Khanh Hữu Nguyệt Quang - Chương 3
10
Đêm đó Nguyên Hạo vẫn nghỉ lại chỗ Dung phi. Ta được yên tĩnh, tựa vào cửa sổ, trên tay mân mê món quà Nguyên Hằng tặng lúc sáng.
Đó chính là cây trâm ngọc mà kiếp trước chàng đã bí mật tặng cho ta trước khi kết hôn làm vật đính ước. Còn một cây trâm khác hình hoa hải đường rực rỡ, được tặng cho Dung phi.
Nàng ta luôn thích những màu sắc rực rỡ như thế. Cây trâm ngọc trong tay mát lạnh, tạo hình tinh tế mà không kém phần thanh tao. Kiếp trước, Nguyên Hằng đã tự tay cài cây trâm này lên tóc ta.
Sau khi cài lên, chàng còn ngắm nhìn một lúc, nói rằng cây trâm rất hợp với ta. Thật không ngờ, kiếp này cây trâm lại vẫn về tay ta. Ta soi gương, thử cài trâm lên tóc.
Trong gương là một nữ tử dịu dàng, đằm thắm. Vẻ đẹp đã từng chỉ dành cho chàng và tỷ tỷ. Nhớ lại khi xưa, trước khi gả đi, chàng còn ân cần hỏi ta rằng, liệu khi không có song thân ở cạnh, ta có cảm thấy thiệt thòi hay không?
Lúc ấy ta không chần chừ đáp lại: “Chỉ cần được gả cho chàng, mọi chuyện ta đều có thể chịu được.”
Sau đó là những ngày tháng cùng nhau du ngoạn khắp nơi. Thật hạnh phúc. Có lẽ vì kiếp trước ta đã quá viên mãn, vậy nên kiếp này gặp lại chàng không còn nhớ ra, âu cũng là công bằng.
11
Xuân hạ thu đông, bốn mùa trôi qua. Ta đã gả vào phủ Tam hoàng tử được một năm. Nguyên Hạo hiện tại đã được lập làm Thái tử.
Ngay lập tức, đông cung trở nên tấp nập người qua lại, họ đều là người được các gia đình quyền quý gửi tới để lấy lòng Thái tử. Hoàng hậu chẳng thèm đoái hoài đến chuyện đó, chỉ nóng lòng thúc giục Nguyên Hạo mau chóng có hoàng tự để nối dõi.
Chuyện đó đối với ta thật chẳng liên quan, bởi vì suốt một năm qua, ta và Nguyên Hạo chưa từng động phòng. Thế nhưng bên phía Dung phi mọi chuyện căng thẳng hơn nhiều.
Nàng ta đã tuyệt thực hai ngày, giam mình trong phòng, thậm chí gặp Nguyên Hạo trong phủ còn khóc lóc kéo hắn lại, nũng nịu: “Hạo ca ca, chỉ mình thiếp thôi không đủ sao? Thiếp không muốn chàng nạp thêm người nữa đâu.”
Ta chán ngán, lặng lẽ rời đi. Tiết Dung là một nữ nhân thông minh, nhưng nàng ta có một điểm yếu, đó là quá yêu Nguyên Hạo. Vì yêu nên sinh ra đố kỵ, điều đó sẽ làm cho nàng ta ngày càng thêm mệt mỏi.
Bởi vì sau này Nguyên Hạo sẽ trở thành Hoàng đế, mà hậu cung của vua ba nghìn giai lệ, sao có thể chỉ có mình nàng ta là phi tử được chứ?
Nàng ta cứ dây dưa như vậy, cuối cùng chẳng giành lấy được gì, mà còn làm mất đi sự yêu thương của hắn. Chi bằng biết lựa thời điểm mà bày tỏ nỗi ấm ức, có lẽ còn hiệu quả hơn.
