Khi Cả Lớp Biến Thành Bộ Phận Trên Người Nữ Chính - Chương 2
Học sinh cá biệt cũng nói: “Mấy bạn ở tim gan tỳ phổi thận, các cậu tuyệt đối không được động đậy lung tung, vạn nhất tèo là cả bọn cùng xong.”
“Hiểu rồi.” Mấy bạn đó nói.
Bạn tóc vẫn im lặng từ nãy giờ lên tiếng: “Hình như mình cũng cử động được này.”
“Hả? Tóc cũng cử động được à?” Các bạn khác ngạc nhiên.
“Mình thử xem.” Bạn tóc nói.
Dưới sự nỗ lực của cô ấy, mái tóc xõa của nữ chính bỗng dựng đứng lên, lúc thì tạo thành hình trái tim, lúc thành chữ B, sau đó lại thành dấu hỏi…
“Thôi, thôi, cậu đừng làm nữa, cười chết mất…” Tống Tiểu Tiểu suýt cười phun nước.
Mọi người náo loạn thành một đám, có lẽ vì đông người nên không ai cảm thấy sợ hãi khi xuyên không.
“Các em nghe thầy nói, giờ có thể xác nhận, chúng ta đã xuyên không đến thời cổ đại, không rõ là triều đại nào.”
Thầy chủ nhiệm vừa khóc vừa nói, “Mọi người phải cùng nhau cố gắng, nhanh chóng tìm cách về nhà hu hu hu…”
Mọi người im lặng.
Trước đây thầy nói gì chúng tôi đều coi như gió thoảng bên tai, hôm nay mọi người bất ngờ im lặng, và nghiêm túc lắng nghe lời thầy.
Dù sao, không ai thảm hơn việc làm một cái mông cả.
Tôi khó khăn lên tiếng: “Em biết chúng ta đã xuyên không đến đâu.”
“Đâu?” Mọi người đồng thanh.
Tôi nói: “Vào một cuốn truyện ngược.”
Cuốn tiểu thuyết ngược này kể về một câu chuyện tình yêu bi thảm.
Nam chính tên Tống Hằng, là thế tử của Hầu phủ.
Nữ chính tên Tiêu Uyển Nhi, là tiểu thư của nhà họ Tiêu.
Nữ phụ độc ác tên Tiêu Thu Thủy, là em gái cùng cha khác mẹ của Tiêu Uyển Nhi.
Vài năm trước, nam chính từng bị người ta truy sát, bị thương nặng ngất đi, vô tình được Tiêu Uyển Nhi đi ngang qua cứu, giấu trong một căn nhà tranh.
Hai năm sau, nhà họ Tiêu và phủ Hầu kết thân, định hôn ước cho nam nữ chính. Hai người vừa gặp đã yêu, nữ chính nói cô từng cứu nam chính, nam chính liền hoàn toàn yêu cô.
Phủ Hầu nhanh chóng dính líu vào vụ án mưu phản lớn, nhà họ Tiêu để tránh liên lụy, ép nữ chính hủy hôn.
Nữ chính bị ép hủy hôn, âm thầm không ngừng vì nam chính bôn ba, dốc hết tâm sức lấy lòng Trường công chúa, nam chính mới được thả ra khỏi ngục.
Nam chính không hay biết gì sau khi ra tù đã oán hận nữ chính vô tình vô nghĩa. Nữ phụ Tiêu Thu Thủy ám chỉ người cứu anh ta ngày đó là mình, còn nhờ người làm chứng giả, nam chính tưởng nữ chính đã mạo nhận công cứu người, hoàn toàn căm ghét nữ chính.
Sau khi Hầu phủ vượt qua khủng hoảng, nam chính lập tức cho tám người khiêng kiệu hoa đón dâu cưới nữ phụ, còn nghĩ đủ cách hãm hại danh dự nữ chính, khiến nữ chính bị ép phải gả cho hắn ta làm thiếp.
Cuối cùng, sau một loạt tra tấn thể xác và tinh thần, nữ chính chịu đựng hết mọi đau khổ rồi chết.
Sau khi nữ chính chết, nam chính mới phát hiện ra sự thật, hối hận suốt đời.
7.
“Huhu, cảm động quá…” Vài nữ sinh khóc nức nở.
Những người khác mặt như ông già đi tàu điện ngầm nhìn điện thoại: “Cái gì thế này! Thế là nữ chính bị tra tấn thể xác tinh thần, chết oan uổng, còn hình phạt của nam chính chỉ là mất đi tình yêu, hối hận suốt đời thôi sao?”
Tôi ngượng ngùng giải thích: “Tiểu thuyết ngược tâm đều thế cả, độc giả bây giờ thích loại này, trên nền tảng truyện ngắn, những truyện được ưa thích nhất đều thuộc thể loại này. Tác giả phải kiếm cơm, nên ào ào theo trend viết loại này, dù sao cốt lõi cũng chỉ là nữ chính ung thư/chết đi, nam chính/người thân bỗng bắt đầu hối hận…”
Thầy chủ nhiệm hỏi: “Truyện này là truyện ngắn à?”
