Khanh Hữu Nguyệt Quang - Chương 1
01
Tỷ tỷ lại lén trốn ra ngoài. Từ nhỏ, nàng luôn là đại tiểu thư khuê các của phủ Thừa tướng, nhã nhặn và nề nếp, cuối cùng lại vì một nam nhân mà trở nên hoạt bát lạ thường.
Người ấy chính là thiếu gia nhà Thượng thư, Phí Hoài – một kẻ nổi tiếng ăn chơi phóng túng, vô lo vô nghĩ. Hắn đưa tỷ tỷ đi thả diều, cùng nàng dạo phố, thưởng thức món ngon khắp chốn, rồi dẫn nàng ngắm núi non hùng vĩ.
Cuối cùng, hắn thổ lộ với nàng rằng hắn yêu nàng. Tỷ tỷ trong lòng nở hoa, e ấp thẹn thùng, nhưng ngại ngùng không thể bộc lộ lòng mình với hắn. Nhà Thừa tướng quyền thế lại chỉ có hai con gái là hậu duệ.
Từ nhỏ, tỷ tỷ đã luôn được nuôi dạy để sau này làm chủ gia đình, thậm chí có thể mơ đến vị trí mẫu nghi thiên hạ. Còn nếu không thể, thì nàng vẫn có thể chiêu phu.
Ở kiếp trước, tỷ tỷ đã trở thành Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, gia thế hiển hách, vững như bàn thạch. Nhờ đó, ta được sống cuộc đời thuận buồn xuôi gió.
Thế nhưng ngược lại, tỷ tỷ phải quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm ngắn ngủi với Phí Hoài, chấp nhận ch//ôn sâu cả đời mình trong cung cấm đầy mưu mô. Sau cùng, trước khi tỷ tỷ quy thiên, nàng nói một câu làm ta không thể quên được, nàng nói:” A Nguyệt, từ ngày vào cung đến bây giờ, một ngày tỷ tỷ cũng chưa từng được hạnh phúc.”
Nghe tỷ tỷ nói, nước mắt ta trào ra cay đắng, ngồi trông linh cữu của nàng suốt đêm, trong lúc gà gật, ngọn nến rơi xuống bàn, ánh lửa mịt mùng bốc lên, ta ngất xỉu, lúc tỉnh dậy thì đã quay về quá khứ.
02
Ngày đó, tỷ tỷ lén trèo tường trốn ra ngoài bị cha mẹ phát hiện. Hai người ngồi trong tiền sảnh, trên gương mặt lạnh lẽo không biểu lộ chút biểu cảm.
Ta đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, hai tay khẽ nắm chặt góc áo. Tỷ tỷ quỳ ở giữa nhà, gương mặt gầy gò nhợt nhạt, nhưng vẫn không chịu cúi đầu nhận sai.
Cuối cùng, mẹ cũng lên tiếng, giọng đầy trách móc: “Thanh Thanh, con nói xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này con và A Nguyệt còn có thể gả đi nữa không?”
Cha nghe đến đây hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Hoàng gia sắp tuyển tú, hai con ngoan ngoãn ở trong phủ Thừa tướng, không được ra ngoài, sinh ra trong gia đình như chúng ta thì các con không có quyền tự mình quyết định.”
“Thẩm Thanh, con là tỷ tỷ, con nên biết mình phải làm gì.”
Cha mẹ để lại câu nói đó rồi cùng nhau rời đi. Ta vẫn đứng đó cho tới khi bóng dáng hai người khuất dần, nhìn thấy tỷ tỷ cúi gằm, những giọt nước mắt như châu sa thi nhau rơi xuống.
Bỗng giật mình nhớ lại, ở kiếp trước, vào thời khắc này, tỷ tỷ không khóc, nàng chỉ yên lặng cúi đầu nói một câu
“Thanh Thanh biết rồi.”
Sau đó nàng còn ấm áp xoa đầu ta, an ủi nói: “A Nguyệt, đây là trách nhiệm của trưởng nữ.”
Ta kiên nhẫn đứng đợi đến khi tỷ tỷ dần bình tĩnh lại, tiến đến bên cạnh định an ủi nàng. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt nàng, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng lần này lại ánh lên nỗi đau đớn cô đơn giống như kiếp trước, khi tỷ tỷ cận kề cái chet.
“A Nguyệt, tỷ tỷ không hạnh phúc.” Nàng nói
“Tỷ tỷ..” Ta ngần ngại không biết nói gì.
Một lúc sau, nàng lại nói: “Đừng sợ, A Nguyệt, rồi sẽ có cách. Tỷ tỷ sẽ luôn bảo vệ A Nguyệt.”
Nhưng tỷ tỷ đâu biết, mong ước của ta cũng chính là bảo vệ tỷ tỷ được hạnh phúc.
