Khi Ma Tôn Bị Bắt Đi Lịch Tình Kiếp Cho Chiến Thần - Chương 3
7.
Khi Xích Uyên rời đi hồn bay bay phách lạc, con người như trăng thanh gió mát, bóng lưng cô đơn như con diều giấy.
Ta nhịn không được gọi y một tiếng: “Này!”
Y quay đầu lại, đôi mắt đỏ hồng, hy vọng ta sẽ thu dây.
Ta nâng cằm, chỉ vào bé con chổng bốn chi lên trời đang nằm trên sạp.
“Đưa con trai của ngươi đi, Ma giới không phải chỗ giữ trẻ, cấm chỉ vứt con linh tinh.”
Xích Uyên bực bội như muốn nôn ra máu.
Y cười lạnh một tiếng: “Thế gian luôn truyền rằng ta lạnh lùng vô tình, so với ngươi, ta bái phục chịu thua.”
Nói xong y bế lấy Cửu Cửu, bước chân quả quyết rời đi.
Ta nhìn bóng lưng y, nắm chặt người gỗ nhỏ còn lại trong tay áo.
Rất lâu rất lâu về trước, kẻ có công đức ở nhân gian có thể phi thăng lên Thiên giới, để thành Đế quân sau này.
Thần quân phi thăng sớm nhất, có một đế vương, một quan văn, một võ tướng.
Lúc đó ta làm người tốt, nhận ba bọn họ làm đồ đệ, chỉ điểm tu hành.
Hai người còn lại cực kỳ sợ ta, khiêm tốn thụ giáo, chỉ có võ tướng tuổi trẻ ngông cuồng, không phục, không cam lòng.
Ta khuất phục y, đánh gãy kiếm của y, hung ác mài mòn nhuệ khí của y.
“Chỉ biết thả không biết thu, mãi mãi khó thành chuyện lớn.”
“Sau này mỗi ngày ngươi luyện tập, dùng trường mâu tám trượng khắc một đóa hoa tường vi trên hạt đào.”
Ngàn năm sau, quản sự của bàn đào viên đến cáo trạng với ta.
“Quản lý tốt đồ đệ của người đi! Số đào chín khi trước bị y xoèn xoẹt hết rồi, số này mới nở hoa, y lại đến tác quái.”
Ta nhanh chóng đến xem, Xích Uyên cầm trường kiếm ở trong tay, nổi bật đứng dưới gốc cây đào.
Cánh hoa đào phấn hồng bay khắp vườn, hết thảy điêu khắc một khuôn mặt.
Cau mày nhíu mắt, hoặc giận hoặc cười, đều là dáng vẻ của ta.
Ta bị y chọc tức đến bật cười.
“Được được được, đều do ta sai, kiếm thuật của ngươi thành công, có thể ra nghề rồi, nhanh cút ra ngoài đi.”
Xích Uyên nhìn ra, trong ánh mắt lại có mấy phần mong chờ.
“Không đẹp sao?”
Ta đi ra bên ngoài.
“Điêu khắc rất tốt, lần sau không cần khắc nữa.”
Y chạy đuổi theo, đưa một đóa hoa đào điêu khắc đến trước mắt ta.
“Người không thích?”
Ta thở dài: “Hoa đào ở đây ba ngàn năm mới nở một lần, linh quả được kết ra có tác dụng nâng cao tu vi của thần quân sau này, rất đáng quý.”
Xích Uyên cúi thấp đầu.
“Xin lỗi, ta lại gây ra họa rồi.”
Y dựa vào chiến công để phi thăng, con người ngông nghênh, nhưng luôn bị ta dạy dỗ như một đứa trẻ.
Ta có chút không đành lòng, lấy hoa đào trong tay dán lên trên vai, dùng thần lực in vào máu thịt.
“Ta nhận rồi, cảm ơn hoa của ngươi.”
Y nâng mắt nhìn ta, ta giúp y phủi lá xanh rơi trên vai.
“Nếu sau này muốn tặng quà cho ta, điêu khắc gỗ bình thường là được.”
Xích Uyên đồng ý.
Chuyện xảy ra sau đó quá nhiều, câu nói này đã bị ta quên sạch từ lâu.
