Khanh Hữu Nguyệt Quang - Chương 4
15
Ba năm sau khi ta được gả vào Đông cung, sức khoẻ của Hoàng thượng bắt đầu suy yếu dần. Nguyên Hạo càng trở nên bận rộn hơn, cùng với sự xuất hiện của tiểu hoàng tử, hắn cũng dần lạnh nhạt với Tiết Dung.
Cuối cùng, nàng ta đã tự chuốc lấy kết cục này. Dưới sự tác động của ta, tình cảm đặc biệt giữa Nguyên Hạo và nàng ta đã sớm bị hao mòn.
Cái mà nàng ta cho là tình yêu chân thành, cuối cùng thật ra chỉ là sự hứng khởi có thời hạn mà thôi. Hoàng gia từ trước đến nay cai trị đất nước, lạnh lùng vô tình, làm sao trong tim lại chỉ có thể có một người được chứ.
Sau khi mất đi sủng ái của Nguyên Hạo, nàng ta không còn muốn ra ngoài nữa. Việc ở Đông cung đã có Phí Tình và Tống Hỉ cùng trợ giúp, ta lại rảnh rỗi hơn. Vậy nên, ta có sở thích mới.
Mỗi khi cảm thấy buồn chán, ta quyết định cải trang thành nam tử, trèo tường ra ngoài dạo chơi. Hôm nay là một ngày như thế.
Lượn quanh vài vòng, ta tình cờ đến một con hẻm bên đường, ở đó có một quán bán hoành thánh lâu năm rất ngon. Vừa ngồi xuống chưa kịp động đũa, bỗng có người ngồi xuống bên phía đối diện.
Ngẩng đầu lên thì nhận ra là Nguyên Hằng. Trong giây lát cảm nhận được ánh nhìn của ta, chàng quay sang nhìn, ta liền vội vã cúi mặt xuống giả vờ ăn tiếp.
“Ngươi là người của Đông cung?”
Do dự một chút rồi gật đầu, ý xác nhận. Trang phục trong phủ đều có dấu hiệu, không có gì lạ khi chàng nhận ra.
“Thần là người hầu bên cạnh Thái tử phi, hôm nay chủ tử cho phép chúng thần ra ngoài dạo chơi.”
Chàng khẽ gật đầu, rồi sau đó bắt đầu nói về văn chương, thơ ca, du ký. Những sở thích này của chàng đều giống y như kiếp trước, những câu chuyện này ta với chàng đều đã từng trò chuyện qua.
Vậy nên càng nói, càng thêm hợp ý. Khi chia tay, chàng dường như vẫn còn muốn bàn luận thêm, thậm chí còn hẹn gặp lại lần tới cùng ôn chuyện tiếp.
Sau đó khi không có việc gì làm, ta tiếp tục cải trang thành nam tử, đi du thuyền dạo chơi, trò chuyện với Nguyên Hằng.
Nhưng ta không ngờ, cho đến một ngày chàng đến Đông cung xin người, nói rằng có một hạ nhân rất hợp ý chàng, hy vọng ta có thể chuyển người sang cho chàng.
Ta vội vàng từ chối, nói người đó đã rời khỏi đây mấy ngày trước rồi, bẩm báo rằng muốn trở về quê nhà ở Giang Nam. Nguyên Hạo từ trước đến nay không quản việc trong phủ, nghe thế cũng không nghi ngờ gì.
Nguyên Hằng rời đi, ta đứng trong viện nắm chặt tay, thầm nghĩ kiếp này vô duyên, nhưng cảm ơn ông trời đã cho ta khoảng thời gian vừa qua, đủ để an ủi suốt quãng đời còn lại.
Vừa nghĩ vừa quay lưng định đi, đã bị Nguyên Hạo gọi lại: “Cùng ta vào cung, phụ hoàng sắp không qua khỏi rồi.”
16
Hồi chuông báo hiệu quốc tang nặng nề vang vọng khắp tứ phương. Sau khi Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu cũng quyên sinh theo người.
Chỉ còn ta là Thái tử phi, ta phải gánh trọng trách trên vai, dẫn theo người trong cung đến canh giữ linh cữu. Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, hai người họ được hạ táng vào Hoàng lăng, ta mới trở về Đông cung.
Đêm đó, là một đêm mộng mị, ta đã mơ một giấc mơ dài. Ta mơ thấy dường như là hình ảnh của kiếp trước. Trong linh đường của tỷ tỷ, khắp nơi đều là lửa ch//áy dữ dội, khói lửa mịt mờ ta không chịu được liền ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Không ngờ sau khi ta ngất đi, tỷ tỷ vốn đã chet, từ trong quan tài khó nhọc bò ra. Nàng hoảng loạn lao về phía ta gọi: “A Nguyệt, A Nguyệt, …. Có ai không?! Cứu người đi..Có ai không… Là tại ta, tất cả là tại ta, là ta đã đẩy mọi người cách xa ta, muốn dùng cách giả chet để trốn thoát chốn cung cấm này. Mưu tính ngược xuôi, ta lại quên mất, muội làm sao có thể để ta ở đây một mình. Muội nhất định sẽ ở bên ta đến tận cuối cùng..”
