Khi Ma Tôn Bị Bắt Đi Lịch Tình Kiếp Cho Chiến Thần - Chương 4
10.
Liên tục mấy ngày, ta bị cha con nhà đó cuốn lấy gắt gao.
Cửu Cửu uống máu của ta, Xích Uyên ép ta…
Bản tôn sắp không chịu được nữa rồi.
Đúng lúc lại có khách không mời xông vào Ma giới, ta vội vào chạy đi nghênh đón.
“Đồ Ma tôn không biết xấu hổ! Hóa ra ngươi chính là người cướp Xích Uyên đi!”
Một vị thần nữ váy trắng dựng ngược mày liễu, ngẩng đầu chỉ vào ta mà mắng to.
Ta bất lực phất tay: “Y còn đang ngủ trên giường của ta, ngươi mau khiêng y đi.”
Ta thật lòng thật dạ muốn hất tên dính người này đi, nhưng rơi vào trong tai người khác, lời này quả thực là khoe khoang trần trụi.
Thần nữ giơ tay tung một chưởng.
“Ma tộc xấu xa, to gan khiêu khích ta!”
Ta lắc mình tránh né: “Nguy hiểm quá, ngươi chính là công chúa nhân gian cưỡng đoạt tình cảm kia?”
Thần nữ hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ta là con gái của Đế quân, hôm nay ta và ngươi kết oán, Minh triều Thần tộc sẽ mang binh sĩ san bằng Ma giới khô cằn.”
Ta thấy hứng thú: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Thần nữ cau mày: “Ba ngàn tuổi.”
Ta bấm tay tính toán: “Tên tiểu tử Nguyên Thanh này khá nhanh nhẹn đấy, thành thân xong là có con nối dõi rồi. Ấy, hắn lấy mấy người vợ? Ngươi là con người vợ nào sinh ra đấy?”
Thần nữ chưa từng nghe thấy từ ngữ như vậy, tức đến đôi mắt đỏ lên, từng đợt công kích kịch liệt ập đến chỗ ta.
“To gan! Ngươi là cái thá gì, cũng dám gọi thẳng tục danh của phụ quân!”
Ta tránh phải né trái, đồ đạc trong tẩm cung bị thần lực đập nát bét.
“Năm xưa khi bổn tọa hô mưa gọi gió, cha ngươi vẫn còn là đứa trẻ nghịch bùn.”
Thần nữ mắng to: “Ăn nói linh tinh! Phụ quân ta là đệ tử của cổ thần, vị thần cuối cùng truyền hết thần cách vào người ông, thân phận cao không ai sánh bằng, ngươi thì là cái thá gì?”
Mắt thấy một chưởng gió sắp chào hỏi mặt ta, ta không trốn không tránh, mềm nhũn ngửa về sau.
Xích Uyên vội và từ trong nội điện chạy ra ngoài, ôm chặt lấy ta, quát mắng Thần nữ: “Dao Hoa, dừng tay.”
Thần nữ sững sờ nhìn y, lệ tràn mi mắt.
“Xích Uyên thượng thần, người thật sự bị Ma tộc mê hoặc thần trí rồi sao?”
Xích Uyên phất tay, làm phép để cung điện như tòa phế tích trở lại hình dáng ban đầu.
“Ta rất rõ ta đang làm gì.”
Nước mắt của Dao Hoa rơi xuống, uy hiếp nói: “Ta sẽ báo với phụ quân.”
“Tùy ngươi.”
Ta nằm trong lòng Xích Uyên, ríu rít nói: “Công chúa là người thêm đất diễn đấy, đến Ti Mệnh cũng phải viết nàng ta thành người vợ chính thức, ta đắc tội với nàng ta rồi, Đế quân sẽ không tha cho ta đâu.”
“Đáng sợ quá, thượng thần ca ca sẽ bảo vệ ta chứ?”
Xích Uyên nhịn cười: “Ừm, ta sẽ bảo vệ người.”
Dao Hoa tức đến mức sắp vểnh cả môi, cắn răng cắn lợi trừng mắt nhìn ta, tức giận rời đi.
Ta đứng thẳng người, trở lại như thường, nheo mắt nhìn Xích Uyên một cái.
“Bàn về bối phận, Dao Hoa phải gọi ngươi một tiếng thúc thúc, bàn về tuổi tác, ngươi còn lớn hơn mấy ngàn tuổi.”
“Trêu chọc tiểu cô nương khiến người ta vì ngươi mà đau lòng, ngươi thế này không phải là trâu già gặm cỏ non?”