Tôi: “Vâng.”
Giờ đã xác nhận được xuyên vào trong tiểu thuyết, vấn đề còn lại là – làm sao để về được thế giới thực?
“Chúng ta xuyên vào trong tiểu thuyết, có phải chỉ cần hoàn thành cốt truyện là có thể về nhà không?”
“Có thể.”
Các bạn trong lớp đều tỏ ý đồng tình, và lạc quan cho rằng, nếu là truyện ngắn thì chắc sẽ nhanh chóng hoàn thành cốt truyện mà về nhà thôi.
Tôi khẽ nói: “Nhưng truyện này kéo dài khá lâu, khoảng ba năm…”
“Ba năm!” Mọi người sửng sốt, “Chúng ta phải ở lại ba năm sao? Thầy chủ nhiệm phải làm một cái mông ba năm sao?”
Thầy chủ nhiệm lại oa một tiếng khóc như chó.
“Vậy… đẩy nhanh cốt truyện?”
Nhưng làm sao để đẩy nhanh, đó là vấn đề.
Chúng tôi góp ý rộng rãi nhưng chẳng bàn ra được kết quả nào.
Bỗng nhiên, tôi không thể điều khiển nhãn cầu nữa.
Tôi hỏi bạn thân Tống Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Tiểu nói: “Tớ cũng vậy, lưỡi không thè ra được, miệng cũng không há ra được.”
“Tệ quá, tôi không thể điều khiển tay trái.”
“Tôi cũng thế.”
“Ngực cũng không rung lên được, lúc trước ít ra còn rung lên được.”
Lớp trưởng nói: “Á! Sao tôi cảm thấy ruột già đang co bóp?”
Thầy chủ nhiệm kêu thảm thiết: “Đừng! Không phải vừa đi xong sao? Trong ruột già chắc không còn nhiều, nhịn được mà!”
Lớp trưởng: “Nhịn không được…”
Trong lúc hoảng loạn, bạn bàng quang bình tĩnh nói: “Là tôi… à không, bàng quang đầy rồi, nữ chính bị nín tỉnh dậy! Cô ấy không phải vẫn uống thuốc Đông y sao, ai cũng biết thuốc Đông y toàn là nước, bàng quang rất dễ đầy.”
“Chẳng lẽ nữ chính tỉnh dậy thì chúng ta không thể điều khiển cơ thể sao?”
“Hiện tại có vẻ là vậy.”
Lớp trưởng nói: “Á, sắp ra rồi…”
Thầy chủ nhiệm vùng vẫy: “Nhịn lại! Nhịn lại!”
Khi 30 người chúng tôi đang hoảng loạn, trên giường, nữ chính từ từ mở mắt.
8.
“Đây là đâu?” Giọng nữ chính rất dịu dàng.
Cô ấy từ từ ngồi dậy, nhìn quanh.
Các nha hoàn vây quanh, líu lo kể lại mọi chuyện, vui mừng nói nam chính rất coi trọng cô, đặt cô trong lòng.
Nữ chính cười khổ lắc đầu: “Nếu huynh ấy thật sự coi trọng ta, sẽ không để mặc Tiêu Thu Thủy làm nhiều chuyện như vậy. Huynh ấy chữa khỏi cho ta, là để tiện cho việc hành hạ sau này thôi.”
Cô ấy đứng dậy khỏi giường, khẽ nói: “Ta muốn thay y phục.”
Nha hoàn đỡ cô đến nhà xí, một lát sau đi ra.
Chúng tôi hỏi: “Thầy chủ nhiệm, thầy còn ổn chứ?”
Thầy chủ nhiệm thờ ơ với cuộc đời nói: “Còn ổn.”
Nha hoàn kể lại mọi chuyện cho nữ chính, nữ chính chẳng nhớ gì cả, thở dài nói: “E là thật sự mắc chứng tâm thần rồi.”
30 người chúng tôi lặng lẽ thấy có lỗi.
Thời gian tiếp theo, nữ chính an tâm dưỡng bệnh trong viện.
Chúng tôi chỉ có thể hoạt động khi nữ chính ngủ, những lúc khác chỉ có thể nhìn mà không thể động đậy.
“Cốt truyện đến đâu rồi?” Qua nửa tháng, mọi người hỏi tôi, “Phía sau còn mấy cốt truyện nữa?”
