Khi Kẻ Thù Phá Sản - Chương 4
15
Trên hot search có những thông tin về người đàn ông bí ẩn.
Ngoài ra còn có một bức ảnh mờ được chụp bởi camera giám sát.
Trong ảnh, lờ mờ có thể thấy bóng dáng Tưởng Triệt, lén lút làm gì đó trong thư phòng.
Tiêu đề to rõ mấy chữ lớn——
[Sốc! Thủ đoạn thương chiến bỉ ổi của tập đoàn Trần thị chính là cái này.]
Tay Tưởng Triệt đang run rẩy.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi:
“Những tin tức bóc phốt này là em bảo người đăng sao?”
Tôi gật đầu, không phủ nhận.
Với mối quan hệ giữa tôi và Tưởng Triệt, chuyện vạch trần với nhau chỉ là sớm muộn.
Nhưng thật sự đến khoảnh khắc này, trong lòng lại không vui như tưởng tượng.
Ngược lại còn có chút nặng nề, như có gì đó ẩm ướt ngăn không thở nổi.
“Nếu như em cảm thấy anh ở lại bên cạnh em, chỉ là vì đánh cắp bí mật thương mại nào đó, vậy em có thể trực tiếp tới hỏi anh.”
“Chẳng lẽ tôi hỏi anh sẽ nói thật sao?”
“Còn nữa, hôm đó tôi nghe lén anh gọi điện thoại, nhà anh vốn dĩ không phá sản, đúng không.”
“Tại sao anh lại lừa tôi.”
Tôi kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Triệt, cố tìm ra dấu vết của sự dối trá.
Tưởng Triệt cười tự giễu, nhếch khóe môi.
“Anh chưa bao giờ thèm khát làm con trai của một ông trùm, điều anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ là em.”
“Trần Nhứ Vãn, chuyện phá sản là anh giả vờ.”
“Nhưng anh thích em, là thật.”
16
“Vì mối thù giữa hai gia đình, từ nhỏ chúng ta đã luôn đấu qua đấu lại. Trước đây anh còn nhỏ, không biết rằng cái sự ‘tranh đua’ đó còn có một ý nghĩa khác.”
“Anh đã quen với việc luôn chú ý đến em, thông qua việc quan sát từng hành động của em để suy đoán Trần gia sẽ có hành động gì. Lâu dần, ánh mắt của anh dường như không thể rời khỏi em được nữa.”
Tưởng Triệt lộ ra một nụ cười khổ.
“Em luôn lý trí, bình tĩnh như thế, chắc chắn sẽ không tin rằng anh thật sự thích em. Vì vậy, anh mới nghĩ ra cái cách ngớ ngẩn này để tiếp cận em.”
Tôi đứng ngây ra đó, không phân biệt được cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
Đó có phải là cảm giác “bị lừa gạt” không?
Hình như… cũng không phải.
Tưởng Triệt buồn bã cúi đầu:
“Trần Nhứ Vãn, em không biết đúng không? Thật ra chẳng ai cho anh uống thuốc cả.”
“Thuốc đó là anh tự uống. Anh sợ nếu không uống, em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra anh đang nói dối.”
Giọng nói run rẩy để lộ ra sự dao động trong cảm xúc của hắn lúc này.
“Mấy lần anh vào phòng sách là để đo kích thước chiếc ghế của em.”
“Em thường làm thêm đến khuya, rồi lại gục xuống ngủ, anh chỉ muốn đổi cho em một chiếc ghế thoải mái hơn, chỉ có vậy thôi.”
——Cái gì?
Bộ dạng lén lút của Tưởng Triệt hóa ra chỉ là để đổi ghế cho tôi sao?
Sự tự tin vừa rồi hoàn toàn tan biến.
Ngay cả cảm giác phấn khích khi bắt được “nội gián” lúc ban đầu cũng biến mất theo.
Tôi ngỡ ngàng đứng tại chỗ, bị câu trả lời của Tưởng Triệt làm cho bất ngờ.
“Vậy nếu đo ghế, sao anh không trực tiếp nói với tôi? Tôi cũng đâu biết anh vào đó để làm việc này.”
“Giờ thì không còn quan trọng nữa rồi.”
Tưởng Triệt nhếch môi, nhưng trong mắt lại là một sự trống rỗng.
Ngay cả khi tôi nổi cáu với hắn trước đây, hắn cũng chưa từng buồn như vậy.
Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng che giấu đôi mắt đỏ hoe, tiếng nói u uất thoát ra từ cổ họng:
“Anh đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn không thể làm cho em thích anh, còn khiến em hiểu lầm.”
“Thật xin lỗi, A Nhứ.”
“Chúng ta kết thúc thôi.”
17
Tưởng Triệt đã dọn đi rồi.
Vì hắn không còn ở đây, rất nhiều thứ dường như mất đi quy tắc vận hành, tôi liên tục bị nhắc nhở bởi những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống rằng Tưởng Triệt đã rời đi, một sự thật không thể chối cãi.
Ngôi nhà rộng lớn dường như cũng mất đi một phần vốn có của nó, đột nhiên chỉ còn lại mình tôi.
Ban đêm, tôi nhìn chằm chằm vào chỗ Tưởng Triệt từng ngồi mà không thể ngủ được.
Trong đầu không ngừng hiện lên từng khoảnh khắc ở bên hắn.
Cũng không biết người không một xu dính túi như hắn sẽ đi đâu.
——Có lẽ là quay lại Tưởng gia rồi chăng?
Gần đây, ông cụ Tưởng tỉnh lại, còn bác bỏ tin đồn phá sản.
