Khanh Hữu Nguyệt Quang - Chương 2
06
Sáng sớm hôm sau, ta và Nguyên Hạo phải cùng nhau vào cung để thỉnh an. Vốn dĩ, Nguyên Hạo luôn rất nghiêm túc với công việc, nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm.
Khi bước qua cửa cung, theo lối cũ tiến vào hậu cung ta không khỏi cảm thấy vừa quen thuộc vừa kỳ lạ. Tuy rằng đây không phải lần đầu ta đi trên con đường này, nhưng lần này lại là lần đầu ta bước đi với thân phận là chính thê của Tam hoàng tử.
Đến trước cổng Càn Ninh cung, Nguyên Hạo chợt dừng lại.
“Nhị hoàng huynh, huynh vừa mới trở về à?”
Ta theo ánh mắt của hắn nhìn về phía người đó, không khỏi sững sờ. Người ấy có khuôn mặt giống hệt với phu quân kiếp trước của ta.
Đôi mắt ấy thật quen thuộc, đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thốt lên rằng chủ nhân của một đôi mắt như thế nhất định là một đấng quân tử.
“Ừ, lát nữa ta sẽ rời đi.” Hắn vừa đáp vừa nhìn về phía ta.
“Vị này là phúc tấn của lão tam nhỉ?”
Ta khẽ cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp bái kiến nhị hoàng tử.”
Hắn khẽ gật đầu rồi từ biệt Nguyên Hạo. Nhìn hắn rời đi, ta khẽ hỏi Nguyên Hạo: “Điện hạ, đây là lần đầu thần thiếp gặp Nhị hoàng tử. Trước giờ cũng chưa bao giờ nghe nói về ngài ấy.”
“Hoàng huynh tự do tự tại, luôn thích ẩn danh du ngoạn khắp nơi.” Giọng nói của Nguyên Hạo thoáng chút lạnh lùng.
“Tên thật của huynh ấy là Nguyên Hành Tri, bản danh Nguyên Hành.”
Trong lòng ta lập tức đã có ngay đáp án. Không ai khác Nhị hoàng tử Nguyên Hành chính là chàng ấy – phu quân kiếp trước của ta.
Nghĩ lại quá khứ, có những thời điểm chàng biến mất một vài ngày, chắc chắn là để trở về cung thăm viếng. Nghĩ đến đây, ta cố đè nén những suy đoán trong đầu, cố giữ tỉnh táo, theo chân Nguyên Hạo vào cung thỉnh an.
Bước vào trung cung, một giọng nói nũng nịu quen thuộc vang lên.
“Nương nương, người phải làm chủ cho con. Nguyên Hạo ca ca chắc chắn yêu thương Thẩm Nguyệt tỷ tỷ lắm, tối qua dây đàn cầm của con đứt mà chàng còn chẳng bận tâm. Đó là món quà người đã ban tặng cho con mà.”
Nguyên Hạo khẽ ho một tiếng, bước nhanh vào trong. Thấy Nguyên Hạo, gương mặt Tiết Dung thoáng ửng hồng.
“Hài nhi khấu kiến mẫu hậu.”
Ta bước theo sâu, quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Một hồi im lặng không có tiếng ban miễn lễ. Nguyên Hạo lập tức lên tiếng: “Mẫu hậu, hôm qua A Nguyệt không được nghỉ ngơi tốt.”
Hoàng hậu lúc này mới chậm rãi nói: “Miễn lễ.”
Sau khi đứng dậy, ta ngoan ngoãn đứng sau lưng Nguyên Hạo, lắng nghe Hoàng hậu hỏi han về công việc và cuộc sống của hắn gần đây.
Đến giữa chừng, Hoàng hậu bỗng thay đổi chủ đề, bâng quơ nói: “Chính phi đã có rồi, ta sẽ chọn cho con một trắc phi nhé? Có thêm trắc phi, cuộc sống ngoài cung của con ta cũng yên tâm phần nào.”
“Ồ?” Nguyên Hạo cười: “Vậy có lẽ mẫu hậu đã có người trong lòng rồi?”
“Con thấy Tiết Dung thế nào?” Hoàng hậu chỉ về phía Tiết Dung đang đứng một bên.
“Nương nương…” Tiết Dung khẽ ngượng ngùng gọi, lại khiến Hoàng hậu càng trêu chọc hơn.
“Tiết Dung không nguyện ý sao? Nếu vậy thì bản cung cũng không tiện quản nữa.”
Vừa nghe tới đây, Tiết Dung đã lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp nguyện ý.”
Ta lập tức hiểu ra. Chắc hẳn chuyện tối qua không động phòng đã đến tai Hoàng hậu. Việc để Nguyên Hạo nạp trắc phi, một là để nhắc nhở ta, hai là sắp xếp một người thân cận bên hắn cũng là điều tốt.
