Khi Ma Tôn Bị Bắt Đi Lịch Tình Kiếp Cho Chiến Thần - Chương 6
15.
Thanh Nguyên cụp mắt, hốc mắt hơi đỏ, hồi lâu sau nở một nụ cười cực kỳ nhạt nhẽo.
“Khi làm người phàm, ta vốn không hề có ý mưu phản, là huynh trưởng muốn dấy binh tạo phản, ta giành xuất binh cần vương trước, lại bị phụ hoàng hiểu lầm ngờ vực.”
“Ta kính ông, yêu ông, nhưng đến chết ông đều cho rằng ta có ý đồ mưu phản.”
“Đến Thần giới, ta cũng kính người yêu người như vậy, cho dù bị hiểu lầm thêm một lần nữa, ta cũng sẽ không hối hận.”
Hắn quay người nhìn biển máu gầm thét, vẻ mặt ung dung trầm tĩnh.
“Phương pháp hiến tế thần cách được khắc trên cột đá hư hại cỏ điện Cổ thần, nơi đó, khi được tu sửa ta từng vào.”
“Sư phụ, ta biết người muốn làm gì.”
Ta ngẩn người.
Thanh Nguyên nhìn ta, quỳ một gối xuống đất, ngẩng mặt lên, mỉm cười với ta.
“Nay biển máu đã hiện thế, thần cách ở trên người ta, đệ tử cam lòng chịu chết thay người.”
Giọng nói của hắn dịu dàng bình thản, bị cuốn vào tiếng gầm thét gió tanh.
“Sư phụ, ta chưa từng phản bội người.”
Một tay Thanh Nguyên để trước ngực, trực tiếp xé toang lồng ngực mình, làm nổ thần cách.
Ta nhìn thấy hành động của y, vội vàng hét to: “Xích Uyên, tới mau!”
Một thân áo báo trắng tới ngay lập tức, hai tay Xích Uyên giơ Cửu Cửu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thanh Nguyên.
Bé con nâng mặt Thanh Nguyên, cái miệng chu lên, dán trên trán của hắn.
Trong người Cửu Cửu có một mảnh vỡ thần lực, cùng tông cùng nguồn.
Thần cách trước ngực Thanh Nguyên hóa thành huỳnh quang nhỏ vụn, từng mảnh vụn bay tràn lan, hội tụ trong ấn đường, được Cửu Cửu hút vào trong cơ thể.
Ánh sáng xung quanh người Đế quân mất đi thần cách trở nên suy yếu, mất sức ngồi trên mặt đất,
Ta không có thời gian đỡ hắn, nói to: “Nhận kiếm!”
Xích Uyên giơ tay nhận lấy, ôm chặt Cửu Cửu, để Liệt Diễm vào trong lòng bàn tay bé nhỏ của thằng bé, bàn tay to nắm chặt.
“Con trai, nắm chặt nhé!”
Xích Uyên là đệ nhất chiến thần, trong mấy ngàn năm qua, san bằng rối loạn của lục giới, công đức viên mãn.
Không cần xả thân hiến tế, tứ hải bát hoang, cửu châu thập địa, đều muốn mượn sức của y.
Xích Uyên ôm lấy Cửu Cửu, tung người nhảy vào biển máu, liếc chuẩn mắt trận, dốc toàn bộ thần lực, tung người lên trời cao rồi dâm xuống.
Thần cách hoàn chỉnh thức tỉnh trong cơ thể Cửu Cửu, ánh sáng của tiên thiên thần dung hòa vào thân kiếm, một tiếng leng leng kéo dài, kiếm khí hóa thành phượng hoàng rực lửa, đâm thẳng vào mắt trận.
Một kiếm san bằng biển máu, trời đất rung lắc cực mạnh.
Sau khi ánh lửa tràn ngập mọi nơi, Ma vật thượng cổ còn sót lại sụp đổ, ánh sáng của kiếm Liệt Diễm biến mất, vỡ vụn thành bụi, cũng hoàn toàn tiêu tán trong nhân gian.
Trời đất phát triển đến nay, năng lực quá mức mạnh mẽ, cho dù là Thần hay Ma đều không nên tiếp tục tồn tại.
Biển máu trở về như thường, chìm xuống không một tiếng động. ==Bản dịch độc quyền tại metruyen.nen.vn==
Xích Uyên ôm con bay xuống, mái tóc điểm bạc.
Y truyền hết thần lực cho Cửu Cửu, vừa mượn cơ thể thần để khởi động Liệt Diễm.
Nay, y mất đi sức mạnh thượng thần, không khác gì người phàm.
Cửu Cửu quá nhỏ, chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Thằng bé ngơ ngác nhìn Xích Uyên, rồi lại quay đầu nhìn ta: “Cha, vẻ mặt của cha đáng sợ quá.”
Sau khi mất đi thần cách, ta tự hủy hoại thân xác, lại dựa vào ma khí của biển máu ngưng tụ thành một cơ thể nới.
Nay biển máu đã bị phá hủy, ta mất đi nguồn gốc của năng lượng, đương nhiên sẽ không có cách nào tồn tại được lâu.
Thanh Nguyên lảo đảo nhào tới chỗ ta, nắm chặt tay tay.
“Sư phụ, xin lỗi… ta vẫn hại người rồi.”
Ta vỗ vai hắn.
“Không trách ngươi, nếu như không có sự tham dự của ngươi, ba nghìn năm trước ta đã chết cùng với Ma vật biển máu rồi.”
