Khi Ma Tôn Bị Bắt Đi Lịch Tình Kiếp Cho Chiến Thần - Chương 2
3.
Càng nghĩ càng tức.
Rốt cuộc lần hạ phàm này đã mang đến cho bổn tôn cái gì?
Đào rau dại hai mươi năm.
Còn bị đâm một đao.
Ta rạch cổ tay, đút cho đứa bé khóc sắp ngất xỉu máy giọt máu, trợn trừng mắt nhìn Xích Uyên.
“Đứa bé này đến thế nào? Ngươi còn mặt mũi mà hỏi!”
“Nói cứ như không liên quan đến ngươi ấy, lẽ nào một mình ta tạo được ra à?”
Ta phất tay, hóa một cái kính ở không trung.
Xích Uyên mưu đồ dùng những ngày tháng ta la liếm ở phàm giới để bắt chẹp ta, ta trực tiếp tái hiện lại tình hình ba ngày ba đêm đó cho y.
Một gian hàn xá ở nhân giới, hai bóng hình triền miên.
Ngoài cửa sổ mưa phùn mù trời, trong phòng thiên lôi địa hỏa. ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==
So mặt dày à, ai có thể qua được Ma tộc bọn ta?
Sắc mặt của Xích Uyên đỏ rực trông thấy, cắn răng nói: “Đủ rồi.”
Ta hừ lạnh một tiếng, thu tay lại.
Bé con trong lòng không còn khóc nữa, hút máu ở cổ tay ta, đôi mắt to tròn nhìn qua nhìn lại giữa ta và Xích Uyên.
Lòng bàn tay của Xích Uyên lia qua mắt bé, dỗ bé con ngủ rồi.
“Đừng ở trước mặt trẻ con nói những thứ linh ta linh tinh.”
Ta khinh thường cười nhạo một tiếng: “Giả dối, đám thần tiên các ngươi thật đúng là ra vẻ đạo mạo.”
Xích Uyên không phản bác, đầu ngón tay khởi động thần lực, vuốt qua cổ tay ta, xoa lành vết thương kia.
“Trước đó Cửu Cửu khóc rất dữ, ta tưởng rằng thằng bé do ngươi sinh ra, chắc chắn ngươi sẽ có cách, thế nên mới đến làm phiền.”
“Sớm biết phải hại ngươi mất máu, ta đã không đến rồi.”
Ta liếc y.
“Bớt nói linh tinh, ta không ăn chiêu này.”
Ở phàm giới không hề có ký ức thì thôi đi, hiện nay Thần Ma không đội trời chung, còn lôi kéo làm quen cái gì?
Ta nhét bé con vào lại lòng y.
“Còn có chuyện gì không? Không có thì cút.”
“Đừng hòng lợi dụng con để xúi giục ta theo địch, Ma tộc bọn ta không nhận lục thân.*”
*Lục thân chỉ cha mẹ, anh em, người thân họ hàng.
Xích Uyên bị ta mắng như vậy, sắc mặt y thay đổi mấy lần, có mấy lần muốn cãi lại, rồi lại nhịn.
Y bình tĩnh đưa cho ta một cái bình ngọc.
“Linh dược bổ khí huyết, ta đến trị thương giúp ngươi.”
Ta ngẩn ra, khuôn mặt nóng lên, hất tay đẩy về.
“Trị thương cái gì? Bổn tọa rất khỏe.”
Xích Uyên liếc ta một cái, ra tay như điện, đột nhiên thò tay vào áo quần lỏng lẻo của ta, lòng bàn tay dán lên vết thương dữ tợn trên bụng ta.
Trong nháy mắt ta cắn chặt môi dưới, nhịn một tiếng kêu đau.
Đó là vết thương để lại khi sinh Cửu Cửu.
Nếu đã làm chuyện nghịch thiên, cũng phải trả giá.
Ta cũng không ngờ người phàm yếu đuối như vậy, đao đó hạ xuống, là một mạng đổi một mạng.
4.
Vết thương này sâu tận xương tủy, thậm chí lưu lại trên bản thể của ta.
Bàn tay của Xích Uyên mơn trơn vết thương, dừng lại, thấp giọng nói: “Cho dù nói thế nào, lần này là ta có lỗi với ngươi.”
Ta không lên tiếng.
Dây dưa mười mấy năm ở nhân gian, nhưng đối với Thần Ma mà nói, chẳng qua là một cái búng tay.