Dù sao thì, chuyện cũng chẳng liên quan đến ta. Từ giờ trở đi, trong phủ có thêm ai, ta cũng sẽ chỉ im lặng quan sát mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, Nguyên Hạo đã nạp thêm hai trắc phi. Vừa mới ngồi lên vị trí Thái tử, hắn cũng không quá liều lĩnh mà kết duyên với con gái của những nhà quá quyền thế, nhưng hai người mới cũng không phải người bình thường.
Một người là Phí Tình, có liên hệ với phủ Thượng Thư, đường tỷ xa của Phí Hoài. Người kia là Tống Hỉ, đích nữ của Thái phó, cùng với tỷ tỷ ta, hai tiểu thư được ca ngợi là “song kiều Kinh Thành” – tài sắc vẹn toàn.
Ngay ngày đầu tiên hai nàng tiến cung, Tiết Dung đã không kiềm chế được mà tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng nàng ta chỉ là cháu gái của Hoàng hậu.
Ngoài ra, nàng ta chỉ có tình cảm của Nguyên Hạo. Làm như thế, sự yêu thích của hắn dành cho nàng ta sẽ ngày một vơi đi.
Trên đời này, có thứ gì dễ tan biến hơn là tình yêu nam nữ chứ?
12
Hai tháng sau khi vào đông cung, Phí Tình báo hỉ. Trên gương mặt của tỳ nữ báo tin cho ta không thể che giấu vẻ hả hê.
“Thái tử phi, thật tiếc khi người không nhìn thấy vẻ mặt của Dung trắc phi. Nàng ta dường như tức giận đến mức nghiến nát răng.”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ta, nàng ta lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ biết lỗi.”
“Không được có lần sau.”
Nói rồi, ta quay người nhìn ra cửa sổ. Lại nhớ kiếp trước, điều sai lầm nhất nàng ta đã làm là thổi gió bên tai Nguyên Hạo, khiến hắn ta ra lệnh điều Phí Hoài – một viên quan văn ra chiến trường, cuối cùng khiến Phí Hoài mất m//ạng.
Lần đó, tỷ tỷ trở về thăm cha mẹ, nhìn thấy ta, tỷ tỷ bật khóc nức nở, nói: “A Nguyệt, muội nói xem tại sao ta lại giữ bùa bình an mà A Hoài đã tặng chứ?”
Bởi chính vì lá bùa đôi đó, Tiết Dung phát hiện ra Phí Hoài cũng có một cái y hệt, nhờ đó đoán ra được mối quan hệ giữa tỷ tỷ và Phí Hoài.
“Là ta đã hại chet huynh ấy. Lẽ ra huynh ấy đã có thể có một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền lành, con đàn cháu đống, sống cuộc đời bình yên.”
Đó là lần đầu tiên ta thấy tỷ tỷ khóc nức nở như vậy. Ngày ấy, ta không biết an ủi tỷ tỷ thế nào. Ta chỉ biết, từ đấy đến khi tỷ tỷ rời xa trần thế, tỷ tỷ sẽ không thấy hạnh phúc nữa.
Ngày tháng sau đó, trên gương mặt tỷ tỷ không còn nụ cười tươi tắn thường trực nữa, mà thay vào dó nàng càng ngày càng có dáng vẻ của một Hoàng hậu ở trên cao.
Nhưng dù có thay đổi, nàng chỉ từng làm một việc sai trái. Khi các phi tần khác mang thai, nàng đã dùng chút thủ đoạn, đổ tội cho Dung phi.
Tội mưu hại hoàng tự là tội lớn, thế nhưng Dung phi lại chỉ bị giáng chức. Hôm ấy, trời đổ mưa tuyết trắng xoá. Đứng trong sân Khôn Ninh cung, nhìn khung cảnh mờ mịt nàng đã rơi nước mắt.
“A Hoài, huynh đừng trách ta đ//ộc á//c. Cô gái đó đã ngửi mùi xạ hương quá lâu. Vốn dĩ đứa trẻ cũng không thể giữ được.”