03
Cha nói thánh chỉ ban hôn sẽ đến trong hôm nay, hôn ước với Tam hoàng tử Nguyên Hạo, người đang lên như diều gặp gió trên triều đình.
Ánh nắng chan hoà ấm áp trong sân, giọng công công vang lên sắc bén, trong thánh chỉ không chỉ đích danh tên ai, chỉ nói là tiểu thư nhà Thừa tướng.
Cha mẹ quỳ tạ ơn thánh chỉ, sau khi tiễn công công ra về liền dẫn ta và tỷ tỷ vào thư phòng.
“Thanh Thanh, từ nay vinh nhục của phủ Thừa tướng đều đặt trên vai con.”
Lời vừa dứt, ta đã quỳ xuống, cúi đầu trước cha mẹ, nói: “Con gái nguyện ý thay tỷ tỷ gả cho Tam hoàng tử.”
Tỷ tỷ sững sờ, ta cúi đầu, nhẹ nhàng mà kiên định nói tiếp: “Cha, A Nguyệt cũng là con gái phủ Thừa tướng, cũng có tư cách gả cho Tam hoàng tử. Trong lòng A Nguyệt từ lâu đã có người, muốn được gả cho người.”
Nghe xong, mẹ tiến đến nắm chặt tay ta: “A Nguyệt, con phải nghĩ cho kỹ, hoàng cung không phải nơi tốt lành.”
Trong ánh mắt ta, ta nhìn thấy tỷ tỷ mím môi, tấm lưng thẳng tắp cứng đờ. Sao ta có thể không hiểu chứ, cùng là tiểu thư, tỷ tỷ phải gánh vác danh dự, tương lai của gia tộc, còn ta lại có thể vô tư lớn lên, vô lo vô nghĩ.
Dù vậy, từ nhỏ đến lớn, ta cũng không hề sống buông thả, những gì cần biết, ta đều biết, những gì cần học, ta đều học.
Bước đến bên tỷ tỷ, ta cầm tay nàng, nói: “Tỷ tỷ, sau này cha mẹ nhờ cả vào tỷ đấy.”
Tỷ tỷ nghe thế lập tức bật khóc, ta sao có thể không hiểu, nàng cũng là người đã trở về từ cõi chet, lần này muốn ích kỷ một lần nhưng nghĩ đến phải hi sinh tương lai của tiểu muội duy nhất sao có thể nói đành là đành.
Ta an ủi nàng: “Tỷ tỷ, đừng khóc. Muội là đi hưởng phúc mà.”
Ghé sát tai nàng, ta thì thầm: “Thiếu gia Phí Hoài đã gửi bánh quế cho tỷ ở phía nam thành.”
Mặt tỷ tỷ lập tức đỏ bừng. Ta đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài liền thấy những đoá hoa hải đường đang nở rộ rực rỡ.
Lần này, dù phải đối mặt với bao hiểm nguy, ta cũng quyết thử thách bản thân một lần. Chỉ mong rằng, tỷ tỷ không phải chịu thêm khổ đau nào nữa.
04
Ngày thành hôn, phủ Thừa tướng không khí hân hoan tràn ngập cờ hoa. Tỷ tỷ nhìn ta khoác lên mình bộ hỉ phục, khoé mắt đỏ hoe: “A Nguyệt, muội thật sự muốn gả đi sao?”
Vốn là người luôn giữ lễ nghi, thế nhưng hôm nay tỷ tỷ lại không kiềm chế được mà thốt lên: “Hay là để ta thay muội gả đi.”
“Suỵt!” Ta đóng cửa sổ lại: “Tỷ tỷ, mọi chuyện đã được định đoạt rồi, đột ngột thay đổi có phải là do tỷ thấy phủ Thừa tướng quá đông người không?”
Quan sát thấy sắc mặt tỷ tỷ lập tức tái nhợt, ta hoà hoãn nói: “Yên tâm đi tỷ tỷ, muội có thể tự đảm đương được.”
Dưới ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của tỷ tỷ, ta rời khỏi phủ đệ nơi đã gắn bó mười mấy năm. Đêm đó, đèn hoa sáng rực, thế nhưng tân lang – Tam thái tử Nguyên Hạo lại không xuất hiện.
Chỉ sai người đến báo tin rằng đêm nay hắn sẽ không về. Thì ra, ngay đêm đầu tiên tỷ tỷ được gả đến nàng đã bị bỏ rơi.
Kiếp trước, vào ngày này, Phí Hoài đã say khướt và ngồi suốt đêm dưới tường phủ Thừa tướng. Ta thì cả đêm không chợp mắt.
Còn giờ đây, người ngồi đây lại chính là ta. Tự mình gỡ khăn voan xuống, ra lệnh cho người theo sau: “Rượu giao bôi không nhất thiết phải uống ở đây, điện hạ ở đâu, ta sẽ đến tìm ngài ấy uống.”