Trong dòng thời gian ngàn năm qua, thượng thần và ma tôn chỉ gặp nhau ở chiến trường.
Mặt đối mặt trị thương thân mật như vậy, khiến ta có chút không được tự nhiên.
Nhưng Xích Uyên sợ ta chạy trốn, một tay xoay chuyển thần lực, một tay chế trụ mệnh môn của ta.
Ta chỉ đành thành thật ngồi xuống điều tức, kiếm chút chuyện để nói, giảm bớt ngại ngùng.
“Ta từng kiểm tra sổ số mệnh chuyển thế của ngươi, còn mấy chục năm tuổi thọ sau khi làm phò mã, sao lại trở về nhanh như vậy?”
Xích Uyên chậm rãi nói: “Tình kiếp không nằm ở tuổi thọ, hiểu thấu là được rồi.”
Ta cười nhạo y: “Thế nào, công chúa kia là hổ à? Vừa thành thân đã khiến ngươi nhìn thấu hồng trần rồi?”
“Không.”
Sức mạnh của chiến thần hung ác tàn bạo, nhưng lúc này lại bị chủ nhân hóa thành từng giọt từng giọt, thuận theo lòng bàn tay ấm áp xuôi dòng chảy vào trong cơ thể ta.
Vết thương sâu đến thấy xương dần dần khép lại, Xích Uyên chậm rãi mở lời.
“Ta từng gặp được một người, bắt đầu hiểu thế nào là “yêu”.”
“Sau đó y chết rồi, ta lại đánh mất năng lực này.”
“Những kẻ phàm phu tục tử đó không dạy được ta, cớ gì phải lãng phí thời gian.”
Ta ngậm chặt miệng, không dám nói bậy.
Hồi lâu, trị thương kết thúc, nhưng Xích Uyên không hề lấy tay lại.
Ta quay đầu lại nhìn khuôn mặt tròn trịa đang say giấc nồng của bé con, hỏi: “Đặt tên rồi chứ?”
“Ừm, tên Cửu Ly.”
Xích Uyên nhìn ta: “Người đã hứa phải bên nhau lâu dài, lại bởi vì thằng bé, mà đi trước rồi.”
Ta nhìn sang chỗ khác, lôi bàn tay của y từ dưới áo ra.
“Trời không còn sớm rồi, tạm biệt không tiễn.”
Xích Uyên túm lấy cổ tay của ta.
“Khi hạ phàm ta không hề xóa đi ký ức, mỗi một ngày ở nhân giới, ta đều rất rõ ràng ngươi là ai.”
“Mỗi một lời đã hứa, cũng đều tính.”
5.
Lòng bàn tay của Xích Uyên có một lớp chai, khi sờ trên da, hơi ngứa nhưng không châm chích.
Ta nâng mắt nhìn ta, đối diện ngôi mắt sáng như lưu ly.
Bỗng nhiên nhớ đến ngày đôi bên bày tỏ tấm lòng ở nhân giới, y cũng nhìn ta như vậy.
Đưa vào tay ta một đôi tượng gỗ hình người, y ăn hoành thánh trong bát, vẻ mặt như mỗi buổi sáng cẩu thả thường ngày.
“Huyền Dương, cứ như vậy mà bên nhau lâu dài, cũng khá tốt, có đúng không?”
Gió đầu xuân hơi lạnh, mang theo một chút hương hoa đào cực nhạt.
Khi đó ta chơi tượng gỗ trong tay, liếc mặt một cái đã nhận ra sự thăm dò trong mắt y.
“Huyền Dương ca của đệ là thiếu niên lang tuấn tú nhất trong mười tám dặm này, một đôi tượng gỗ đổi lấy một đời, hời cho đệ rồi.”
Xích Uyên cười nắm lấy cổ tay ta.
“Vậy thêm một đời của ta, sau này huynh đi đâu, ta đi đó.”
“Đủ chưa?”
Huyền Dương ở nhân gian đắc ý nắm ngược lại tay Xích Uyên, chọc lên môi của bản thân, xem như đáp án.
Nhưng lúc này Xích Uyên lập lại trò cũ, bị ta gỡ từng ngón tay ra một.
“Ước hẹn của ngươi với thanh mai trúc mã, có liên quan gì đến Ma tôn ta.”
Xích Uyên mím môi.
“Rõ ràng lúc ở nhân giới ngươi cũng có ký ức, ngươi nhận ra ta, hơn nữa cũng đồng ý rồi.”