Tỷ tỷ vừa kêu cứu vừa gào khóc khản giọng, tiếng nói ngày càng bị ngọn lửa dữ dội nuốt chửng, nghẹn ngào bất lực.
Ngọn lửa ngày càng lớn, dường như ta nghe thấy bên ngoài có tiếng hô hoán cứu hoả, nhưng đã muộn rồi. Tỷ tỷ ôm chặt ta nằm trên nền đất, miệng ngân nga khúc hát ngày xưa mẹ từng hát ru chúng ta khi còn nhỏ.
Giọng hát ngày càng nhỏ, ta nhìn thấy tỷ tỷ vẫn ôm chặt lấy ta, cho đến khi ngọn lửa bùng lên nuốt chửng tất cả.
17
Giật mình tỉnh giấc nhìn ra cửa sổ, trời vẫn chưa sáng. Ngồi dậy thắp sáng ngọn nến trên bàn, ta cẩn thận xâu chuỗi lại từng chuyện.
Từ khi nhận thánh chỉ, ánh mắt bối rối của tỷ tỷ khi ấy; đến ngày ta xuất giá, sự không đành lòng của tỷ tỷ; lúc tính kế với Tiết Dung, sự mưu tính của tỷ tỷ. Thì ra, tỷ tỷ đã biết tất cả.
Đến khi ánh sáng ban mai ló rạng, mọi khúc mắc trong lòng ta đã được xâu chuỗi.
“Chuẩn bị xe, ta muốn đến phủ Thừa tướng.”
18
Trong khu vườn ngày xưa ta và tỷ tỷ từng chơi đùa, hương hoa vẫn ngào ngạt khắp nơi. Tỷ tỷ đã chăm sóc nơi đây rất tỉ mỉ.
Cùng ngồi xuống bàn đá trong vườn, tỷ tỷ liền cầm một chiếc xẻng nhỏ, bước đến dưới gốc cây đào lên một chum rượu. Mở nắp chum ra, hương hoa đào lập tức quyện vào rượu toả ra phảng phất.
Tỷ tỷ đưa mũi lại gần ngửi: “Thơm quá!”
Ta ngồi bên bàn tròn, lặng lẽ không nói. Đợi đến khi tỷ tỷ rót cho ta một chén rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi, đợi rượu trượt xuống cổ họng, vừa cay vừa đắng, hỏi: “Tỷ tỷ, kiếp trước tỷ không chet đúng không?”
Sự dịu dàng của tỷ tỷ tan chảy ngay khi câu hỏi của ta vừa dứt, nước mắt nàng lập tức rơi: “A Nguyệt, ta không cố ý. Kiếp trước ta quá muốn rời khỏi hoàng cung, tính toán ngược xuôi lại không tính được rằng muội sẽ vì ta mà đau lòng đến thế nào.”
“Lúc tính toán ta không dám cho ai biết, ta sợ kế hoạch thất bại, sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa. Ta xin lỗi, Tiểu Nguyệt, ta đã quá ích kỷ.”
Càng nói giọng của tỷ tỷ càng trở nên gấp gáp. Chỉ hận không thể đem tất cả tâm can ra để giãi bày với ta. Ta liền ngắt lời nàng.
“Tỷ tỷ, muội không có ý trách tỷ. Muội chỉ muốn hỏi tỷ tỷ, kế hoạch tiếp theo của tỷ là gì? Tỷ chắc hẳn đã có kế hoạch chu toàn rồi đúng không? Ta biết, nơi hang hổ động rồng ấy, chắc chắn tỷ không nỡ để ta rơi vào.”
Tỷ tỷ điểm nhẹ lên trán ta, nói: “Muội muội của ta bây giờ càng ngày càng biết suy nghĩ hơn rồi, đến cả tỷ tỷ cũng không giấu được muội.”
Nói xong tỷ tỷ liền lấy trong túi ra một viên thuốc, dặn dò ta cất giữ cho kỹ.
“Ở Đông cung đều là người của Thái tử, muội chắc chắn không thể nào thoát ra được. Đợi đến khi Thái tử lên ngôi, ở trong cung, tỷ tỷ đã sắp xếp ổn thoả rồi.”
“Tỷ tỷ đã bàn bạc cẩn thận với Thái phó và Tống Hỉ, sau khi muội an toàn rời đi, phủ Thừa tướng và Hàn lâm viện sẽ dâng tấu, xin Hoàng thượng sắc phong Tống Hỉ làm Hoàng hậu.”