Vẻ mặt Thanh Nguyên trắng bệch, rơi vào sự hối hận không cách kiềm chế.
Ta ôm Cửu Cửu vào lòng, sử dụng pháp thuật xóa ký ức của thằng bé, đưa vào lòng Thanh Nguyên.
“Nếu như ngươi thực sự đau buồn, vậy thì giúp ta nuôi dưỡng Cửu Ly đi.”
“Thằng bé kế thừa thần cách của ta, thừa hưởng thần lực của Xích Uyên, nhưng ta và Xích Uyên không có cách nào nhìn thằng bé trưởng thành rồi, ngươi giúp bọn ta dạy dỗ nó cho tốt.”
Thanh Nguyên ôm lấy Cửu Cửu đang ngủ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt giống ta y đúc.
Một giọt nước mắt rơi trên mặt thằng bé, hắn trịnh trọng gật đầu.
“Vâng, đệ tử tuân lệnh.”
16.
Kết giới bảo vệ mà Xích Uyên bày ra dần tan biến, các thần quân được bảo vệ ở bên trong chỉ nhìn thấy một kiếm kinh động trời đất kia, hoàn toàn không hay biết cuộc nói chuyện xảy ra bên ngoài.
Dao Hoa vừa nhìn thấy ta lại muốn mắng chửi, nhưng trước khi mở miệng đã bị phụ quân nàng ta hạ chú cấm ngon.
Ta cười nói: “Thanh Nguyên, đứa con gái này ngươi nuôi có hơi nóng nảy một chút.”
“Sau ngày ngươi nuôi Cửu Cửu, phải nho nhã hơn nhiều đấy.”
Thanh Nguyên miễn cưỡng cười: “Vâng, con bé bị ta chiều hư rồi.”
Ánh mắt của ta liếc qua chúng thần Thiên giới, có khuôn mặt quen thuộc, cũng có những gương mặt mới.
Một ông già râu trắng đưa mắt nhìn ta, chột dạ lẩn mình vào trong đám thần quân.
Ta không khách sáo mà gọi lại: “Ti mệnh, qua đây.”
Ông lão không trốn được, cười híp mắt tới gần, cung kính chắp tay: “Sư phụ, dạo này có khỏe không?”
Ta sừng sộ: “Không khỏe lắm, sinh con tốn quá nhiều khí huyết, vi sư còn là nam, sắp mất cả mạng luôn rồi.”
Ti Mệnh chột dạ lau mồ hôi: “Chuyện gấp phải tòng quyền, sư phụ đừng trách.”
Ta vốn không phải thật lòng muốn tính sổ, hỏi hắn: “Tiệm hoành thánh ngươi viết trên sổ số mệnh mà ta với Xích Uyên hay ăn ở nhân gian tên là gì ấy nhỉ?”
Ti Mệnh ngẩn người, vội vàng lật sổ số mệnh, nói với ta.
Ta hất cằm với Xích Uyên, quay người đi về phía nhân giới.
“Cũng không phải là nhớ nhung mùi vị hoành thánh lắm, chính là lời người nào đó từng nói với ta ở nơi đó, ta muốn nghe lại một lần nữa.”
Khắp lục giới đều nói Xích Uyên thượng thần lạnh lùng, ta không biết lời đồn này có từ đâu.
Khi Xích Uyên đi cạnh ta, là người tính cách mạnh mẽ nhất trong tất cả Thần quân.
Y giống một ngọn lửa, không che giấu thù hận, cũng không giấu giếm tình yêu.
Tuổi thọ của tiên thần quá dài, cũng quá cô đơn.
Vào một sớm khi lần đầu ta nhìn thấy y, ta liền hiểu, tình kiếp của ta đến rồi.
Xích Uyên đi lau lưng ta, cụp mắt cười mỉm.
“Huyền Dương, làm người phàm bình thường như vậy, cũng khá tốt, đúng không?”
Nhân giới đang là buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể hai ta.
Ta ngậm cười nhìn nơi xa.
“Đúng đó.”
“Sau này người đi đâu, ta đi đấy.”
[HOÀN CHÍNH VĂN]
NGOẠI TRUYỆN CỬU LY.
Ta là Thần quân tôn quý nhất Thiên giới.
Được Đế quân tự mình nuôi lớn, kế thừa thần cách nguyên vẹn của vị tiên thần cuối cùng, có được toàn bộ thần lực của đệ nhất chiến thần Thiên giới.
Ta chính là Cửu Ly.
Người từng hứa bên nhau lâu dài, bởi vì sự ra đời của ta, mà người đi mất.
Thế nên phụ quân ban tên này cho ta.
Ầy.
Hai người họ, đúng là trẻ con.
Trước khi cha đi, sử dụng pháp thuật xóa kí ức của ta, nhưng thất bại rồi.
Người làm cao thủ lâu rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới, sau khi kế thừa thần cách và thần lực, năng lực của ta mạnh hơn người rất nhiều, pháp thuật của người vô hiệu với ta.
Nhưng người không muốn ta buồn, thế nên ta vờ ngủ cho người yên tâm.
Ta chưa từng thăm dò hướng đi của hai người họ.
Cũng không muốn biết trên sổ số mệnh có còn tên tuổi của họ hay không.
Ta chỉ biết họ đến nhân gian rồi.
Ta bảo vệ chúng sinh bình an, họ sẽ luôn ở đây.
(Hết)