Cho đến tận lần gặp lại ở nhân gian, ta nhận được một đôi người gỗ nhỏ.
Một cái là y, một cái là ta.
Khi đó ta liền hiểu, vì tìm y mà ta tới, y cũng nhận ra ta.
Chúng ta đều hiểu rõ nhưng lại giả hồ đồ.
8.
Cửa của đại điện Ma cung rung lắc, Ma nữ Tư Tư ở bên ngoài thò đầu vào.
Nàng ta vốn là một bụi hạt tơ hồng* tầm thường, khi xưa ta rơi vào Ma tộc, mấy giọt máu nhỏ xuống cánh hoa, bởi vậy nảy sinh linh trí, có vài phần tâm linh tương thông với ta.
Tư Tư lặng lẽ chuồn vào trong, nói nhỏ: “Tôn thượng, bé con kia thực sự là do người sinh ra ạ?”
Ta cất tượng gỗ đi, vẻ mặt bình tĩnh.
“Khi hạ phàm thân bất do kỷ, ai biết được tên khốn Ti Mệnh kia lại có thể viết ra tình tiết này.”
Tư Tư suy đoán: “Chắc chắn là do hắn đọc nhiều tiểu thuyết rồi, sách cấm ở nhân gian còn quái đản hơn ấy!”
Ta liếc nàng ta: “Sao ngươi biết được?”
Tư Tư cười hì hì, chuyển chủ đề: “Tôn thượng, các trưởng lão xin gặp người.”
Ta đeo mặt nạ lên mặt: “Cho vào đi.”
Ma vật bẩm sinh kẻ chết thì chết, kẻ thì bị phong ấn, nay Ma tộc phần lớn đều là oán khí trời đất và tội nghiệp hóa thành.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng che giấu sự tham lam và tàn bạo của mình, chất vấn ta:
“Khi nãy một mình Thần tộc xông vào Ma cung, đã là phá hoại quy tắc, Tôn chủ lại mặc cho y đến đi tự do, dám hỏi nguyên nhân do đâu?”
“Thời cơ đại chiến chưa tới, lúc này không nhất thiết phải giết y.”
Đại trưởng lão dẫn đầu tiến lên trước, trên người ông ta có một chút huyết mạch thượng cổ đại ma mỏng manh, ông ta thả ra thị uy với ta.
“Tôn chủ bế quan nhiều ngày, rốt cuộc là đang tu luyện, hay là đang âm thầm cấu kết với Thần tộc?”
Ta vắt chéo chân ngồi trên ghế bạch cốt, cười như không cười.
“Ngươi đang nghi ngờ bổn tọa?”
Ánh mắt đại trưởng lão u ám, giơ năm ngón tay khô han nhọn hoắt vào người ta.
“Khuôn mặt thật cũng không dám lộ, rốt cuộc ngươi đến từ đâu?”
Ta không cử động, mặc cho ông ta bóp nát mặt nạ của ta.
Giây phút này rõ khuôn mặt ta, con ngươi của đại trưởng lão chợt co lại.
“Là ngươi! Vị…. cuối cùng..”
“Bí mật sở dĩ là bí mật, là bởi mỗi một người biết được chân tướng —”
Một tay ta lướt qua đỉnh đầu ông ta, thấp giọng nói: “Đều bị ta giết rồi.”
Đệ nhất cao thủ đức cao vọng trọng của Ma tộc, trong khoảnh khắc này hóa thành một vũng máu trong lòng bàn tay ta.
Mảnh vỡ mặt lạ lại được ghép lại trong lòng bàn tay ta, ta không đeo lên, nhưng không còn ai dám ngẩng đầu nhìn ta.
“Các vị trưởng lão, còn gì dị nghị không?”
Tiếng quỳ xuống ngập tràn đại điện.
“Nguyện làm Thiên Lôi, sai đâu đánh đó của tôn chủ.”
Đợi đến khi bọn họ tè ra quần mà lui ra ngoài, an tĩnh không quá nửa chun trà cửa đại điện lại một lần nữa vội vàng đẩy ra.
Ta mất kiên nhẫn: “Tìm chết à?”
Một tiếng khóc trẻ em vang đội, Xích Uyên cứng đờ mặt bước vào, trên trường bào trắng như tuyết có giọt nước tí tách nhỏ xuống.