“Nhưng trước đó, muội phải giả vờ gặp tai nạn và uống thuốc giả chet, sẽ có người đến đón muội ra ngoài.”
Vừa nói, tỷ tỷ vừa chấm chút rượu trên bàn vẽ một bản kế hoạch sơ lược. Ta cẩn thận ghi nhớ, đến khi từ biệt, mặt trời đã lên cao.
“Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã tính toán cho ta nhiều như vậy.”
“A Nguyệt ngốc nghếch, tỷ tỷ mới là người có lỗi với muội. Hơn nữa, chính ta đã nói rằng, cả đời này ta sẽ bảo vệ muội được an toàn.”
Nghe đến đây, mắt ta bỗng đỏ hoe, lời hứa từ thuở ấu thơ hoá ra luôn được tỷ tỷ giữ gìn qua bao năm qua.
Rõ ràng ta và nàng là song sinh, nhưng chỉ vì nàng ra đời sớm hơn ta một chút mà luôn gánh lấy trách nhiệm làm tỷ tỷ, bảo vệ cho gia tộc.
Trước đây, ta luôn nghĩ kiếp này ta đã giúp tỷ tỷ. Không ngờ rằng đến cuối cùng, sự tự do mà ta khao khát lại là tỷ tỷ trao cho ta.
19
Để chuẩn bị cho lễ đăng cơ, người trong phủ Thái tử lần lượt chuyển vào cung. Điều khiến ta bất ngờ là Nguyên Hạo khi phong tần lại chỉ phong cho Tiết Dung danh hiệu Chiêu nghi, mặc dù nàng ta từng là Trắc phi, lại từng là sủng phi của hắn.
Phí Tình đã sinh hạ hoàng tự và Tống Hỉ là con gái Thái phó, theo lẽ được sắc phong làm Quý phi. Còn ta trở thành Hoàng hậu.
Ngày chuyển vào Càn Ninh cung, ta đã ra lệnh giải tán hết hạ nhân theo hầu bên cạnh, chỉ giữ lại một nha hoàn thân cận theo hầu.
Đối với chuyện này, Nguyên Hạo không có ý kiến gì. Thậm chí trước đây, khi ta giao Phượng ấn cho Tống Hỉ giữ, hắn cũng ngầm đồng ý.
Sau khi mọi chuyện đã sắp xếp xong, Tống Hỉ và Phí Tình cùng đến Càn Ninh cung vấn an.
Tống Hỉ hiện giờ cũng đã mang long thai, Phí Tình nhìn thấy trong lòng không khỏi ghen tỵ, làm cho Tống Hỉ bật cười, nói: “Khi bản cung lâm bồn, không thể chăm sóc cả hai, muội hãy tự giác đến đón A Hành về chăm sóc.”
Trong mắt Phí Tình ánh lên niềm vui không thể che giấu: “Tạ ơn tỷ tỷ.”
Ta nhìn hai người họ, không kìm được mà dặn thêm vài lời: “Sau này có nhiều tỷ muội mới, hai muội nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Tống Hỉ hiểu ý ta, khẽ đáp một tiếng vâng. Phí Tình đến gần ta, nũng nịu: “Nương nương, chẳng phải chúng ta có người rồi sao?”
Ta không trả lời, chỉ nhìn Tống Hỉ đầy ẩn ý rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Trong lòng không thể kìm nén sự mong đợi… Thời cơ sắp đến rồi.
20
Năm Nguyên Hoà thứ mười sáu, Thái tử đăng cơ. Cùng năm, một tai nạn bất ngờ xảy ra, cung Càn Ninh ch//áy lớn, Hoàng hậu gặp nạn không qua khỏi.
Tống Quý phi đưa ra chứng cứ, buộc tội Tần chiêu nghi phóng hoả. Cuối cùng bị Hoàng thượng hạ chỉ tống giam vào lãnh cung.
Ba tháng sau, dưới sự dâng tấu của Thừa tướng và Thượng thư, Hoàng thượng hạ chỉ sau khi mãn tang sẽ lập Tống Hỉ làm Hoàng hậu.
Cùng ngày, phủ Thừa tướng và phủ Thượng thư trao đổi canh thiếp, hai nhà sẽ kết thông gia trong tương lai. Lúc mọi chuyện diễn biến thì ta đã ở Giang Nam.
Ba năm nữa đã lại trôi qua. Khi ta đang tưới hoa trong vườn thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Cửa mở ra, trước mặt là tỷ tỷ và Phí Hoài, phía sau còn có người gọi ta hai tiếng “A Nguyệt”.
Ta nhìn theo tiếng gọi – là Nguyên Hằng.
Chàng mỉm cười ôn hoà, ánh mắt dịu dàng giống như lần đầu ta gặp chàng ở kiếp trước.
[HẾT]