Khi Ma Tôn Bị Bắt Đi Lịch Tình Kiếp Cho Chiến Thần - Chương 1
1.
Trở về Ma giới ngày thứ hai.
Ta thoải mái nằm ở tẩm điện Ma cung, ôm Ma nữ xinh đẹp tuyệt sắc ở trong lòng.
Uống một cốc rượu máu lâu năm, lười biếng suy nghĩ khi nào thì phát động đại chiến Thần Ma.
Đây mới là ngày tháng thần tiên bản tôn nên sống!
Song, thoải mái chỉ được giây lát, thủ vệ hoang mang xông vào.
“Tôn thượng, chuyện lớn không hay rồi!”
Ánh mắt ta rét lạnh.
Thủ vệ thở hổn hển: “Xích…Xích Uyên thượng thần đánh vào Ma giới rồi!”
Ly rượu trong tay rơi cạch một cái xuống đất.
Chỉ nghe tới cả tên này, ta liền chóng mặt, mềm chân, đau mông.
Thậm chí hai bắp đùi run run, muốn tìm một chiếc chăn bông cuốn bản thân lại
Nhưng, ta nhịn.
Ta nói với thuộc hạ hai mươi năm qua ta bế quan tu luyện, không ai hay biết ta chạy ra ngoài trêu ra một món nợ tình, còn bị đối thủ một mất một còn của Thiên giới đè đầu.
Ngộ nhỡ bị lộ, đường đường là Ma Tôn ta đây mất hết thể diện rồi.
Mắt thấy thị vệ bị người đến tiện tay ném ra ngoài, ta cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên sạp, lạnh giọng nói:
“Hai tộc Ma Thần nước sông không phạm nước giếng, hôm nay Thần quân vượt giới tới thăm, lẽ nào là muốn tuyên chiến hay sao?”
Xích Uyên mặc một bộ áo bào trắng, khuôn mặt trắng thuần còn lạnh lùng hơn cả áo quần.
Y nâng mắt nhàn nhạt liếc một cái, ánh mắt rơi vào trên người ma nữ ăn mặc hở hang trong lòng ta.
Từ xưa tới nay Ma tộc không câu nệ tiểu tiết, xé mấy sợi dây thép cũng có thể làm quần áo, khi đánh nhau còn tiện tháo xuống để làm vũ khí.
Tuy rằng ma nữ chỉ quấn hai mảnh vải, nhưng như vậy ở Ma giới đã được coi là phái bảo thủ rồi.
Nhưng bị Xích Uyên liếc như vậy, không hiểu sao ta có một loại ảo giác bị bắt gian tại giường.
Ta buông ma nữ bị dọa đến run rẩy ra.
“Ngươi xuống trước đi.”
Trong cung điện lớn như vậy chỉ có một Thần một Ma đứng xa xa giằng co.
Xích Uyên bước tới chỗ ta, dáng người tuấn dật càng ngày càng gần, thậm chí ta còn mơ hồ gửi thấy mùi hương thanh nhã như có như không trên người y.
Khô mồm khô miệng lắm đấy.
Ta cau mày nói: “Có gì thì nói thẳng, ghé lại gần như vậy làm gì?”
Xích Uyên đứng thẳng trước mặt ta, khuôn mặt trang nghiêm, đột nhiên tháo dây lưng, vén trường bào lên.
Ta vừa định lớn tiếng hô: “Tên phóng đãng, dám giở trò lưu manh ở Ma cung!”
Thì thấy y lấy ra một em bé được che trong ống tay áo, nhét vào lòng ta.
“Con cứ khóc mãi, có lẽ là đói rồi, cần uống sữa.”
Ta ngạc nhiên cúi đầu.
Bé con bị làm phép tiêu thanh, gào thét không thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy hết ra mặt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Nhưng mà —-
Ta đứng bật dậy, nổi cơn tam bành.
“Xích Uyên, có phải ngươi bị điên không?!”
“Bản tôn là nam! Là nam! Ta nào có sữa để đút cho con của ngươi?”
“Muốn đánh nhau thì ngươi cứ nói thẳng, bớt ở đây gây chuyện sỉ nhục ta! Có tin bản tôn phát động đại chiến Thần Ma ngay lúc này, đánh thẳng lên Nam Thiên môn không!”
Vẻ mặt Xích Uyên vô cảm lau đi nước bọc bị phun trên mặt.
“Ngươi chó cùng rứt giậu như vậy, là muốn chơi đểu quỵt nợ chứ gì?”
“Con ngươi tự sinh, ngươi không đút, ai đút?”
Y phất tay hóa ra không trung một màn hình cực lớn, như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên hai mươi năm đã từng dây dưa ở phàm giới của bọn ta.
“Có cần ta cùng ngươi nhớ lại một phen đứa trẻ này đến như thế nào không?”
Ta mặt đỏ tía tai bế lấy đứa bé.
“Vậy thì không cần.”
2.
Ta thật sự không hiểu nổi.
Tại sao Xích Uyên hạ phàm lịch tình kiếp, nhưng người bị ngược thân, ngược tâm lại là ta?
Xích Uyên là Chiến Thần đệ nhất Thiên giới, nhưng trời sinh tính tình lạnh lùng, trái tim lạnh lùng.
Đế quân của Thần tộc vì để bù đắp những thứ thiếu sót của y, ngộ ra lòng trắc ẩn, yêu thương dân chúng.