Xích Uyên oan uổng: “Ta chưa từng trêu chọc nàng ta.”
Y ngoắc ta, Cửu Cửu chạy đến.
Xích Uyên bế con lên, nghiêng đầu nhìn ta: “Rõ ràng ta mới là cỏ non bị người gặm.”
Ta nhe răng toét miệng, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi chê ta già?”
Xích Uyên cười: “Không dám.”
Cửu Cửu mở to mắt tò mò nhìn ta: “Cha ơi, cha bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta bóp khuôn mặt nhỏ.
“Cha con đây, tuổi thọ sánh cùng trời đất.”
11.
Cửu Cửu dùng máu của ta để trưởng thành, không qua mấy ngày, cơ thể đã giống với đứa bé năm tuổi ở nhân giới.
Ngũ quan nảy nở, giống y hệt ta.
Ta chăm chú nhìn thằng bé rất lâu, nói với Xích Uyên: “Ta tưởng rằng, ngươi là tướng sĩ trung thành nhất bên cạnh Thanh Nguyên.”
Vạn năm trước, chư thần chết, thần lực nuôi dưỡng nhân gian, người sau thần mới phi thăng.
Thanh Nguyên và Xích Uyên là người ở bên cạnh ta sớm nhất.
Lúc còn sống, hai người họ một người là đế vương ở nhân gian, một người là võ tướng trung lương.
Ở trần là quân thần, lên trời làm huynh đệ, có mấy lần Thanh Nguyên gặp kiếp nạn, đều là Xích Uyên ra tay cứu giúp.
Đặc biệt là trong ba ngàn năm ta rời khỏi Thiên giới, Xích Uyên càng dùng bất cứ giá nào để bảo vệ hắn.
Là ta rớt xuống trời xanh, ẩn mình biển máu, không dám liên lạc với bất kì ai.
Bởi vì người ta người ta tin tưởng nhất, một người dồn ta vào chỗ chết, một người đi theo hắn.
Cho đến khi Cửu Cửu trưởng thành, năng lực quen thuộc trong người thằng bé dần dần hiện lên.
Ta mới giật mình, không phải như vậy.
Sau lưng ta, không phải không một bóng người.
“Người tưởng nhầm rồi.”
Xích Uyên lắc đầu: “Thứ ta bảo vệ không Thanh Nguyên, mà là thần cách của người bị hắn cướp mất.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi biết hết?”
Xích Uyên sâu xa nói: “Người bận rộn gia cố phong ấn ở biển máu, lại nghĩ lo liệu đại hôn cho Thanh Nguyên, mỗi lần ta đến tìm người, người đều không có thời gian để ý đến ta.”
Ta ngượng ngùng: “Yêu tộc ở Nam Hải gây loạn, không phải ngươi xuống trần đánh giặc sao?”
Ánh mắt Xích Uyên u ám, thoáng qua đau khổ.
“Nam Hải vốn không có đại yêu, là Nguyên Thanh cố ý tách ta ra.”
“Đợi đến khi ta quay về, đuổi kịp lúc người đang tiêu hao thần lực trong lúc phong ấn, bị Thanh Nguyên nhân cơ hội đánh tan thần cách, lấy làm của riêng.”
Y cụp mắt, nhìn đứa bé trong lòng.
“Thanh Nguyên ra tay quá độc ác, thần cách tan thành đom đóm ngập trời, bị hắn cắn nuốt, ta chỉ kịp bắt lại một mảnh.
“Chính là Cửu Cửu.”
Mất đi thần cách, sẽ không còn là thần.
Ta tự hủy bản thể, hóa thành cát bụi trốn vào biển máu, mượn thần lực khi xưa làm bình phong che chắn, biến thành chỗ che chở của ta.
Tròn trĩnh hai ngàn năm, ta mới ghép lại thành hình một lần nữa.
Nhưng thần cách khiếm khuyết rời xa bản thể quá lâu, sẽ dần dần tan biến.
Là Xích Uyên dùng bản mệnh chân nguyên nuôi dưỡng ta mọi lúc, cho đến khi tung tích của ta tái hiện, mới tìm cơ hội trả lại cho ta.
Cửu Cửu là một phần của ta.
Cũng đồng mệnh tương liên với Xích Uyên.
12.
Xích Uyên khuyên nhủ: “Cướp lại thần cách, không chỉ có một cách là khai chiến, ta có thể bí mật bắt cóc Thanh Nguyên, áp giải hắn đến Ma giới.”