Ông ấy đã đưa ra tuyên bố về lần bóc phốt trước, nói rằng bản thân không ủy thác cho bất cứ ai làm việc đó, hoàn toàn là hành động cá nhân của Tưởng Triệt.
Như thể đang ngầm ám chỉ với mọi người rằng Tưởng gia đang cắt đứt quan hệ với Tưởng Triệt.
Sau khi Tưởng Triệt rời đi, tôi đã giành được mảnh đất ở Đông Giao.
Tập đoàn Trần thị trong chốc lát trở nên nổi bật, vững vàng ngồi trên chiếc ghế quyền lực số một ở thành phố Bắc Kinh, không ai có thể lay chuyển.
Mọi thứ xung quanh dường như đang dần đi vào quỹ đạo, chỉ có điều là không thấy bóng dáng Tưởng Triệt đâu.
Thư ký báo cáo với tôi:
“Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử mua hàng của anh Tưởng.”
“Nửa năm trước, anh ta đã dùng phần lớn số tiền tiết kiệm trong tài khoản để nhờ người đặt làm một chiếc ghế ở nước ngoài.”
Mặc dù đến giờ chiếc ghế đó vẫn chưa làm xong, nhưng chuyện này hắn không nói dối.
Thấy tôi có vẻ đang suy nghĩ, thư ký tiếp tục thuyết phục:
“Bây giờ cả cô và Tưởng gia đều không cần anh Tưởng nữa, chắc chắn anh ta đang sống rất khó khăn.”
Tôi vẫn im lặng.
Thư ký sốt ruột, liền ném ra một tờ giấy, đặt lên bàn làm việc của tôi.
Trên tờ giấy ghi một dãy địa chỉ.
“Tiểu thư, đây là địa chỉ hiện tại của anh Tưởng, chị mau đi tìm anh ta đi!”
“Dù gì chị cũng đã từng nói rằng, ‘kẻ thù không đội trời chung chỉ có thể là chồng thôi’!!!”
18
Tôi vẫn đến chỗ ở mới của Tưởng Triệt.
Nơi này là một khu dân cư có phần cũ kỹ, cũng không biết Tưởng Triệt đã quen sống ở biệt thự liệu có quen nổi không.
Để tránh ngượng ngùng, tôi trang bị đầy đủ, đeo kính râm ngồi rình ở dưới bồn hoa.
Quả nhiên, tôi đã chờ được lúc Tưởng Triệt vừa đi mua đồ ăn về nhà.
Tôi đang cân nhắc lát nữa nên mở lời thế nào thì đột nhiên xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen, chặn hắn lại trước khi tôi kịp bước đến.
Tưởng Triệt không biểu cảm gì.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay về, càng không lấy cái người liên hôn kỳ lạ nào đó.”
Tôi nhạy bén bắt được từ “liên hôn”.
Thì ra, sau khi Tưởng Triệt dọn ra ngoài, Tưởng gia vẫn luôn tìm cách đưa hắn về.
Thậm chí… còn muốn hắn cưới người phụ nữ khác.
Tôi chợt nhận ra, dường như mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “Tưởng Triệt sẽ rời đi.”
Dù sao thì hắn luôn nghe theo tôi mọi chuyện.
Nhưng thực tế, mối quan hệ giữa tôi và Tưởng Triệt cũng chỉ là một hợp đồng bao dưỡng.
Mối quan hệ này vô cùng mong manh.
Hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, có thể sẽ kết hôn với người phụ nữ khác, sinh con, rồi sống hết quãng đời còn lại.
Tôi dừng lại những hình ảnh không mấy dễ chịu trong đầu, không muốn suy nghĩ tiếp nữa.
Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi không hề muốn Tưởng Triệt như vậy.
Trước mắt, Tưởng Triệt cau mày khó chịu, xoa trán:
“Tôi sớm đã chán ngấy cái cuộc sống bị ông ta điều khiển rồi, ông ta đừng mong dùng chuyện này để đe dọa tôi.”
Một người trong số họ lên tiếng giảng hòa:
“Tưởng tổng vừa mới biết là cậu đã đứng ra ổn định tình hình Tưởng gia, chỉ cần cậu cúi đầu một chút, chuyện này sẽ qua thôi.”
“Liên hôn chỉ là cái cớ, cậu không hiểu ông ấy sao?”
“Tôi không hiểu.”
Tưởng Triệt lạnh lùng ngắt lời: “Tại sao hôn nhân của tôi phải trở thành cái thang để ông ta xin lỗi cho những sai lầm của mình?”
“Mọi sai lầm cả đời của ông ta đều phải tính hết lên đầu của tôi sao?”
“Cút hết cho tôi.”
Những người đàn ông mặc đồ đen đành lắc đầu tiếc nuối.
Tưởng Triệt đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay, đờ đẫn.
Ánh mắt tôi cũng theo đó mà nhìn qua.
Bên trong, toàn là những món tôi thích ăn.
“Thật là phiền phức.”
Tưởng Triệt lẩm bẩm, cười khổ với chính mình:
“Sao vẫn còn nghĩ đến cô ấy, Tưởng Triệt, mày có thể có chút chí khí được không?”
Vẻ mặt buồn bã của hắn… hình như… có chút dễ thương.
Tôi từ từ rút người về phía sau bồn hoa, che lấy nụ cười đang dần hiện lên, trong lòng xốn xang vui mừng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao gần đây mình luôn lơ đãng vì Tưởng Triệt ——
Hình như, tôi cũng có chút thích Tưởng Triệt rồi.
Tôi không thể để hắn rời đi.