Nên ra lệnh cho Xích Uyên xuống phàm chuyển thế, nếm trải thất tình lục dục.
Nhưng Ma tộc luôn như hổ rình mồi trong âm thầm, thỉnh thoảng làm chuyện mờ ám, thế nên Thiên giới vốn không dám để Chiến Thần ngao du quá lâu ở bên ngoài.
Thế nên khi Ti Mệnh biên soạn mệnh cách, đã cho Xích Uyên hình tượng vạn người mê, không giới hạn nam nữ, già trẻ ăn hết.
Dùng một kiếp để trải qua hết yêu đương của mười kiếp bình thường, nhanh chóng lĩnh hội được yêu hận tình thù.
Không may, thời cơ bản tôn hạ phàm muốn diệt trừ tên tiểu tử này xảy ra chút sai sót, không cẩn thận đầu thai thành thanh mai trúc mã của y.
Cũng là tên đen đủi dây dưa với Xích Uyên lâu nhất được viết trên sổ số mệnh.
Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, tuy cùng là nam tử, nhưng xuân tâm nảy nở, ngây ngô tự ý quyết định hôn nhân.
Ta chịu sự trói buộc của mệnh cách, quyết một lòng yêu y.
Không chỉ cùng Xích Uyên học hành gian khổ hơn mười năm, đổi hết gia sản thành tiền, cho y làm phí vào kinh đi thi.
Còn nhẫn nhục chịu khó theo làm người hầu, ăn nắng dầm sương, chăm lo cái ăn cái mặc của y.
Kết quả, tình kiếp của Xích Uyên tới ào ào, cả một đường không ngớt giai nhân, mỹ nữ.
Y mua bánh bao, bà chủ liếc mắt với y.
Y dừng chân nghỉ trọ, đại tiểu thư nhà trọ muốn bỏ trốn với y.
Y gặp ác bá chòng ghẹo mỹ nữ, dũng cảm làm anh hùng cứu mỹ nhân, không chỉ mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp, đến ác bá cũng muốn cướp y về nhà.
Nếu như đi qua đỉnh núi, thì càng ghê gớm hơn rồi.
Thổ phỉ trong mười tám dặm vì muốn tranh giành y làm áp trại phu nhân mà đánh nhau đến mức máu chảy đầu rơi, tổn thất nặng nề.
Quan phủ lân cận còn tưởng rằng triều đánh phái người đến diệt phỉ rồi, vui mừng phấn khởi dẫn theo bà con đến cảm tạ ân nhân.
Hôm đó ta không dám để Xích Uyên ra khỏi nhà.
Y vừa lộ mặt, khiêm tốn mà nói, có một nửa cô nương, chàng trai có mặt ở hiện trường đều muốn được y thu vào hậu cung.
Vại giấm của bổn tọa đã đầy rồi.
Thực sự không thể chứa thêm tỷ tỷ đệ đệ nữa rồi.
Song, như vậy còn lâu mới có kết quả.
Xích Uyên vừa thi đã được hạng cao, ghi tên bảng vàng, trở thành thám hoa lang trẻ tuổi nhất.
Ngày cưỡi ngựa diễu hành ấy, thiếu niên mặc hồng bào, đầu cài trâm hoa, mặt như ngọc đẹp, dáng tựa thanh trúc.
Ánh nắng ban trưa chiếu lên khuôn mặt y, đôi mắt sâu như lưu ly rạng rỡ tỏa sáng.
Y cưỡi ngựa ngang qua, chợt quay đầu nhìn lại.
Mỉm cười một cái, trái tim ta liền đập thình thịch một nhịp.
Công chúa cải trang xuất cung đứng trên lầu, trái tim cũng theo đó mà đập loạn một nhịp.
Ngày hôm sau, thánh chỉ liền hạ xuống, tuyên Xích Uyên làm phò mã.
Đến đây, phần diễn của thanh mai trúc mã ta đây nên hết rồi.
Chẳng qua là khóc lóc vài lần, mắng vài câu nam nhân phụ bạc, sau đó đòi chút lộ phí coi như phí tổn thất tinh thần, một mình khóc lóc về quê cũ.
Nhưng bổn tọa là ai?
Dựa vào thực lực san bằng cả Ma tộc, người ngồi trên bảo tọa tôn chủ.
Há có thể thất bại dễ dàng như vậy?
Cho dù làm một người phàm, ông đây cũng phải làm ra một số chuyện lớn kinh thiên động địa.
Ta tìm đường vòng làm ra một gói thuốc sinh con, sau khi ăn xong thì khóc sướt mướt ôm lấy Xích Uyên không chịu buông.
Xin tình cảm, tố nỗi lòng.
Xích Uyên mềm lòng rồi, mạo hiểm chọc giận long nhan, cùng ta triền miên ba ngày ba đêm.
Gói thuốc kia khá hữu dụng đấy.
Nhưng, nhân gian mà, khá là vô lý đó.
Ta tưởng rằng lên xe trước, mua vé sau đã không biết xấu hổ lắm rồi.
Ai ngờ công chúa còn ngang ngược hơn, nàng ta trực tiếp trói Xích Uyên ở trong phủ của mình, hơn nữa còn phái binh giam cầm ta.
Ngày ta mổ bụng lấy con, chết trong tiểu viện hoang vu, ở kinh thành đang tổ chức một buổi hôn lễ hoàng gia long trọng.