Khi tuyết đã ngừng rơi, tỷ tỷ mới qua lại nhìn ta, hỏi: “A Nguyệt, có phải muội cũng trách ta đ//ộc á//c không?”
Ta lập tức ôm lấy nàng, buồn bã nói: “Trong lòng muội muội, tỷ tỷ luôn là tỷ tỷ tốt nhất.”
13
Việc Phí Tình tìm đến không nằm ngoài dự đoán của ta. Hiện giờ so về thế lực trong Đông cung, nàng ta là người yếu thế nhất.
Sau khi nghe nàng giãi bày, ta cười hỏi: “Tại sao ngươi không đi tìm Thái tử bảo ngài bảo vệ cho ngươi? Ngươi tin ta có thể bảo vệ mẹ con ngươi chu toàn sao?”
Phí Tình nghe thế, sắc mặt tái nhợt.
“Thái tử phi, nếu người có thể bảo vệ thần thiếp hạ sinh hoàng tự một cách thuận lợi, thần thiếp sẽ dâng hài nhi cho người nuôi dưỡng.”
Nghe thế ta lập tức thu lại nụ cười, nói: “Ai có thể đảm bảo hài tử trong bụng ngươi sẽ được sinh ra khoẻ mạnh chứ?”
Nàng ta càng thêm phần căng thẳng, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Là thần thiếp đường đột, làm phiền Thái tử phi.”
Ta cười nhẹ, đỡ nàng ta lên, nghĩ đến tình cảnh trước đây của tỷ tỷ không khỏi đau lòng. Vậy nên ta đồng ý.
“Ta có thể bảo vệ ngươi. Nhưng ta không thể đảm bảo cho mẹ con ngươi hoàn toàn. Nếu trong quá trình có gì đột ngột xảy ra, không thể cứu vãn, thì ngươi cũng không nên trách ta.”
“Ngoài ra, ngươi phải hứa với ta một chuyện. Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi tội lỗi đều do Dung phi. Đừng lo về chứng cứ, ta sẽ lo liệu.”
“Ngươi có hứa với ta không?” Ta hỏi nàng ta.
Phí Tình nghe thế, mắt lập tức đỏ hoe, sau đó nàng ta gật đầu: “Thần thiếp hứa”
“Nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói ngày hôm nay.”
Sống dưới sự bảo vệ của tỷ tỷ quá lâu. Kiếp trước êm đềm, ta cũng chưa bao giờ phải tính toán những chiêu trò bẩn thỉu như vậy.
Nhưng không ngờ, chưa kịp ra tay, Dung phi đã nóng lòng đi trước một bước. Ta vừa rời cung nửa ngày để trở về thăm cha mẹ thì đã nghe người báo tin dữ.
Vội vã lập tức quay trở về thì mọi chuyện đã rồi, Phí Tình nằm trên giường, khoé mắt vẫn còn vương lệ. Thấy ta vào cửa, nàng ta cố gắng gượng dậy, muốn quỳ xuống hành lễ nhưng bị ta ngăn lại, nàng ta khóc đến khản giọng: “Là Dung trắc phi, nàng ta hãm hại thần thiếp.”
“Thần thiếp gặp nàng ta ở trong hoa viên. Sau đó khi thần thiếp đến bờ sông ngắm sen thì bị đại tỳ nữ bên cạnh nàng ta đẩy xuống nước.”
Ta hít sâu một hơi, lập tức hạ lạnh cấm túc Dung trắc phi, đợi Thái tử về xử trí.
Sau khi mọi người tản đi, một tỳ nữ tiến đến đưa cho ta một mảnh giấy nhỏ. Mở ra, trên đó là nét chữ ta rất quen thuộc.
“Bắt lấy đại tỳ nữ đó, nàng ta sẽ đổ tội cho Dung phi.”