Tôi nói: “Cốt truyện phía sau là thế này. Nữ phụ sẽ hãm hại nữ chính, nữ chính bị đuổi đến chùa, bị ni cô do nữ phụ sắp đặt ngược đãi, nuôi một con mèo nhỏ cũng bị nữ phụ bóp chết. Nam chính đón cô về Hầu Phủ, đòi máu tim của cô để cứu nữ phụ. Sau khi cho máu tim, nữ chính kiệt quệ đến cực điểm, chết… Toàn bộ quá trình mất khoảng ba năm.”
Nghe xong cốt truyện, các nữ sinh chửi nam chính là đồ khốn nạn, nữ phụ là đồ tiện nhân, than thở nữ chính đáng thương.
“Đẩy nhanh cốt truyện đi.” Thầy chủ nhiệm nói, “Thầy không muốn ở lại ba năm đâu huhu.”
Mọi người cũng đều bày tỏ không muốn ở lại lâu như vậy.
Để nữ phụ sớm hãm hại nữ chính, đám thông minh chúng tôi nghĩ ra một cách – nửa đêm thừa lúc nữ chính ngủ, điều khiển cơ thể ra ngoài giả ma giả quỷ, để người ta tưởng nữ chính bị ma quỷ nhập, nữ phụ chắc chắn sẽ nhân cơ hội cho nữ chính đến chùa.
Đêm khuya thanh vắng.
Một bóng dáng méo mó, tóc xõa rối bời, bốn chân bò qua hành lang. Một lúc sau, cô ta bò đến trước một căn phòng, giơ tay mò cửa.
Ban đầu chỉ định gõ cửa rồi chạy, ai ngờ tên côn đồ và hotboy cãi nhau, không kiểm soát được lực tay, cửa bị đẩy mở.
Thân thể nữ chính ngã vào trong phòng.
Bên trong tối đen như mực, tôi cố gắng mở to mắt nhưng chẳng thấy gì cả.
Một đôi chân xuất hiện trước mắt chúng tôi.
“Tiêu Uyển Nhi, ngươi đang làm gì?” Giọng lạnh lẽo của nam nhân vang lên trên đầu, trong bóng tối lóe lên một điểm lửa.
Nam chính mặc áo đơn đứng giữa phòng, tay cầm bật lửa, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Tệ quá, lại mò nhầm vào phòng nam chính!
Bây giờ phải làm sao?
Giả điên thôi!
“Một hai ba – co giật đi các vị!”
Nữ chính bốn chân chạm đất, trợn trắng mắt, thân thể co giật.
Tống Tiểu Tiểu khó khăn điều khiển giọng nói không quen: “Trả mạng đây… trả mạng đây…”
Nam chính cười lạnh: “Bị quỷ nhập à? Vậy thì lôi ra ngoài thiêu chết đi.”
Cả bọn chúng tôi đều khựng lại.
9
Nam chính này không dễ đối phó.
Thời phong kiến mê tín rất nặng, vạn nhất nữ chính thực sự bị đem đi thiêu chết, liệu chúng tôi có bị ảnh hưởng không?
Mọi người ngừng co giật, nam chính phát hiện điều bất thường, cười lạnh: “Giỏi diễn thật.”
Chúng tôi nhìn nhau lo lắng.
“Tống Tiểu Tiểu, mau nói gì đi!” Mọi người thúc giục, “Lấp liếm qua đi!”
“Tôi nói gì bây giờ?”
“Nói đại cái gì cũng được.”
Tống Tiểu Tiểu thử điều khiển miệng, lắp bắp: “Xin… xin chào.”
“…”
Lịch sự quá vậy!
“Cậu đang nói cái gì vậy, chịu thua rồi!”
“Nửa đêm chạy vào phòng nói ‘xin chào’, Tống Tiểu Tiểu, cậu thấy bình thường không?”
“Cãi nhau gì thế? Trong tình huống đột ngột thế này, lo lắng là chuyện bình thường mà!” Tôi bênh vực Tiểu Tiểu,
“Tiểu Tiểu đừng sợ, muốn nói gì thì cứ nói.”
Tống Tiểu Tiểu hít một hơi, đã lỡ thì đành liều, nói thẳng với nam chính: “Xin chào, anh có thể đưa tôi vào chùa được không?”
Chúng tôi tập thể chấn động.
Tuy muốn đi theo cốt truyện, nhưng cách này quá trực tiếp rồi!
“Chùa à?” Nam chính thắp nến, cúi xuống nắm cằm nữ chính, “Nàng muốn rời xa ta? Tiêu Uyển Nhi, cả đời này nàng đừng hòng rời xa ta.”
Bạn học phụ trách phần cằm kêu ầm lên: “Tôi dơ rồi, tôi dơ rồi…”
Tống Tiểu Tiểu lo lắng hỏi chúng tôi: “Giờ nói gì đây?”
Cả đám thông minh bị hỏi nghẹn họng, vắt óc nghĩ câu trả lời.
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Em bảo anh ta là giam giữ người là phạm pháp.”
Chúng tôi đồng thanh bảo ông im.