“Tại sao bây giờ muốn phủ nhận?”
Ta khinh bỉ cười một tiếng.
“Chơi trò gia đình mà thôi, sao ngươi còn tưởng thật chứ? Sớm biết ngươi cũng không mất ký ức, ta mới lười lừa gạt ngươi.”
Rất nhanh, bàn tay Xích Uyên nắm chặt thành quyền.
“Ta không để ý ngươi tiếp tục lừa ta.”
Ta đau đầu nói: “Thần Ma không đợi trời chung đó, bạn ơi.”
“Hai bên sắp khai chiến đến nơi rồi, ngươi có chút lập trường có được không?”
Xích Uyên đứng lên, áp sát trước mặt ta.
“Ngươi là ma sao?”
Y trào phúng cong khóe môi: “Ngàn năm trước ngươi giết ra biển máu, người lên vị trí Ma tôn, nhưng cho đến hiện tại, cũng không một ai ở Ma tộc biết tên thật của ngươi.”
“Đến tên húy cũng không dám báo, ngươi còn không biết ngại nói bản thân là Ma tộc?” ==Đọc truyện tại metruyen.net.vn==
Ta thờ ơ đối diện với y, hồi lâu khẽ cười một tiếng.
“Nhưng ta không có một chút thần lực nào đó, chỉ có một thân ma khí ngâm từ trong biển máu mà ra thôi.”
Ta nhún vai với y.
“Nếu như ta không phải Ma, còn có thể là gì chứ?”
6.
Xích Uyên bình tĩnh nhìn ta.
“Ngươi thật sự muốn phát động đại chiến Thần Ma? Một khi đám Ma vật bị giam cầm dưới đáy biển máu được thả ra ngoài sẽ có hậu quả như thế nào, ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”
Tuy rằng Thần tộc và Ma tộc thường xuyên xung đột, nhưng thực sự có thể gọi là “đại chiến Thần Ma” thì chỉ có một lần.
Vạn năm trước, thời kỳ hỗn độn.
Thượng cổ Thần Ma cộng sinh với thiên địa giao tranh kịch liệt, gần như tất cả thần linh có tiên thiên đều bị ngã xuống, thần cách hóa thành nhật nguyệt tinh thần, nuôi dưỡng tiên sơn và nhân giới.
Ma tộc cũng gần như bị diệt, chỉ còn lại tàn binh bại tướng chìm vào biển máu Ma giới, phong ấn trùng trùng không thấy mặt trời.
Nhưng ngủ say không phải là chết.
Theo thần lực của thần linh cuối cùng bị suy yếu, biến mất ở đời, phong ấn ở biển máu càng ngày càng mỏng, đã có dấu hiệu buông lỏng.
Thần quân sau này đang nắm giữ Thiên giới bây giờ luôn tìm cơ hội để gia cố phong ấn, lại luôn không tìm được vị trí cụ thể của biển máu ở đâu.
Một khi đám Ma vật thượng cổ này bị thức tỉnh, cho dù là Đế quân kế thừa thần cách, cũng chưa chắc có năng lực đánh một trận.
Trừ khi thần linh tiên thiên sống lại, bằng không chắc chắn là một tai họa hủy diệt trời đất.
Vẻ mặt Xích Uyên nghiêm trọng, nỗ lực thức tỉnh lương tâm của ta.
“Ta biết thứ ngươi muốn là gì, cũng hiểu rõ kẻ thù thực sự của ngươi là ai.”
“Nhưng ngươi thực sự muốn vì một mình ngươi mà bỏ rơi thiên hạ, muôn dân không lo sao?”
Y nhỏ tiếng nói.
“Bọn họ, không phải khi đó ngươi bỏ mạng cũng muốn bảo vệ đó sao?”
Hai tay ta để sau lưng, bởi vì nóng lòng mà lòng bàn tay hiện ra mảnh gỗ màu.
Ta nắm chặt lòng bàn tay, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt mũi của tượng gỗ trong tay, ném nó vào lòng Xích Uyên.
Cái lạnh đầu xuân tựa như xuyên qua thời gian, lại một lần nữa lướt qua mặt ta.
Lâu sau, ta cong môi: “Gặp lại ở trận chiến lần sau, nếu như ngươi cản đường ta, ta sẽ giết ngươi.”
Xích Uyên đón lấy người gỗ nhỏ giống hệt y, đôi môi run run.
Y khàn giọng nói: “Được.”