo ta khi tức giận nên cười to, như vậy người khác sẽ e dè.”
Uý Trì Lan vẻ mặt phức tạp gật đầu, đỡ ta dậy: “Ngươi yên tâm, sau này ở Đông cung, sẽ không ai dám bắt nạt ngươi.”
Không ngờ, Thái tử trong lời đồn thất thường lại dễ lừa như vậy.
Ôm được cái đùi rồi!
04
Thế là ta trở thành người mát xa riêng của Thái tử.
Nơi ở của ta được sắp xếp ở căn phòng gần phòng của Thái tử, nói là để tiện cho việc mát xa cho ngài.
Nhưng không ngờ ngay ngày đầu tiên đi làm đã có khách ghé thăm.
Ờ… có chút giống như gây chuyện.
Ta nhìn hai mỹ nhân tuyệt sắc khí thế hung hăng đứng ngoài cửa, tiếp tục giả vờ không thấy.
Chỉ thấy hai người ghé đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn bạc:
“Đây là người hôm qua Điện hạ dẫn về sao?”
“Nghe nói có tuyệt kỹ, mát xa trị bách bệnh.”
“Hừ, trông cũng có chút nhan sắc.”
“Người mù à?”
“Chẳng lẽ giả mù?”
“Đi thử xem?”
“Ngươi đi đi.”
“Sao lại là ta, ngươi đi đi!”
…
Thấy hai người sắp cãi nhau, ta nhẹ nhàng nói: “Hai vị nương nương, ta là mù, không phải điếc.”
Xung quanh lập tức im lặng.
Ta nhìn y phục hai người đoán rằng đây là hai vị nữ chủ của Đông cung, Ngụy Lương Đệ và Từ Lương Đệ.
Bị ta nói vậy, hai người có chút ngại ngùng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Ngụy Lương Đệ hắng giọng hỏi: “Ngươi mát xa có thể trị bệnh sao?”
Tuy trị bách bệnh là ta phịa ra, nhưng ngoài mát xa, ta còn biết chút châm cứu, đau đầu hay đau lưng thông thường vẫn có thể chữa được.
Ta không trả lời, giữ nguyên nụ cười, tạo dáng phong thái cao nhân.
Quả nhiên, hai người tin tưởng ta hơn.
Hai người lập tức xúm lại, một trái một phải ép ta vào giữa.
“Có một bệnh, ngươi có thể chữa không?”
Ta: “Nương nương thân thể có vấn đề sao?”
Ngụy Lương Đệ thì thầm: “Không phải ta, là Điện hạ.”
Từ Lương Đệ thần bí: “Điện hạ… không thể.”
…