“Con trai ngươi tè hết lên người ta.”
9.
Cha con hai người này coi như ỷ lại vào ta rồi.
Ta uống một ngụm trà lạnh cho xuôi cơn tức, nhìn Xích Uyên thong thả ung dung thay tã cho bé con, lại cởi trường bào của mình xuống xoắn lại giặt.
“Làm thần quân mấy ngàn năm, đến tịnh y quyết đơn giản nhất cũng không biết rồi sao?”
Ta tóm lấy cổ y.
“Ngươi đang cố ý lề mề cái gì?”
Xích Uyên ung dung thừa nhận: “Ta đào hôn chạy ra ngoài, tình tiết ở trong sổ số mệnh vẫn chưa đi hết, không dám trở về Thiên giới phục mệnh.”
“Thế nên?”
Xích Uyên hất tay ta ra.
Ôm lấy bé con khoan thai nằm xuống giường.
“Làm phiền Ma tôn phụ trách với ta.”
“…”
Ta từng làm Thần, cũng từng làm Ma, chính là chưa từng cạn lời đến vậy.
Ta đen mặt: “Có phải ta từng nói, lần sau gặp lại, ta sẽ giết ngươi.”
“Ngươi nói là trên chiến trường, nếu như ta cản đường ngươi, mới giết.”
Xích Uyên nằm dịch vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống trên giường: “Không cản ngươi, mau đi ngủ.”
“…”
Ta nghĩ không thông, chẳng qua là ngàn năm chưa gặp, sao y lại biến thành thế này?
Đệ tử võ tướng bướng bỉnh, không chịu phục của ta đâu?
Nam tử văn nghệ khắc hoa gỗ của ta đâu?
Tên khốn trên giường này, trong đầu chỉ có ngủ.
Cửu Cửu y y a a giơ tay với ta, đi bước đến, dựa vào đầu giường trêu chọc thằng bé.
Bé con bò qua cánh tay Xích Uyên, lăn qua lăn lại trong lòng ta, khiến áo quần ta lỏng lẻo.
Vải vóc trượt xuống, lột ra một dấu ấn hoa đào, ánh mắt Xích Uyên tối lại.
Ta thận trọng nhìn y chằm chằm: “Ngươi đang nghĩ cái gì? Không được nghĩ?”
Xích Uyên cong khóe môi, ôm lấy eo ta.
“Dựa vào đâu mà không cho? Ta vẫn chưa lịch xong tình kiếp, ta có thể nghĩ.”
Ta khó mà tin được nhìn y: “Ngươi như vậy là khi sư diệt tổ.”
Xích Uyên rộng lượng nói: “Vậy thì làm sao?”
“Sư phụ.”
Y xách Cửu Cửu làm nũng sang một bên, bản thân vùi vào lòng ta, thấp giọng nỉ non: “Sư phụ, sư phụ…”
Ta sai rồi.
Ta không nên tái hiện ba ngày ba đêm ở nhân gian đó cho y xem.
Luận mặt dày, ta không bằng y.
Khi bị đè xuống, một ngón tay ta ấn trước ngực y.
“Ngươi nghĩ kĩ đi, nếu như tạo ra một Cửu Cửu nữa, ta liền làm thịt ngươi.”
Xích Uyên thấp giọng cười một tiếng: “Không đâu, thuốc đó không còn viên thứ hai nữa rồi.”
Cả người mát lạnh, đầu óc ta cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Ngươi quen biết tên bán thuốc cuốn hết của cải nhà ta?”
“Ừm, hắn ta là Ti Mệnh cải trang thành đấy.”
Xích Uyên thẳng thắn nói: “Hắn ta cố ý sử dụng tên của người trên sổ số mệnh, chính là vì dẫn dụ người mắc câu.”
Tốt, tốt, tốt.
Một kẻ lấy sư phụ viết kịch bản quan hệ bất chính, một kẻ biểu diễn hết mình.
Ta đúng là thu nhận được hai đồ đệ tốt.
Xích Uyên giơ tay che đôi mắt ta, vành tai chạm tóc mai thân thiết.
“Tung tích của người chỉ có ta và hắn ta biết, chưa từng nói với người thứ ba.”