Quay người đ//ốt mảnh giấy, mắt liếc qua đám tỳ nữ thân cận.
“Các ngươi bây giờ đã biết nghe lời tỷ tỷ, truyền lời đến cho ta rồi.”
Mặc dù miệng nói cứng, nhưng trong lòng ta tràn đầy ấm áp. Dù ta đã gả đi, tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng tính toán cho ta, muốn tạo cho ta một con đường bằng phẳng.
Khi lửa gần như th//iêu rụi mảnh giấy thì có người hầu đến báo tin. Nguyên Hạo từ cung trở về rồi.
14
Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn ta dự tính. Ta chuẩn bị trước cũng chỉ vì lo lắng kẻ hầu bảo vệ chủ tử mà chet, cuối cùng Dung phi trắng tội.
Thế nhưng không ngờ đại tỳ nữ kia lại c//ắn ch//ặt lấy Dung phi, khẳng định tất cả là do Dung phi sai khiến nàng.
Đến nước này dù Dung phi có một trăm cái miệng cũng không biện minh được, chứng cứ đã rành rành. Hơn nữa đây lại là đứa con đầu tiên của Nguyên Hạo, Hoàng hậu biết chuyện cũng đã nổi trận lôi đình.
Bà ta lập tức cấm túc Dung phi nửa năm, Nguyên Hạo cầu xin cũng không có kết quả. Trong khoảng nửa năm sau, hắn thường xuyên lui đến tẩm viện của Phí Tình.
Lần này không có Tiết Dung ghen tuông nhìn ngó, Phí Tình thở phào nhẹ nhõm hẳn. Không lâu sau đó, nàng ta lại thông báo tin vui.
Khi Tiết Dung được giải cấm túc, thai nhi đã ổn định. Hơn nữa, lần này Tiết Dung không dám ra tay nữa, có lẽ do Hoàng hậu đã cảnh cáo nàng ta.
Chẳng mấy chốc, ngày lâm bồn đã tới, cả Đông cung nín thở chờ đợi tin tức, đến Nguyên Hạo cũng không giữ được bình tĩnh, sốt ruột đi lại bên ngoài cửa phòng sinh.
Cho đến khi bên trong truyền ra tiếng khóc chào đời. Bà đỡ ngay lập tức ra báo tin vui: “Là một tiểu hoàng tử.”
“Tốt lắm!” Sau khi Nguyên Hạo đáp lại, hắn nhìn về phía ta, nói: “Để tiểu hoàng tử được nuôi dưỡng bên cạnh nàng.”
Ta nhẹ nhàng cúi đầu từ chối, nói: “Chi bằng người để hoàng tử bên cạnh Tống trắc phi thì hơn. Tài học của thần thiếp không bằng nàng ấy.”
Nguyên Hạo trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: “Cũng được.”
Chuyện này ta và Phí Tình đã âm thầm bàn bạc với nhau từ lâu, nàng ta cũng đồng ý. Tống Hỉ cũng chấp nhận.
Mấy ngày sau, tỷ tỷ đến Đông cung thăm Phí Tình, sau đó đến viện của ta, nghe ta tường thuật lại mọi chuyện.
Dưới ánh mắt yêu thương của tỷ tỷ, ta không kiềm chế được liền mắng vài câu: “Muốn ta giúp hắn nuôi dưỡng đứa trẻ, nằm mơ!”
Tỷ tỷ đưa tay lên trán ta, ấn nhẹ một cái.
“Muội vẫn như đứa trẻ chưa trưởng thành vậy! Thực sự không bằng Tống Hỉ.”
Nghe thế, ta cũng không cảm thấy chút giận dữ nào. Tựa vào vai tỷ tỷ, ta thầm nghĩ, giữa tỷ tỷ và Tống Hỉ có sự đồng cảm.
Còn ta, ta chỉ muốn làm muội muội ngoan ngoãn của tỷ ấy suốt đời là được rồi.