Một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng đấy không phải điều ta quan tâm lúc này. Vừa nghĩ vừa nhẩm tính trong đầu xem hôm nào ta sẽ được quay trở về phủ Thừa tướng.
À, còn ba hôm nữa. Ta không khỏi mừng thầm trong lòng.
07
Trong căn phòng quen thuộc, ta và tỷ tỷ ngồi đối diện nhau. Tỷ tỷ nắm chặt tay ta, mãi không chịu buông: “A Nguyệt, Tam hoàng tử có bắt nạt muội không?”
“Không có đâu tỷ tỷ, tỷ đừng lo cho muội.” Ta đặt tay lên tay tỷ tỷ.
“Nhưng mà, điện hạ sắp nạp trắc phi.”
“ Cái gì?!” Tỷ tỷ đứng bật dậy.
“Không sao không sao. Tỷ nghĩ mà xem, muội là phúc tấn, ăn không lo mặc cũng không phải lo, được làm chủ mẫu gia đình, lại không phải hầu hạ Tam hoàng tử. Thật là sung sướng biết bao.”
Tỷ tỷ không nói gì, nhưng mắt đã dần đỏ hoe. Sau một hồi im lặng, tỷ tỷ nghẹn ngào lên tiếng
“Lẽ ra ta không nên để muội thay ta gả đi, là tỷ tỷ để muội phải chịu uỷ khuất rồi.”
Nhìn tỷ tỷ day dứt không vui, ta bỗng thất thần. Kiếp trước, ngày tỷ tỷ trở về thăm nhà, ta đã rất vui mừng, kéo lấy tỷ tỷ hỏi đông hỏi tây, nhưng câu trả lời nhận được luôn là tỷ tỷ rất tốt, rất hạnh phúc, nói ta không cần lo lắng cho tỷ.
Đâu giống như ta, hôm nay trở về liền kể một hồi hết mọi chuyện. Nhìn thấy nước mắt tỷ tỷ sắp rơi xuống, ta vội vàng chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ, tỷ và Phí Hoài công tử thế nào rồi?”
Đang chìm trong nỗi buồn, tỷ tỷ bỗng giật mình, rồi khẽ đưa tay chỉ lên mái nhà. Ta kinh ngạc mở to mắt: “Tỷ lại để hắn nghe lén chúng ta nói chuyện à?!”
Tỷ tỷ ngượng ngùng cúi đầu: “A Hoài nói huynh ấy sẽ bịt tai lại, chỉ là ở gần để trông chừng thôi.”
“Hừ, thế là đã bắt đầu lừa tỷ rồi đấy. Tỷ xem, hắn ta cười trộm đến nỗi mẩu bánh hoa quế cũng rơi xuống đây rồi!”
Tỷ tỷ sững sờ giây lát, sau đó thẹn quá hoá giận. Giọng nói vốn dịu dàng bỗng trở nên gay gắt. Tỷ tỷ khẽ quát: “Phí Hoài, huynh mau lăn ra đây cho ta!”
Ta đứng một bên, cười đến mức chảy cả nước mắt. Thật may mắn, tỷ tỷ của ta vẫn vui vẻ hồn nhiên như trước.
Thật tốt!
08
Rời khỏi phủ Thừa tướng, bầu trời đã nhuốm màu đỏ nhạt. Nguyên Hạo nói có công vụ phải ra ngoài một chuyến, nhưng ta thừa biết, hướng hắn đi tới chính là phủ Tiết gia.
Có lẽ là hắn đi bàn chuyện hôn sự. Ngồi một mình trên chiếc xe ngựa, ta trở về phủ đệ một mình. Xung quanh thật yên tĩnh.
Trong phòng, màn hoa chiếu hỉ đỏ rực vẫn y nguyên. Ta ngồi xuống bàn, lần lượt lấy ra các món điểm tâm mà tỷ tỷ dặn mang theo: bánh đậu đỏ, củ sen ngâm mật ong, bánh hoa hồng.
Ngoài ra, bên cạnh hộp còn có một bình rượu nhỏ, phía ngoài có dán tên của ta và tỷ tỷ: Thanh Nguyệt.
Đây là bình rượu chúng ta đã chôn dưới gốc cây đào trong ngày lễ cập kê của ta. Nhớ lại khi ấy, tỷ tỷ vừa chôn bình rượu vừa không quên dặn dò ta không được lén uống trước.
“Đợi sau này thành thân, chúng ta sẽ uống cùng nhau.”
Hương hoa đào vương vấn mùi rượu, phảng phất quanh mũi, ta nuốt nước bọt gật đầu đồng ý. Khẽ nheo mắt cố nhớ lại, không biết ở kiếp trước, ta đã uống rượu này vào khi nào nhỉ?
Ngày đó, tỷ tỷ vội vàng thành thân khiến ta cũng quên mất việc này. Mãi đến khi tỷ tỷ trở thành Hoàng hậu, vào ngày Dung phi có tin vui, nàng đã trở về đào rượu đào lên.