Ta cười lên: “Hắn là Đế quân, nếu như ngươi làm tổn thương hắn sẽ là trái với thiên đạo, sau này Thiên giới không còn chỗ cho ngươi dung thân.”
“Ta không bận tâm.”
Vẻ mặt Xích Uyên bình tĩnh, như sáng sớm của một ngày bình thường nơi phàm giới.
Y nói với ta, sau này người đi đâu, ta sẽ đi đến đó.
Ta biết y làm ra được.
Ta yếu ớt thở dài một hơi.
“Không phải Thần tộc vẫn luôn không tìm được vị trí của biển máu sau, đi theo ta.”
Thiên địa phân li, thượng thanh là dương, hạ trọc là âm.
Nhưng âm dương vô tận, cuối cùng hỗn độn hòa vào nhau.
Ta dẫn Xích Uyên bay đến chỗ tiếp giáp của thiên địa, tung người nhảy vào chỗ sâu mênh mang.
Rơi xuống, rơi xuống.
Bóng đêm chiếm đoạt ánh sáng, rơi vào vĩnh viễn.
Cho đến giây phút tuyệt vọng nhất, sẽ là địa ngục của Ma giới, vực sâu biển máu.
Hố đen dưới chân như đầm lầy, mỗi một bước đi đều bị khí bẩn cuốn chặt lấy, gió mạnh quất vào mặt, tiếng gào thét thê lương của Ma vật thượng cổ xuyên qua màng nhĩ.
Vẻ mặt bình tĩnh của Xích Uyên xuất hiện một vết nứt, tràn đầy khiếp sợ.
“Cuộc chiến thượng cổ Thần Ma, không phải thế lực tương đương? Tại sao cổ thần chết sạch, Ma vật còn sống lại nhiều như vậy?”
Ta hết khí đen dưới chân.
“Thần Ma chết, nhân gian phồn vinh. Tích công đức, thăng thần cách. Có oán niệm, bổ ma đạo.”
“Con người có thất tình lục dục, bát khổ tám nạn. Tham sân si dễ, kẻ công đức viên mãn lại có mấy người?”
Ta dẫn Xích Uyên đi về phía trước, thần lực khi xưa ta dùng để phong ấn mỏng như tờ giấy, mắt trận bị sừng của đại ma cuốn lấy, lung lay sắp đổ.
“Không phải vì ta muốn đoạt lại thần cách mới phát động đại chiến Thần Ma.”
“Mà là phong ấn sắp vỡ, ta nhất định phải đoạt lấy thần cách, mới có sức đánh một trận.”
Xích Uyên trầm mặc không lên tiếng, hồi lâu mới hỏi:
“Người trấn giữ Ma tộc nghìn năm, nếu như không phải vì ngăn cản Ma vật diệt thế, có phải người định vĩnh viễn mai danh ẩn tính, sẽ không thành thần?”
Ta chắp tay đi về.
“Cho dù là thần ngày trước hay là Đế quân ngày sau, đều chỉ là vì cân bằng lục giới, gìn giữ bình an.”
“Nguyên Thanh có công đức đế vương, thích hợp thống lĩnh Thiên giới hơn ta, ta chưa từng nghĩ sẽ làm hắn bị thương.”
Xích Uyên không cam lòng: “Nhưng mà…”
Ta thở dài: “Nhưng lòng hắn có suy nghĩ đen tối, không có cách nào dung hòa thần cách, bèn không thể sử dụng nói như thanh kiếm diệt trời.”
“Ván cờ này, hắn không phá được.”
Gió tanh biển máu thổi đến trước mặt, ta dừng lại, chậm chậm nói ra nửa câu sau.
“Hiện nay ta cũng không phá được.”
Chư thần năm xưa mai một, chỉ còn mình ta sống tạm trên đời, mỗi một nguồn lực ngàn năm vạn năm hóa thành trận pháp, bảy trận liên hợp, rồi lấy thân vào mắt trận, tự bạo thân thể để hiến tế.
Thần hồn quay lại thuộc về Cửu Châu, mới có thể mượn sức lực thiên địa, san bằng biển máu.
Nhưng thần cách cách của ta đã mất, được ma khí ghép lại thành hình.
Ta không còn là thần, ta không có tư cách hiến tế.
Ta nhìn Xích Uyên: “Ngươi nguyện ý giúp ta không?”
Y không hề do dự mà gật đầu: “Nguyện ý.”
“Dù cho ngươi sẽ chết?”
“Chết cũng không sao.”