Người truyền lời không dám nói nhiều, lập tức dẫn đường cho ta. Trong khu vườn nhỏ của phủ, tiếng nhạc buồn man mác vang lên.
Nguyên Hạo ngồi đó, ánh mắt nhìn người kia đắm đuối. Ta nhận ra người đang gảy đàn là Dung phi Tiết Dung thịnh sủng một đời. Chỉnh lại tà váy, bước đến gần, thưa: “Điện hạ, thần thiếp đến để cùng ngài uống rượu giao bôi.”
Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn ta, đồng thời dây đàn của Tiết Dung chệch nhịp.
5.
Nàng ta đứng dậy, hành lễ tao nhã: “Thần thiếp bái kiến Tam hoàng tử phi.”
Nguyên Hạo lạnh lùng: “Dung nhi, ta đã nói với nàng từ trước, không cần hành lễ.”
Ta không bỏ lỡ vẻ đắc ý lướt qua trong mắt Tiết Dung. Quay sang nhìn Nguyên Hạo, ta ra lệnh cho người hầu dâng rượu.
“Điện hạ, mời ngài.”
Nguyên Hạo liếc qua, giọng đầy khó chịu: “Uống hay không có gì quan trọng?”
“Dĩ nhiên là quan trọng. Đối với ngài hay với ta đều quan trọng. Chén rượu này uống xong, điện hạ mới chính thức là phu quân của thần thiếp. Từ đây phủ Thừa tướng và ngài sẽ cùng chung một con thuyền.”
Nguyên Hạo là kẻ thông minh, điều này ta đã biết từ kiếp trước. Tỷ tỷ tính tình nhu mì, không như ta, nàng chẳng dám trực tiếp đến tìm hắn, nên tất nhiên ban đầu cũng không biết đến sự tồn tại của Tiết Dung.
Hắn trước mặt giả vờ yêu thương tỷ tỷ, lừa gạt ta, lừa gạt cả phủ Thừa tướng. Sau này, hắn cưới Tiết Dung làm thiếp, lại để mặc nàng ta chèn ép tỷ tỷ hiền lành của ta.
Tỷ tỷ chôn giấu tất cả ấm ức vào trong lòng, mãi đến khi lìa đời, nàng mới nói với ta một câu, rằng nàng đã buồn khổ biết nhường nào.
Nghĩ đến đây, ta chợt bừng tĩnh, nhìn sang bên cạnh thấy Tiết Dung mặt rơi đầy nước mắt liền nói: “Tiết tiểu thư, có phải đêm nay ta đến tìm phu quân đã làm phiền ngươi không?”
Tiết Dung sững sờ, Nguyên Hạo vẻ mặt không vui, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ta ngắt lời: “Điện hạ, ngài định vì một người ngoài mà trong ngày thành hôn đã làm mất mặt phủ Thừa tướng sao?”
Cố ý nhấn mạnh hai từ “người ngoài”, Tiết Dung nhìn Nguyên Hạo đầy oán hận, nhưng đáp lại nàng ta chỉ là sự lạnh lùng.
Cuối cùng, nàng ta giận dữ giậm chân bỏ đi, trước khi đi còn không quên lén lút trừng mắt với ta đầy căm ghét. Haha.. Ta cười khẽ đáp lại, rồi nâng chén rượu lên cùng Nguyên Hạo uống rượu giao bôi.
Đặt chén rượu xuống, ánh mắt Nguyên Hạo nhìn ta đầy hứng thú: “Miệng lưỡi sắc bén, đuổi được Tiết Dung, trong lòng nàng thoả mãn chứ?”
“Thần thiếp không hiểu điện hạ đang nói gì?” Ta cúi đầu lễ phép đáp.
“Vậy, nhân tiện nàng đã đến tìm ta, chúng ta quay trở về động phòng đi?” Nguyên Hạo vừa nói vừa tiến lại gần.
Lùi lại một bước: “Thần thiếp có lỗi, những ngày này thần thiếp sắp có nguyệt sự, e rằng sẽ làm điện hạ mất hứng.”
Nói xong, ta hành lễ sau đó quay người rời đi. Cảm nhận được ánh mắt phía sau dán chặt lấy ta, như có mũi gai đ//âm vào gáy.
Về đến phòng, ta mới cho phép bản thân thả lỏng. Mùi trầm hương thoang thoảng quanh mũi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác cay đắng.
Khi xưa có phải tỷ tỷ đã một mình ở đây, từng chịu tủi nhục? Không biết khi ấy tỷ tỷ có khóc không? Những ngày tháng không có phu quân bên cạnh, ai cũng có thể coi thường nàng, bắt nạt nàng. Tại sao khi đó ta lại không nhận ra chứ?