Uống cạn một hơi, nàng vừa khóc vừa nói: “Thật tốt, như vậy Nguyên Hạo sẽ không đến cung của ta nữa.”
Lúc đó, ta nghĩ tỷ tỷ say rồi, mới nói linh tinh. Mãi sau này ta mới hiểu ra, hoá ra những lời nói lúc ấy là thật lòng.
Nàng muốn giữ lại một góc bình yên trong tâm hồn của mình trong cung cấm sâu thẳm ấy. Ý nghĩ quay trở lại hiện tại, ta cầm tờ giấy gấp vuông vắn bên cạnh bình rượu lên. Nét chữ uyển chuyển, nắn nót, rõ ràng là chữ viết của tỷ tỷ.
[Tiểu Nguyệt, nếu muội không hạnh phúc, hãy nói với tỷ, tỷ sẽ đưa muội về nhà bất cứ lúc nào.]
Ta khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy làm đôi rồi thả vào ngọn lửa. Trong lòng tỷ tỷ vẫn không yên tâm về ta. Mặc dù sau khi nhận thánh chỉ, ta đã động viên tỷ tỷ rằng ta có thể thay đổi số phận đã xảy ra, ta sẽ không để mình chịu thiệt thòi, đánh mất cả cuộc đời mình trong cung cấm.
Thế nhưng suốt cả ngày hôm nay, ta nhìn thấy trong ánh mắt của tỷ tỷ vẫn có sự hối hận sâu sắc cùng với sự lo lắng không thể tan biến.
Tỷ tỷ vẫn sợ, sợ rằng Tiểu Nguyệt sẽ giống như nàng ở kiếp trước, thân bất do kỷ, không thể tự quyết định cuộc đời mình. Cuối cùng, đánh mất cuộc sống của bản thân.
09
Ngày Dung phi được gả vào phủ là ngày tuyết đầu mùa. Những bông tuyết nhỏ trắng muốt thi nhau bay khắp trời. Tỳ nữ ngỏ ý muốn dìu ta ra ngoài tiền sảnh, nhưng bị ta từ chối.
Ta biết, Tam hoàng tử sẽ không muốn để Dung trắc phi hành lễ bái kiến ta. Quả nhiên, khi ta đến tiền sảnh, mọi thứ im lặng như tờ, chẳng còn ai ở đó cả.
Cả đêm hôm đó, ta ngủ rất say. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy liền nghe thấy đám người hầu bàn tán, nói đêm qua nước tắm ở trong viện của trắc phi đã được thay đến mấy lần.
Ngoài ra, vì lo lắng nàng ta mệt mỏi mà Tam hoàng tử đã dời thời gian vào cung thỉnh an muộn hơn. Khi hai người họ trở về phủ đã là giữa trưa, đằng sau mang theo hàng loạt những rương thưởng giá trị không nhỏ.
Lúc hai người họ về, ta đang đứng tưới hoa trong khu vườn nhỏ. Để thuận tiện ta đã thay một bộ váy lụa mỏng màu trắng, tóc vấn bằng trâm đơn giản.
Khoảnh khắc Nguyên Hạo nhìn thấy ta, trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc. Dung phi đứng cạnh nhìn thấy, liền lôi kéo hắn trở về viện.
“Hạo ca, mấy thứ hoa cỏ này thật buồn chán. Chúng ta mau trở về viện của thiếp, để thiếp thử đeo mấy cây trâm mới được ban thưởng cho chàng xem.”
Sự chú ý của Nguyên Hạo nhanh chóng chuyển sang Dung phi, đầy cưng chiều nói: “Tất cả nghe theo nàng.”
Hai người họ vừa định bước đi thì có nô tài đến báo tin, rằng Nhị hoàng tử đến thăm, nói là đến tặng lễ vật mừng đám cưới, hiện đang chờ ở tiền sảnh.
“Nhị hoàng huynh đến sao?”
Nguyên Hạo lập tức quay người, cho gọi ta đi cùng vào tiền sảnh. Ta đi sau họ ba bước, dừng lại trước tiền sảnh, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
Ngẩng đầu lên, ta đã thấy Nguyên Hằng đứng giữa trung tâm. Chàng trai trẻ với vẻ thanh nhã như gió mát, tay chắp sau lưng đang ngắm nhìn bức hoạ treo trên tường, như không vương bụi trần. Nghe thấy tiếng động, chàng liền quay lại, môi nở nụ cười dịu dàng.
“Lão tam, ta đến tặng lễ vật mừng thành hôn của đệ.”
“Hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi.”
Nguyên Hạo nói rồi nhận lấy chiếc hộp Nguyên Hằng đưa, mở ra. Ta đứng cạnh Nguyên Hạo, nhìn thấy vật trong hộp, không khỏi hít một hơi thật sâu, siết chặt vạt áo.